"Ngươi làm ta có chút bất ngờ đấy". - Sau cái cay mày thoáng qua, Thi Quỷ mở miệng.
Thú thực, mới vừa rồi, khi chứng kiến sức mạnh ẩn giấu của Khổng Lăng, Thi Quỷ hắn đã hơi ngoài ý muốn. Hắn đã không lường được tư chất của Khổng Lăng lại cao tới như vậy.
Có điều... cũng chỉ một chút. Ngoài ý muốn không đồng nghĩa với sợ hãi. Khổng Lăng nàng mạnh, Thi Quỷ hắn há lại yếu?
"Khổng Lăng, bây giờ ta nghĩ trận chiến đã trở nên thú vị hơn rồi".
"Ngươi thấy thế sao?".
Trông dáng vẻ bình chân như vại của tên nam nhân đối diện, Khổng Lăng vốn đã giận nay càng thêm giận. Suốt năm năm qua, chưa một lần nào, một phút giây nào nàng thực sự chiếm được ưu thế. Tiện nghi, tất cả đều thuộc về hắn. Nói cách khác, suốt năm năm qua, Khổng Lăng nàng đã luôn thua thiệt.
Ấy vậy mà...
Thi Quỷ, hắn đã luôn miệng bảo với nàng rằng mọi thứ đều công bằng; lợi ích, đôi bên đều có...
Công bằng? Hắn làm sao có thể cho rằng đấy là công bằng? Nam - nữ trong đó vốn luôn khác biệt đấy!
"Đồ thứ nam nhân chết tiệt... Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết thế nào gọi là "công bằng"...".
Những ngón tay siết chặt, Khổng Lăng âm thầm tự nhủ trong khi ngoài mặt thì lạnh lùng nói tiếp: "Thi Quỷ, ta sẽ cho ngươi biết: sự "thú vị" này, nó "đặc sắc" tới độ nào...".
Nói đoạn, Khổng Lăng điên cuồng đem linh lực điều động, dốc toàn bộ vốn liếng để phát động tấn công.
"Đi chết đi!".
"Oành!".
"Oành...!".
...
"Bấy nhiêu thực lực đã nghĩ giết ta?".
Trong sự bủa vây công kích đến từ Khổng Lăng, Thi Quỷ liên tục né tránh, đồng thời, nơi thể nội, Hỗn Nguyên Thiên Vu Quyết và Càn Khôn Đại Na Di cũng cấp tốc được hắn vận hành ở tầng thứ cao nhất.
Sau một đỗi, thời gian tính ra không dài, chỉ tầm chục giây bất quá, từ thế phòng ngự, Thi Quỷ bắt đầu phản công. Với những luồng khí tức cuồng bạo màu đen nơi tay, hắn đáp trả ngày càng mạnh mẽ.
"Ba!".
"Ba!".
"Ba!".
...
Chưởng nối chưởng, quyền nối quyền, chỉ. trong thoáng chốc, hàng trăm đòn đánh đã được Thi Quỷ xuất ra. Đáng nói là tất cả chúng đều cực kỳ hung lệ. Lực lượng, nó rõ ràng vượt trội hơn hẳn so với đối thủ...
Đứng trước áp lực quá lớn ấy, những tưởng Khổng Lăng sẽ lựa chọn thoái lui, tránh né thì không, nàng đã làm điều ngược lại: vẫn lao lên, vẫn trực tiếp ngạnh kháng.
Mặc cho thua kém, mặc mình không bằng, Khổng Lăng nàng vẫn cứ hung hăng như cũ...
Khỏi phải nghĩ, đấu pháp của nàng đương nhiên là rất thô thiển, thậm chí ngu ngốc. Đánh theo cách này, thua thiệt chắc chắn sẽ là nàng. Nếu Thi Quỷ trọng thương, như vậy tính mạng nàng e đã lâm nguy.
Thân là một vị chân nhân, một kẻ đã sống qua nhiều năm tháng, Khổng Lăng khẳng định chẳng phải kẻ ngốc. Vậy thì tại sao? Vì cớ gì nàng lại có hành động tự sát như hiện tại?
