Phù Thiên Ký

Chương 617: Giam cầm




Bị giam cầm, đó là tình cảnh hiện tại của mọi người. Âm Cơ, Tiểu Kiều và thậm chí là Nghinh Tử, ba người như một, ai nấy hiện đều biến thành tù nhân. Tuy nhiên, lâm vào nghịch cảnh, phải đối mặt nguy cơ nhiều nhất thiết nghĩ vẫn là Thi Quỷ và Lạc Lâm.

Vừa rồi, sau khi Hoan Nhạc Thần Cơ đại phóng linh quang, cùng với hai bức tượng Hoan Vương - Ái Hậu, hai người bọn họ đã bị đưa đến một căn phòng khác. Đen đủi thay, chỗ này lại chẳng phải nơi tốt lành gì.

Ở đây, bốn phía đều chìm trong u ám. Bất kể đông - tây hay nam - bắc, trên - dưới hay trái - phải, đâu đâu cũng đều là một màu xám xịt tối tăm, lạnh buốt và... quỷ dị.

Lấy hai người bọn họ làm tâm điểm, từ bốn phương tám hướng, hàng trăm tia lực lượng không rõ nguồn gốc đang điên cuồng vây khốn, rồi xâm nhập...

Lẽ dĩ nhiên là bọn họ đã phản kháng. Chỉ có điều... phản kháng cũng vô dụng. Những tia lực lượng màu đen bí ẩn kia, chúng quá mạnh mẽ so với cái cảnh giới Linh châu nhỏ nhoi của bọn họ. Chính vì lẽ đó nên dẫu ra sức bao nhiêu, giãy giụa cỡ nào, bọn họ như cũ vẫn bị treo giữa không trung, thống khổ kêu gào...

"... Á á...! Tiểu Quỷ sư phụ cứu ta!!".

"A a a...! Đau quá! Đau quá...!!".

...

"Tiểu Quỷ sư phụ! Cứu ta!".

"... Mau cứu ta!!".

Đau đớn, nó khiến Lạc Lâm trở nên hoảng loạn. Nàng liên tục la hét, gọi tên Thi Quỷ. Có lẽ với nàng, Thi Quỷ bây giờ là một tia hy vọng le lói sau cùng.

Nhưng...

Thực tế, nó đã hoàn toàn chối bỏ điều đó. Thi Quỷ không phải hy vọng, cũng không phải cọng rơm cứu mạng để nàng có thể bám víu. Bởi lẽ ngay tại thời khắc này đây, hắn cũng như nàng, đang bất lực vùng vẫy.

Vô vọng. Hắn biết là vô vọng. Thế nhưng nếu bảo hắn từ bỏ mà nói...

Thi Quỷ không cam.

Huyết hải chưa báo, thù sâu chưa trả, Thi Quỷ hắn làm sao có thể chết vào lúc này?!

"Ta... Không... Cam... Tâm...!!".

Bao nhiêu nỗi niềm chất chứa trong thâm tâm, dưới nghịch cảnh, giữa hiểm nguy, tất thảy đồng loạt hiển lộ. Thi Quỷ, hắn như một con thú điên cuồng gào thét. Bên trong thể nội hắn, lực lượng cũng điên cuồng bạo động. Linh lực, lực lượng huyết mạch, Huyết Sát Chi Lực, từ công pháp hắn tu luyện, từ máu huyết hắn sinh thành, toàn bộ trào tuôn.

Móng tay hoá thành vuốt sắc, gân mạch biến thành huyết tuyến, răng bén nhọn, sừng nhô cao, thoáng chốc, từ hình dạng con người Thi Quỷ đã trở thành ác ma.

Chân diện ma nhân? Kim Nguyệt Tu La?

Không. Còn hơn thế nữa. Hiện hữu đây chẳng phải nhân loại, càng không phải ma nhân. Giờ này phút này, kẻ đang gào thét chính thị "Quỷ".

Tiếc rằng...


Dẫu có là ai, thứ gì, người cũng tốt, ma cũng được mà quỷ thì cũng thế, kết cục vẫn chỉ có một. So với những tia lực lượng thần bí màu đen đang vây khốn, sức của Thi Quỷ rõ ràng là quá nhỏ bé. Tất cả những gì hắn có thể làm được là kéo thêm chút thời gian mà thôi.

Cơ thể hắn, nó vẫn đang bị xâm nhập và kiểm soát.

Quá trình xâm chiếm ấy, trước sau gộp lại thực không quá dài. Thời gian còn chưa trôi hết phút thứ hai thì liền kết thúc.

Hiện tại, Thi Quỷ đã ngừng gào thét. Giống như Lạc Lâm, thân thể hắn đã rơi xuống nền đá lạnh, nằm im nơi ấy. Tuy vậy, căn phòng vẫn chưa yên tĩnh. Trong không gian u ám, tiếng gào thét như cũ hãy còn vang vọng...

Phía bên kia, cách nơi Thi Quỷ nằm chừng sáu, bảy bước chân, giữa không trung, một nữ tử đang bị trói giữ. Nữ tử này, xét ra cũng đủ để gọi là quen thuộc. Trước khi dị biến nổi lên, chính nàng là người đã đứng trên vai bức tượng Ái Hậu âm thầm đánh giá Thi Quỷ.

Nhắc đến không thể không nói, sự có mặt của nàng ở đây, nơi căn phòng này khá ngoài ý muốn. Chí ít, nàng vốn chưa từng mong đợi được "tiếp đón" như vầy. Thân là chân nhân cấp cao, một con người có kiến thức sâu rộng về lịch sử Thiên Vu tộc, ấy vậy mà giờ phút này nàng cũng chẳng thể biết được mình đang phải đối mặt với thứ gì.

