"Trả lời ta. Ngươi... muốn phục gì?".
Những tưởng lần này hoàng y nữ tử sẽ lại tiếp tục im lặng thì không, nàng đã hồi đáp.
"Không phải chuyện của ngươi". - Đấy là câu trả lời của nàng.
...
"Ngươi nói đúng. Chẳng phải việc của ta".
Sau khi con tim đã nhường chỗ cho lý trí, tâm tình Thi Quỷ cũng cân bằng trở lại. Nhắm mắt rồi lại nhanh chóng mở ra, hắn một lời không nói, đột ngột đem hoàng y nữ tử nhấc bổng lên, đặt trên vai mà vác đi.
...
Thời gian chẳng tính lâu, trải qua một đoạn đường ngắn ngủi thì hiện Thi Quỷ đã lại lần nữa có mặt bên trong căn phòng chứa di hài Hoan Vương - Ái Hậu.
"Tiểu Quỷ sư phụ?". - Từ bên trong phòng, Lạc Lâm vừa ngó thấy Thi Quỷ vác hoàng y nữ tử tiến vào thì mặt mày nghi hoặc.
Có điều... cũng chỉ thoáng chốc. Rất nhanh sau đó, hoài nghi đã nhường chỗ cho sự bực bội.
Lạc Lâm cau mày, mím môi, nói: "Tiểu Quỷ sư phụ ngươi xông vào đây làm gì? Ta đã nhường chỗ rồi mà ngươi còn...".
"Bịch!".
Lời trong lòng Lạc Lâm còn chưa kịp nói ra hết thì đã bị một tiếng trầm thấp cắt ngang. Âm thanh kia, nó chẳng ở đâu xa, đích thị vang lên từ sự va chạm giữa thân thể hoàng y nữ tử và nền đá trước mặt nàng.
Thi Quỷ, hắn đã vừa đem nữ nhân vác trên vai mình vứt xuống. Phải, là vứt.
...
"Tiểu Quỷ sư phụ, ngươi... Lúc nào làm chuyện đó ngươi đều thô bạo như vậy hết à?". - Lạc Lâm mở to hai mắt nhìn Thi Quỷ, một bộ rất đỗi nghi ngờ.
Sau những gì mình vừa chứng kiến, thật khó để nàng có thể tin rằng ai kia còn biết thương hương tiếc ngọc.
...
"Hừm hừm...".
Hắng giọng hai tiếng, chừng như trong lòng có điều suy tính, Lạc Lâm nói tiếp: "Thân thể nữ nhân có chỗ đặc thù, thể chất dù tốt cũng sẽ rất đau đớn đấy".
"Tiểu Quỷ sư phụ, ngươi không thể thô bạo như thế được. Phải nhẹ nhàng một chút...".
"Lạc Lâm, ra ngoài đợi ta".
Lần thứ hai đang nói lại bị người cắt ngang, tâm tình Lạc Lâm không khỏi xấu đi. Vẻ mặt nhăn nhó, nàng hừ khẽ một tiếng, giọng hờn dỗi: "Được rồi được rồi! Làm như ta thích ở đây xem các ngươi lắm vậy".
...
Khi thân ảnh Lạc Lâm đã hoàn toàn khuất hẳn, lúc này Thi Quỷ mới cúi nhìn hoàng y nữ tử nằm bên dưới.
"Ngươi thấy rồi chứ?".
Mắt dời lên, đặt trên các bức tường, Thi Quỷ tiếp tục: "Những dòng chữ được ghi trên kia, ngươi chắc là không nghĩ ta tự mình ngụy tạo...".
"Toà Hoan Nhạc Thần Cơ này được Hoan Vương lập nên, mục đích hẳn để làm nơi yên nghỉ, cũng đồng thời chờ đợi truyền nhân. Hoan Vương, hắn muốn có người kế tục, đem công pháp tối thượng của Thiên Vu hắn, sở học của cả đời hắn phát dương quang đại, nhiếp động Đà Lan. Có thể bởi tiếc nuối, có thể do bất cam, cũng có thể vì trong lòng chất chứa thù hận, lu mờ lý trí...".
"Nhưng dù lý do có là gì đi nữa, quang minh hay ám muội, chân thành hay bịp bợm thì sự giam cầm vẫn chẳng khác đi".
"Nữ nhân, chính mắt ngươi thấy rồi đó. Chúng ta hiện đang bị giam cầm. Muốn ra khỏi đây, muốn phá giải cấm chế thì tu vi cần ít nhất cũng phải là Linh anh đệ bát trọng. Nhưng với tình trạng của ta và ngươi hiện giờ...".
"Nữ nhân, chỉ có một cách khả thi, đó là theo di nguyện của Hoan Vương, trở thành truyền nhân của hắn và Ái Hậu, đem hai bộ công pháp Hỗn Nguyên Thiên Vu Quyết và Càn Khôn Đại Na Di tu luyện đến tầng thứ ba. Nói cách khác, chúng ta cần song tu".
"Khì...".
Bật lên một tiếng xem thường, hoàng y nữ tử vẫn quật cường như cũ: "Nam nhân, ngươi đem ta tới đây chỉ để chứng thực thôi ư?".
Dừng trong giây lát, nàng nói tiếp: "Ngươi trông chờ điều gì? Sự tin tưởng của ta? Mong ta thay đổi ý định, cùng ngươi song tu? Nam nhân, ngươi đánh giá ta quá thấp rồi".
"Ngươi lầm rồi".
Thi Quỷ lắc đầu, bảo: "Hoàn toàn trái lại, ta khá xem trọng ngươi. Một đại mỹ nhân xinh đẹp lại không tiếc hủy hoại cơ thể mình, nàng ta há có thể coi thường?... Mặc dù ta không biết ngươi muốn khôi phục cái gì, nhưng chí ít cũng đã cảm nhận được...".