Thi Quỷ, hắn cũng không hiểu được. Ban đầu, hắn cho căn nguyên là bởi Khổng Lăng căm hận mình; nhưng là sau đó, từ thần thái, biểu cảm cùng lời nói của nàng, hắn biết vấn đề còn phức tạp hơn nhiều. Hận, nó không phải duy nhất.
"Nữ nhân này chẳng lẽ phát điên rồi sao...".
Mặt mày cau có, Thi Quỷ vừa vung tay đón đỡ những đòn công kích điên cuồng của Khổng Lăng vừa âm thầm suy tính. Để rồi sau đấy, khi đã có quyết định, hắn đột ngột đề thăng tốc độ lách người vòng ra phía sau Khổng Lăng, nhân lúc nàng còn chưa kịp phản ứng mà ra tay.
"Ba!".
"Ba!".
Chịu hai chưởng liên tiếp, Khổng Lăng kêu lên một tiếng, người văng ra xa.
"Bịch!".
...
"Khục khục...".
Từ dưới nền đá hiện đã có phần hỗn loạn, Khổng Lăng ho khan mấy tiếng, miệng trào máu tươi. Nàng rõ ràng là đã bị thương, mức độ xem ra còn không nhẹ. Dẫu vậy, đáng ngạc nhiên là biểu cảm trên khuôn mặt nàng, nó vẫn như cũ chẳng hề đổi thay, vẫn đầy phẫn uất.
Quyết tâm in hằn trong đáy mắt, nàng lại một lần nữa gượng người đứng lên.
"Thi... Quỷ...".
Giọng đầy oán độc, Khổng Lăng vừa thở gấp vừa đè nặng từng tiếng một: "... Ta... muốn... băm... vằm... ngươi!!".
"Ong!".
"Ong!".
...
"Thiêu đốt chân nguyên... Không, thậm chí là cả sinh mệnh...".
Nhìn vào luồng hắc khí đang cấp tốc bành trướng quanh người Khổng Lăng, Thi Quỷ tức thời biến sắc. Hắn không nghĩ Khổng Lăng lại điên cuồng tới tình trạng này, dám đem cả chân nguyên lẫn sinh mệnh lực thiêu đốt.
"Nữ nhân này vậy mà thật sự muốn sống mái cùng ta...".
Bất ngờ qua đi, Thi Quỷ đột nhiên bật cười, thần thái cũng bỗng chốc đổi hẳn.
"Ha ha ha...".
"Tốt! Nữ nhân, tới đây đi!".
"Nam nhân, chết đi!!". - Ngay lập tức, bên kia, Khổng Lăng liền hồi đáp.
Tất nhiên không chỉ bằng lời nói mà còn kèm theo cả hành động. Thân ảnh nàng, nó hiện đã biến mất.
"Ba! Ba!".
"Ba!".
...
"Ba!".
"Thi Quỷ!".
"Oành!".
"Ta muốn xé xác ngươi!!".
...
Trận chiến diễn ra vô cùng ác liệt. Những đòn đánh, chúng mỗi lúc một thêm hung bạo; lực lượng tiêu hao, nó cũng mỗi lúc một nhiều. Nhưng... không phải vô tận. Với sức mạnh tương đương Linh châu cảnh sơ kỳ bây giờ của Thi Quỷ và Khổng Lăng, công bằng mà xét thì cũng chả đáng bao nhiêu trong cái thế giới nhiệm màu này. Vì lẽ đó, sau một hồi giao tranh quyết liệt, cả hai dần đi tới giới hạn...
"Phù... ù...".
"Phù... phù...".
Hoà trộn trong những tiếng thở gấp gáp, Thi Quỷ ngồi tựa lưng vào vách tường, cùng với máu tươi chảy dài khoé miệng, khó khăn cất tiếng:
"Nữ nhân... Tư chất của ngươi... thật đáng sợ...".
"... Nhưng mà... đáng sợ nhất... thì vẫn là lòng dạ ngươi...".
Phía bên kia, trong tư thế nửa nằm nửa ngồi, Khổng Lăng nghe vậy thì hé môi định đáp trả, thế nhưng là...
"Khục khục...".
