Phù Thiên Ký

Chương 607: Đã gặp




"Hả? Đi bây giờ? Tiểu Lạc Bắc, ngươi thật không muốn tiếp tục thăm dò?".

"Tiểu công chúa, với ta như vầy là đủ rồi. Thêm nữa... như vừa mới nói, ta có chút việc riêng".

"Việc riêng gì? Quan trọng lắm à?".

Như biết nếu không cho ra một đáp án thì ai kia chừng sẽ tiếp tục "níu kéo", Lạc Bắc đành nói rõ: "Thật ra cũng chẳng phải chuyện hệ trọng gì, chỉ là... Trước khi lần theo chỉ dẫn trên bản đồ tìm tới đây, ta có bảo tì nữ của mình tạm đến Đại La Thành. Ta không muốn để nàng lo lắng...".

"À à... Hoá ra là như vậy...".

Với một chút thâm ý, cố ý lại như vô tình, Lạc Lâm thoáng liếc qua Thi Quỷ và Tiểu Kiều, giọng điệu có phần chua ngoa: "Thật không biết thế sự kiểu gì đây, chuyện tình công tử - tì nữ đi đâu cũng gặp. Các ngươi đúng là làm người ta phát chán...".

"Gì? Ta cũng đâu có nói Tiểu Quỷ sư phụ ngươi, ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Ta đây là đang nói đến cô gái đáng thương chúng ta gặp ở Đàm Nghi Sơn a. Lúc đó chẳng phải nàng đã nhận lầm ngươi là công tử của mình... Từ lời nói cho tới cử chỉ, kẻ ngốc cũng biết là nàng rất yêu quý công tử mình...".

"Mà tại sao nàng ấy lại nhận lầm được nhỉ? Lẽ nào Tiểu Quỷ sư phụ ngươi trông rất giống công tử nàng...".

Nói đến đấy thì Lạc Lâm dừng lại, ánh mắt chợt loé lên vài tia khác lạ. Chừng nghĩ tới điều gì, nàng quay vội sang nhìn Lạc Bắc, và càng nhìn thì sự nghi ngờ lại càng tăng lên.

Nhích lại gần Thi Quỷ, bỏ quên cả sự hờn dỗi, nàng hỏi nhỏ:

"Tiểu Quỷ sư phụ, ngươi nói cô gái đáng thương mà chúng ta gặp ấy, nàng liệu có phải tì nữ của tiểu Lạc Bắc không?".

Suy đoán của nàng, nó hoàn toàn có cơ sở hẳn hoi. Ngẫm mà xem, theo lời Lạc Bắc thì hắn đã để cho tì nữ tới Đại La Thành trước trong khi bản thân đi tìm cổ tích, mà Đàm Nghi Sơn - nơi cô gái đáng thương kia bị bắt giữ và cưỡng bức, xét về vị trí thì thuộc dãy Ai Lão Sơn, nằm cách tòa thành Đại La cũng chỉ khoảng độ tám mươi dặm về phía tây nam.

Như vậy, có khi nào cô gái đáng thương kia đã bị bắt trên đường chạy tới Đại La Thành?

Trông bộ dạng của Lạc Bắc thì có vẻ rất quan tâm tới tì nữ của mình. Một công tử tốt, tì nữ nếu có sinh lòng ái mộ, nhất nhất trung thành cũng chẳng có gì lạ. Trùng hợp, cô gái đáng thương kia lại hoàn toàn có đủ những thứ ấy.

Một cơ sở khác nữa là... dung mạo. Lạc Bắc, hình dạng của hắn khá là tương đồng với Thi Quỷ. Trang phục đều là trường y màu đen, dáng người cân đối và đặc biệt nhất là cả hai đều khuyết đi một con mắt phải...

Nếu là bình thường, tất nhiên sẽ không thể có sự nhầm lẫn; tuy nhiên, với tình trạng "mơ mơ hồ hồ" như cô gái đáng thương kia thì khác. Nhận lầm âu cũng hợp lẽ.