Những tia lực lượng thần bí màu đen đang vây khốn và muốn xâm nhập vào cơ thể nàng đây, chúng quá mạnh mẽ và quỷ dị. Tới nỗi khiến nàng hoảng loạn.

...

"Khốn kiếp! Khốn kiếp! Khốn kiếp...!".

"... Khốn kiếp! Khốn kiếp! Khốn kiếp! Khốn kiếp...!!".

"Ta không cam tâm! Ta không cam tâm!!".

"... A a a a a... a a...!!".

"... A a a a... a a a...!!".

Hệt như Thi Quỷ ban nãy, hoàng y nữ tử hiện cũng gào thét bất cam. Để rồi ngay sau đấy, thân thể nàng cấp tốc biến đổi.

Khởi điểm từ đâu chẳng rõ, chỉ thấy trong nháy mắt thì thân thể nàng bỗng chốc phủ đầy vảy. Tay, chân, mình mẩy, từ trên xuống dưới đâu đâu cũng có. Thậm chí kể cả khuôn mặt nàng cũng bị vảy đỏ bao trùm, dù mật độ có mỏng hơn đôi chút.

Thân thể hoàng y nữ tử hiện giờ, nó hệt như vừa được khoác lên một bộ chiến giáp màu máu, trông oai nghiêm vô cùng; kém hoàn hảo có chăng là trạng thái bị giam cầm, nhìn khá khổ sở.

Phải, chân diện ma nhân, lực lượng huyết mạch của một đại ác ma cao quý, nó như cũ vẫn không thể giúp ích được gì. Hoàng y nữ tử, nàng vẫn đang từng chút bị kiểm soát... bởi những tia lực lượng thần bí màu đen nọ.

"Ta... Không... Cam... Tâm...!!!".

...

...

Gào thét... rồi cũng tắt. Âm vang... rồi cũng ngưng. Bất cam... rồi cũng chìm trong câm lặng.

Nếu đã là số mệnh, làm sao cải?

... Làm sao thay?

Một ngày nào đó, khi Lạc Lâm đủ lớn, Thi Quỷ đủ mạnh và hoàng y nữ tử nắm đủ quyền uy, có thể bọn họ sẽ làm chủ được số phận của mình. Nhưng... không phải bây giờ.

Hiện tại, tất cả họ đều đã nằm im.

...

Yên lặng. Tĩnh mịch...

Những tia lực lượng thần bí màu đen, chúng đã tiêu thất tự bao giờ. Cùng với sự tan biến ấy, không gian trong phòng cũng ít nhiều biến chuyển. U ám đã thay bằng tươi sáng, có màu sắc hơn. Trên các bức tường, những viên bảo thạch đang phát ra linh quang dịu nhẹ. Khá là đẹp mắt...

...

...

Hơn một giờ sau.

Giữa bầu không khí tĩnh lặng, một thanh âm khe khẽ vừa mới cất lên. Là từ trong miệng Thi Quỷ phát ra.

Một cách chầm chậm, mắt hắn dần hé mở...

Sau vài giây định thần, Thi Quỷ đưa mắt liếc trái phải một vòng... rồi thêm một vòng, cuối cùng thì dừng lại trên người hoàng y nữ tử.

Trong lòng vốn vẫn luôn giữ mối hoài nghi về hành tung của "kẻ đã tới trước" kia nên chẳng mất bao nhiêu thời gian thì Thi Quỷ đã lờ mờ hiểu ra mọi chuyện. Sự có mặt của đối phương, nó vốn cũng không phải điều gì đáng ngạc nhiên lắm. Vấn đề mà hắn cần quan tâm bây giờ, nếu có thì đó cũng là...

Tâm tư máy động, Thi Quỷ nhanh chóng ngưng thần kiểm tra cơ thể.

Lát sau...

Trải qua một hồi tra xét, rốt cuộc thì Thi Quỷ cũng đã tỏ tường mọi chuyện. Thân thể hắn, nó vẫn lành lặn, thương tổn chả đáng bao nhiêu. Tuy nhiên, lực lượng của hắn thì... chúng đã bị phong ấn. Không phải một chút, vài ba phần mà là... toàn bộ. Linh lực, lực lượng huyết mạch và thậm chí là cả Huyết Sát Chi Lực, hết thảy hắn đều chẳng thể điều động được nữa.

"Căn nguyên hẳn là do những tia lực lượng thần bí màu đen kia...".

Thành thật mà nói thì bây giờ tâm tình của Thi Quỷ đang khá phức tạp, hoặc cũng có thể gọi là mơ hồ. Nếu như lúc này, rơi vào đây chỉ có hắn và Lạc Lâm, như vậy lo lắng hẳn sẽ chiếm phần lớn. Nhưng... đang hiện hữu lại đâu chỉ mỗi hắn và Lạc Lâm.

Mắt hướng về phía hoàng y nữ tử hiện vẫn còn nằm mê man bất tỉnh, dạ chừng có suy tính, Thi Quỷ mau chóng đứng lên, thận trọng tiến qua.

Đoạn đường ngắn ngủi, chẳng tốn bao nhiêu thời gian thì Thi Quỷ đã tới đích. Khuôn mặt ngưng trọng, hắn ngồi xuống kế bên hoàng y nữ tử, kế đấy thì nắm lấy tay nàng, rồi đặt lên ngực nàng...