... lời còn chưa ra khỏi miệng thì máu đã lại tiếp tục trào tuôn. Thương tích của nàng, nó nặng hơn Thi Quỷ rất nhiều. Nói cách khác, trong cuộc giao tranh vừa rồi, Khổng Lăng nàng đã bại. Bây giờ, kẻ có quyền định đoạt là Thi Quỷ...
"Năm năm... Ta bị hắn đè ép suốt năm năm... Hôm nay lại vẫn là thua thiệt...".
Lòng dâng chua xót, Khổng Lăng đưa mắg nhìn sang Thi Quỷ phía bên kia, im lặng chờ đợi...
Cũng không quá lâu, sau khi giải trừ kết giới để Lạc Lâm đi vào, Thi Quỷ chậm rãi hướng bên này tiến lại.
"Soạt soạt...".
Đoạn đường ngắn ngủi, Thi Quỷ rất nhanh liền đến đích. Ngồi xuống cạnh Khổng Lăng, hắn dành cho nàng một ánh mắt đầy ẩn ý:
"Nữ nhân, ngươi đã cố giết ta thì hẳn cũng lường trước thất bại. Hiện ta mới là người quyết định...".
Hắn dừng một chút rồi nói tiếp: "Nữ nhân, có muốn trăn trối gì không?".
"Tiểu Quỷ sư phụ...".
Đứng đằng sau, Lạc Lâm bất nhẫn lên tiếng: "Khổng Lăng nàng dù sao... dù sao cũng đã sống cùng chúng ta năm năm... Tiểu Quỷ sư phụ, có thể đừng giết nàng không...".
Sợ còn chưa đủ, Lạc Lâm cố nói thêm: "Nàng ta đã cùng ngươi song tu năm năm, chưa phải phu thê thì cũng gần như đạo lữ, xuống tay với nàng... như vậy rất tàn nhẫn. Thêm nữa, ta nghĩ nàng chưa hẳn đã thật sự muốn giết ngươi đâu...".
"Lạc Lâm, ngươi không cần nói nữa!".
Vừa lên tiếng không phải Thi Quỷ mà là Khổng Lăng. Chẳng biết lấy sức lực từ đâu, nàng tiếp tục: "Người thắng làm vua. kẻ thua làm thú... Khổng Lăng ta tài không bằng người, ác tâm lại càng thua kém...".
Chuyển mắt sang phía Thi Quỷ, nàng hếch cằm, vẻ mặt bất cần: "Nam nhân độc ác, muốn giết thì giết đi!".
...
Trước sự chờ đợi hiên ngang của Khổng Lăng, dưới cái nhìn lo lắng của Lạc Lâm, Thi Quỷ nhẹ nhàng rút ra thanh trủy thủ quen thuộc, từ từ đặt lên cổ Khổng Lăng.
"Tiểu Quỷ sư phụ...!".
Lạc Lâm chứng kiến động thái nọ của Thi Quỷ, đáy lòng càng thêm khẩn trương, miệng không kiềm được thốt lên.
Trong khi đó, Khổng Lăng lại khác. Nàng khá dửng dưng trước sinh tử. Sống chết, nó dường như chả còn nghĩa lý gì với nàng nữa.
Nhưng... đấy là hình thức, là gương mặt; bằng chốn thâm tâm...
Một chút đau. Một chút hụt hẫng. Một chút ngậm ngùi thương cảm... Tâm tình nàng, nó phong phú hơn cái vẻ mặt kiên cường của chính nàng rất nhiều. Có lẽ... nàng vốn cũng không thực sự chờ đợi cái chết.
Tiếc rằng, quyết định đâu phải do nàng. Nàng sống hay chết, kết quả đều nằm tại ý niệm Thi Quỷ. Mà Thi Quỷ, hắn sẽ để nàng được sống tiếp ư?
"Một kẻ lòng dạ sắt đá như hắn, làm sao có khả năng bỏ qua cho ta chứ...".
Khổng Lăng nàng đã triệt để buông xuôi rồi.
...
"Khổng Lăng".
Im lặng qua đi, Thi Quỷ cuối cùng cũng đưa ra phán quyết: "Kết quả hôm nay không phải do ta chọn mà là cả hai chúng ta đều chọn. Nhát dao này... chính là cái giá ngươi phải trả!".
"Đừng!".
"Xẹt!".