Tóm lại, Lạc Lâm rất là hoài nghi. Trong lòng mình, nàng tin tưởng quá nửa cô gái kia chính là tì nữ của Lạc Bắc.

Còn Thi Quỷ - người được nàng hỏi ý?

Hắn hiện đang im lặng. Có thể... hắn cũng đồng tình chăng?

...

"Tiểu công chúa".

Sau một đỗi, giữa lúc sự nghi ngờ đang lan toả thì một giọng nói cất lên phá tan im lặng.

Vẻ thắc mắc in trên khuôn mặt, Lạc Bắc hướng Lạc Lâm hỏi: "Vừa rồi công chúa nói về cô gái đáng thương nào đó, rốt cuộc là chuyện gì? Tại sao người lại cho rằng nàng là tì nữ của ta?".

Xoay đầu nhìn lại, thay vì trả lời thì Lạc Lâm lại đặt câu hỏi: "Tiểu Lạc Bắc, tì nữ của ngươi, tu vi của nàng là gì?".

"Linh châu đệ tam trọng". - Mặc dù có ngờ vực nhưng Lạc Bắc cũng nhanh chóng hồi đáp.


"Linh châu đệ tam trọng... Vậy, tì nữ của ngươi, nàng có phải còn rất trẻ, bề ngoài khoảng độ hai mốt, hai hai, mắt to tròn khả ái?".

"Đúng là vậy. Tiểu công chúa không lẽ thật sự...".

"Khoan, trước cứ trả lời ta đã".

Thần sắc dần trở nên nghiêm túc, Lạc Lâm hỏi câu cuối cùng: "Tiểu Lạc Bắc, thời điểm tì nữ của ngươi rời đi, nàng mặc y phục màu gì?".

"Vàng nhạt".

...

"Tiểu công chúa?".

"Lạc Bắc huynh".

Lần này, hồi âm không phải Lạc Lâm mà là Thi Quỷ.

"Ta e là tì nữ của huynh đã gặp chuyện chẳng lành".

"Thi Quỷ huynh". - Cố kiềm chế xúc động, Lạc Bắc truy vấn - "Nói thế là ý gì? Tì nữ của ta, huynh thật sự đã gặp?".

"Tì nữ của huynh và cô gái mà chúng ta đã gặp, đặc điểm hoàn toàn trùng khớp".

"Tiểu Quỷ sư phụ nói đúng đấy. Đây, tiểu Lạc Bắc ngươi đợi một chút, để ta hồi tưởng rồi dùng linh lực hoạ lại cho ngươi xem".

Thầm hít sâu một hơi, Lạc Lâm nhắm cả hai mắt, tìm lại hình ảnh cô gái đáng thương trong ký ức, kế đấy thì đưa tay khắc hoạ.

Rất nhanh, trước mặt mọi người, giữa hư không, một hình ảnh xuất hiện, mỗi lúc một rõ ràng, chi tiết.

Hiện lên là một cô gái, tuổi độ hai mốt, hai hai. Trên nền đất lạnh, cạnh những mảnh y phục màu vàng bị xé rách, nàng nằm đấy, thân thể co ro, tóc tai rối bù, từ trên xuống dưới chẳng có lấy một mảnh vải che thân. Thật sự rất thảm.

Nơi mặt và cổ nàng, những dấu tay còn in đậm; khóe miệng nàng, máu tươi còn đang rỉ; tay chân cùng mình mẩy, tình trạng cũng là như thế, bầm dập máu me...

Nhưng, khiến người phải chú ý nhất, ám ảnh nhất vẫn là hạ thân nàng. Nơi ấy, máu chảy ra rất nhiều, đọng thành vũng, đỏ thẫm một màu...

Cô gái kia, khỏi cần phải đoán già đoán non, chỉ nhìn sơ qua cũng đủ biết nàng đã gặp chuyện gì. Bị cường bạo, đấy chắc chắn là những gì nàng vừa mới trải qua...

"Nh... Nh... Nha...".

Đứng nơi đối diện, Lạc Bắc nhìn hình ảnh trước mặt, môi mấp máy mãi chẳng thành câu.

