Phù Thiên Ký

Chương 615: Đánh cược?




Trước sự nghi hoặc của chúng nữ, Thi Quỷ đưa mắt hướng về Âm Cơ, thâm ý giăng đầy: "Âm Cơ, đại sự phải trông cậy vào ngươi rồi".

"T-Ta?".

Bị chỉ đích danh, Âm Cơ vô thức chỉ tay vào mình, mắt hạnh mở to.

Ngoài ý muốn? Rất ngoài ý muốn. Âm Cơ nàng thực tình không nghĩ, hay đúng hơn là chưa kịp nghĩ. Nhưng... giờ thì phải rồi. Đen đủi thay, dẫu nàng có nghĩ hay tính nhiều hơn nữa cũng vô ích. Bị tác động e chỉ mỗi nàng.

Ai sẽ vì một kẻ xa lạ nàng đây mà bận lòng?

Tiểu Kiều ư? Nàng đâu có nhiều quyền hạn.

Nghinh Tử? Đối phương vẫn bảo trì im lặng.

Lạc Lâm?

"Đúng rồi! Tiểu Quỷ sư phụ ngươi thật là thông minh a!".

Đó là những gì vừa thốt ra từ chính miệng vị tiểu công chúa ngây thơ và gian ác kia.

Chuyện là thế đấy, Âm Cơ nàng vốn dĩ đâu có quyền được lựa chọn. Từ chối, nó đồng nghĩa với cực hình, thậm chí là chết chóc...

"Âm Cơ, ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau tới quỳ bái hai vị Hoan Vương - Ái Hậu này đi!".

Khẽ liếc Lạc Lâm - kẻ mới vừa thúc giục mình, Âm Cơ hé môi muốn nói gì đấy, nhưng rốt cuộc mãi vẫn không phát ra được thành lời. Sau cái nhìn ai oán dành cho Thi Quỷ - tên nam nhân đã đẩy bản thân vào trong hiểm cảnh, nàng cắn răng chậm rãi đưa chân, lòng uất ức vô cùng.

"Tiểu nam chân khốn nạn! Ta căm thù ngươi...!".

...

Đoạn đường ngắn ngủi, bước đi dù chậm cũng rất nhanh liền đến đích. Lúc này Âm Cơ đã đứng sát bên chiếc bồ đoàn cũ kỹ dưới chân Ái Hậu. Tuy vậy, trông bộ dạng nàng thì chẳng có vẻ gì là sẽ lập tức quỳ bái ngay.

Nàng đang lo sợ. Hẳn rồi. Hoan Vương - Ái Hậu dẫu sao cũng là hai đại nhân vật số một, số hai của hơn mười vạn năm trước, bản lĩnh vốn cỡ nào to lớn; hôm nay mặc dù đã sớm không còn trên đời nữa, thế nhưng thủ đoạn lưu lại, chúng há đâu có thể xem thường?

Cứ trông vào Nghinh Tử liền biết. Từ khi tiến vào bên trong Hoan Nhạc Thần Cơ này, trước sau nàng đã bị thương hai lần, cho dù nàng là một vị chân nhân trung kỳ hàng thật giá thật đi chăng nữa.

Trong khi đó, Âm Cơ nàng thì sao?

Cường giả Thiên hà đệ tứ trọng hậu kỳ đỉnh phong?

Không. Với việc toàn bộ lực lượng đã bị phong ấn như hiện tại thì sức nàng bây giờ cũng chỉ nhỉnh hơn thường nhân đôi chút mà thôi. Rất ư nhược tiểu. Nói gì một đòn đánh cường đại giống như Nghinh Tử đã chịu, chỉ một tia be bé thôi cũng đủ tiễn nàng về bên kia thế giới rồi.

"Hoan Vương - Ái Hậu, hai tên khốn kiếp các ngươi ăn không có chuyện gì làm lại bày ra mấy thứ chết tiệt này...".