"Cảm nhận?".
Vẻ khinh miệt trên mặt hoàng y nữ tử càng thêm nồng đậm: "Đừng làm ta buồn nôn. Ngươi thì có thể hiểu được cái gì? Cảm nhận được cái gì chứ?".
"Sự trói buộc".
Một cách chậm rãi, Thi Quỷ tiếp lời: "Sinh mạng của ngươi, nó có lẽ đã không hoàn toàn thuộc về ngươi nữa. Nữ nhân, ta nói đúng chứ?".
...
Đợi hồi lâu vẫn chưa thấy hoàng y nữ tử hồi âm, Thi Quỷ đành chủ động: "Chết, đối với ngươi có lẽ cũng là một sự giải thoát. Nhưng... ngươi thật cam tâm chết đi như vậy? Bỏ mạng tại đây?".
"Hàng trăm chữ "Phục" trên mình ngươi, chúng tự dưng mà có sao? Nỗi đau mà ngươi chịu, ngươi cứ thế câm lặng mang ₫i?... Nữ nhân, cái cách ngươi chết... quá vô nghĩa và hèn nhát rồi".
...
...
"Những gì cần nói ta đều đã nói hết, lựa chọn thế nào là tùy ở ngươi. Ta cho ngươi thời gian một ngày để suy nghĩ. Một ngày sau, nếu câu trả lời của ngươi như cũ vẫn là cái chết... Nữ nhân, ta sẽ thành toàn cho ngươi".
Lời vừa ra hết cũng là lúc Thi Quỷ xoay người bước đi, thái độ cực kỳ dứt khoát. Cơ hội, hắn đã cho rồi. Đối phương nếu vẫn nhất quyết khước từ thì hắn cũng chẳng cần phải níu kéo hay trì hoãn thêm làm gì. Bên trong thạch động này, suy cho cùng đâu chỉ có một nữ nhân.
Lạc Lâm, nàng cũng là một sự lựa chọn. Sở dĩ Thi Quỷ hắn không chọn nàng, hết thảy đều vì bận tâm đến chuyện mai sau. Tương lai, kế hoạch của hắn, nó cần rất nhiều đến thế lực trong tay Lạc Mai Tiên...
...
Và như thế, với tâm ý đã quyết, Thi Quỷ một đường tiến nhanh ra khỏi căn phòng, từ đầu đến cuối đều không ngoảnh lại một lần. Tuy nhiên, vào phút chót, tại thời điểm chân sắp bước qua cửa thì hắn bỗng bất ngờ dừng lại. Kế đấy, cử chỉ từ tốn, hắn chầm chậm xoay đầu nhìn hoàng y nữ tử. Mới vừa rồi chính nàng đã gọi hắn.
"Ngươi còn có gì muốn hỏi? Hoặc nói?".
"Tại sao?".
Hoàng y nữ tử chất vấn: "Nữ nhân ở đây không chỉ có mình ta, tại sao lại chọn ta?".
"Ta nghĩ ngươi thừa đủ thông minh để nhìn ra vấn đề".
"Mặc dù tiểu cô nương kia luôn miệng gọi ngươi là sư phụ nhưng thái độ cùng cử chỉ của nàng, và cả của ngươi, chúng lại không có tí gì như vậy cả. Quan hệ giữa các ngươi... có vẻ phức tạp".
"Nói tiếp đi".
"Ngươi không chọn nàng, thiết nghĩ chẳng phải vì lợi ích của nàng. Nam nhân, ngươi là đang lo nghĩ cho bản thân. Ta nói đúng chứ?".
"Không sai".
Thuận nước đẩy thuyền, Thi Quỷ thừa nhận: "Nàng ta có một vị tỷ tỷ rất lợi hại, hiển nhiên cũng rất yêu thương nàng. Ta nếu tổn hại đến nàng, ngày sau chỉ e sẽ bị truy sát tận cùng trời cuối đất. Nữ nhân một khi ôm hận, đáng sợ cỡ nào ta nghĩ bản thân ngươi thừa hiểu. Có điều...".
"Nữ nhân, như đã nói, ta vẫn sẵn lòng thành toàn dẫu ngươi có khước từ đi nữa. Tương lai hung hiểm cũng thú vị lắm".
...
"Nữ nhân, nếu không còn gì để hỏi nữa...".
"Tại sao ngươi muốn sống?". - Chẳng đợi cho Thi Quỷ nói hết thì hoàng y nữ tử đã lên tiếng chen ngang.
Một câu hỏi có phần đột ngột.
Thi Quỷ, hắn đã hơi bất ngờ về nó - câu hỏi nọ. Dù vậy, chẳng mất quá nhiều thời gian để tới lúc hắn hồi đáp.
Nhìn thẳng vào mắt hoàng y nữ tử, hắn nói: "Trên người ta không có chữ. Ta không viết trên da thịt mà khắc tận cốt tủy, ghi trong linh hồn".
...
...
Thi Quỷ rời đi, căn phòng bỗng chốc chìm trong tĩnh lặng, đến lạnh lùng.
Hoàng y nữ tử, nàng nằm im đấy, chẳng nói chẳng rằng, động, duy cũng mỗi hơi thở đều đều khe khẽ. Thân thể nàng, sự sống cứ như thể đã hoàn toàn ngưng trệ.
Nhưng... cũng chỉ gần như, ở cái vỏ bọc bên ngoài. Nội tâm, tâm trí nàng thì khác, chúng đâu có yên ắng như vậy. Không một chút. Không một giây...