Hắn đau. Là tâm đau. Cô gái kia, nàng không ai khác, đích thị... đích thị là Nhan nhi - tì nữ của hắn.

Nhưng tại sao... Tại sao lại như vầy? Bây giờ nàng lẽ ra nên ở Đại La Thành....

"Tiểu Lạc Bắc, ngươi... ngươi không sao chứ?".

"Tách... tách...".

Mặc Lạc Lâm kêu gọi, Lạc Bắc như cũ vẫn đứng yên đấy, mắt dán chặt vào hư không, dẫu rằng hình ảnh đã triệt để tiêu thất. Đáp lại, có chăng là nước mắt nam nhi...

Nam nhi đổ máu không đổ lệ... Nhưng... tâm đau làm sao giữ?

Lạc Bắc, hắn thật là không kiềm được. Nhan nhi, nàng tuy chỉ là phận tì nữ, thế nhưng trước nay hắn chưa bao giờ xem nàng là tì nữ cả. Mấy mươi năm dài nàng ở cùng hắn, chăm sóc cho hắn... Trên đời này, ngoại trừ đại tỷ thì cũng chỉ có mỗi nàng là thật dạ chân tâm với hắn...

Hắn... hắn đã hứa là sẽ bảo vệ nàng, sẽ dẫn nàng phiêu bạt thế gian, để nàng được ngắm nhìn mọi cảnh đẹp núi sông...

Hắn đã... Hắn đã muốn cho nàng một cuộc sống hạnh phúc...

Hắn đã muốn nói...

Nhưng bây giờ...

"Nhan Nhi...". - Một cách khó khăn, Lạc Bắc hỏi - "Nàng... còn sống không?".

"Đã chết".

Thi Quỷ kể lại: "Tại Đàm Nghi Sơn, lúc chúng ta tìm thấy nàng thì tình trạng của nàng... như ngươi vừa thấy".

Ngưng trong giây lát, Thi Quỷ nói tiếp: "Nàng nhận lầm ta là ngươi, gọi ta là công tử. Và ta đã thuận theo, làm công tử của nàng".

"Nàng ôm chầm lấy ta và khóc rất nhiều. Sau đó, qua một đỗi thương tâm nức nở, với gương mặt giàn giụa nước mắt, trong cái nhìn bi thương, tiếc hận, nàng nói với ta rằng: "Công tử... Cầu xin người... hãy giết ta đi". Nàng... không muốn sống tiếp nữa. Không thể sống tiếp nữa".

"Thi Quỷ huynh... kể tiếp đi".

"Ta bảo nàng là nữ nhân, nếu muốn chết thì cũng phải chết trong hình hài thật xinh đẹp. Vì vậy, ta giúp nàng sửa sang tươm tất...".

"Trước khi chết, nàng đã xin ta, hay đúng hơn là xin Lạc Bắc huynh một điều".

"Là điều gì?".

"Hôn... Nàng đã nắm lấy lấy lớp áo nơi ngực ta mà nói: "Công tử có thể... hôn ta một lần được không?". Dĩ nhiên, ta đã không từ chối".

"Rồi... huynh giết nàng?".

Đáp lại cái nhìn trực diện của Lạc Bắc, Thi Quỷ chẳng hề né tránh, mặt đối mặt, mắt đối mắt, gật đầu: "Phải, chính tay ta đã giết nàng. Nhưng ta biết, nàng không đau khổ nữa. Hoặc ít nhất thì cũng phai nhạt đi nhiều".

"Dựa vào đâu?".

"Bằng nụ cười lưu lại trên môi nàng".

"Nàng... thật đã cười?".

"Tiểu Lạc Bắc, Tiểu Quỷ sư phụ cũng không có gạt ngươi".

Lạc Lâm nhanh miệng nói thêm: "Lúc đó ta cũng có mặt, từ đầu đến cuối đều chứng kiến hết cả. Tì nữ của ngươi, nàng thật sự đã lưu lại nụ cười mãn nguyện khi chết, so với bộ dạng ngây dại mới đầu chúng ta tìm thấy thì tốt hơn nhiều lắm...".