"Mẹ nó chứ... Âm Cơ ta đây sống còn chưa được bao nhiêu năm...".

"Âm Cơ". - Giữa lúc ai kia còn đang âm thầm than trách, tiếc thương cho mình thì từ đằng sau, một giọng nam nhân truyền đến - "Thời gian quý báu, lãng phí thật không tốt đâu".

"Đúng đấy. Âm Cơ ngươi sao cứ lề mề như vậy? Đơn giản chỉ là quỳ bái thôi mà...".

Đơn giản chỉ là quỳ bái?

Âm Cơ vừa nghe Lạc Lâm nói thế thì trong dạ liền mắng: "Đơn giản cái mông ta này! Đơn giản sao ngươi không tới đây mà quỳ!".

...

"Thời gian đang trôi đấy Âm Cơ. Nếu ngươi muốn, ta có thể giúp ngươi quỳ".

Đầu hơi ngoảnh lại, Âm Cơ liếc xéo Thi Quỷ, "trao gửi" cho hắn một ánh nhìn oán hận xong thì liền nhắm mắt, hai chân khụy xuống.

"Con mẹ nó! Chết thì chết!".

...

Vài giây sau...

"Cuộc thí nghiệm" đã vừa mới kết thúc. Và... Âm Cơ, nàng hiện vẫn bình an vô sự. Xem ra số nàng còn chưa tận.

"Phù... ù... May còn chưa chết...".

"Đấy, Âm Cơ ngươi thấy không? Có chuyện gì xảy ra đâu".

Từ vị trí "tránh né" ở cuối đội ngũ, sau lưng Nghinh Tử, Lạc Lâm thò đầu ra, vươn tay chỉ đạo: "Bây giờ ngươi tiếp tục đi. Trước cứ bái lạy Ái Hậu vài cái xem sao".

"Âm Cơ, làm đi". - Đứng trước vài bước, Thi Quỷ cũng lên tiếng thúc giục.

Và như thế, dưới áp lực từ đôi sư đồ hữu danh vô thực, Âm Cơ lại phải lần nữa lấy hết can đảm đem mạng sống của mình ra mà đánh cược.

"Đám ác ma các ngươi, ta nguyền rủa các ngươi chết không được an lành...".

...

"... Bốn".

"Năm".

"Sáu".

"Bảy".

"Tám".

...

Theo mỗi cái gập người bái lạy của Âm Cơ, từ miệng Lạc Lâm, những tiếng đếm cũng ngân vang mồn một. Từ một cho tới chín, cuối cùng thì dừng lại ở tiếng đếm thứ mười.

Sau khi đột ngột cắt ngang, nàng lần nữa chỉ tay, bảo: "Âm Cơ, bây giờ ngươi dời qua bên phía Hoan Vương quỳ bái đi".

"Hừ...".

Chẳng thể phản kháng, Âm Cơ đành bất đắc dĩ mà làm theo. So với trước thì thái độ lần này của nàng đã ít nhiều khác biệt. Lo sợ, nó đã giảm đi quá nửa. Có lẽ sau đợt quỳ bái dưới chân Ái Hậu vừa rồi đã tiếp thêm can đảm cho nàng. An toàn, đấy hẳn là điều nàng đang nghĩ.

Nhưng...

Âm Cơ nàng sai rồi. Ngay tại thời điểm đầu gối nàng vừa chạm xuống bồ đoàn thì một cỗ lực lượng vô hình lập tức nổi lên, đem nàng đánh bay về phía sau.

Kết quả... Trong vòng tay Thi Quỷ, Âm Cơ hộc máu đương trường, bất tỉnh nhân sự.

"Nghinh Tử". - Nét mặt đôi phần khẩn trương, Thi Quỷ hướng Nghinh Tử gọi.

Hiểu ý, Nghinh Tử cũng chẳng lề mề, nhanh chóng lấy ra một viên đan dược rồi cho luôn vào miệng Âm Cơ, kế đấy thì vận linh lực giúp nàng trị thương.

...

Lát sau.

Vừa lúc Nghinh Tử thu tay, bình ổn tâm thần xong thì một giọng quan tâm liền cất lên. Là của Tiểu Kiều.


"Nghinh Tử tỷ, nàng... nàng không sao chứ?".

"Yên tâm, nàng không việc gì".

"Tốt quá...".

"Có cái gì mà tốt chứ?".

Trái ngược Tiểu Kiều, trong lòng Lạc Lâm lại chẳng hề vui vẻ chút nào. Bộ mặt ỉu xìu, nàng nói tiếp: "Hoan Vương - Ái Hậu kia, bọn họ rõ ràng là đang trêu đùa chúng ta a. Nói cái gì quỳ bái ta rồi ta cho đồ, căn bản là cạm bẫy hại người...".

"Hừ, uổng cho là đại nhân vật đứng đầu đại lục hơn mười vạn năm trước, keo kiệt bủn xỉn như vậy. Đã chết rồi mà còn tiếc rẻ tài bảo nữa...".

"Cũng chưa hẳn đã là bẫy rập".

Vốn đang hụt hẫng, Lạc Lâm nghe Thi Quỷ nói thế thì không khỏi nghi hoặc: "Tiểu Quỷ sư phụ, ý ngươi là gì? Mới rồi ngươi cũng thấy Âm Cơ...".

"Ta đương nhiên thấy".

Chẳng đợi cho Lạc Lâm nói hết câu thì Thi Quỷ đã cắt ngang, tiếp đấy thì chuyển mắt lần lượt nhìn qua hai chiếc bồ đoàn đặt dưới chân Hoan Vương - Ái Hậu, bảo: "Vừa rồi Âm Cơ thực đã bị một cỗ lực lượng vô hình đánh bay, tuy nhiên, nàng vẫn chưa chết".

"Lạc Lâm, ngươi nghĩ nếu Hoan Vương - Ái Hậu thật muốn hại người thì Âm Cơ có khả năng còn sống được sao?".

"Cái này...".

Lạc Lâm ngẫm nghĩ, và càng nghĩ thì sắc mặt càng tươi tắn hẳn lên.

"Âm Cơ hiện giờ đã bị phong ấn lực lượng, so ra chẳng khác thường nhân là mấy. Nhưng vừa rồi nàng lại không chết... Như vậy... như vậy cũng đâu phải cạm bẫy gì...".

"Công tử...".

Quay mặt qua phải, Thi Quỷ nhìn Tiểu Kiều với dáng vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi, chủ động hỏi: "Tiểu Kiều, có gì muốn nói sao?".

"Ừm...".

Gật nhẹ, Tiểu Kiều đem thắc mắc nói ra: "Công tử, nếu như không phải cạm bẫy thì cỗ lực lượng vừa đả thương Âm Cơ có ý nghĩa gì? Ta... ta cảm thấy khó hiểu".

"Ừ, đúng là có chút kỳ quái". - Hiếm thấy, lần này Lạc Lâm lại lên tiếng tán đồng.

...

"Lấy đồ của ta

Phải quỳ trước ta

Nữ ba ngàn bái

Nam ba ngàn lạy".

Đọc lại bốn câu nói của hai bức tượng Hoan Vương - Ái Hậu xong, Thi Quỷ cúi xuống nhìn hai chiếc bồ đoàn màu xám cũ kỹ, giọng đầy hàm ý:

"Hai chiếc bồ đoàn kia, biết đâu lại có mắt cũng không chừng".

"Có mắt?".

"Tiểu Quỷ sư phụ, nó thật có mắt à?".

Đáp lại Tiểu Kiều và Lạc Lâm là một nụ cười nhạt. Liền sau đấy, Thi Quỷ một lời chẳng nói, chân tiến về trước, quỳ xuống.

"Công tử!".

"Tiểu Quỷ sư phụ!".