Kẻ lo lắng, người chờ đợi, bầu không khí trong phòng bỗng chốc trở nên yên ắng lạ thường.
May thay, vẻ nặng nề trầm lắng ấy, nó đã không kéo dài quá lâu. Phá tan im lặng là Nghinh Tử.
Vẫn khó nghe như mọi khi, nàng nhìn Lạc Bắc, bảo: "Khổ Qua Đằng có công dụng rất tốt, giúp ngươi đột phá tin tưởng tối đa cũng chỉ cần bốn, năm giọt".
"Chiếc lọ trước mặt, số lượng được cất chứa bên trong thiết nghĩ cũng chẳng quá hiếm hoi. Vì vậy, chúng ta có thể chia ra mỗi người một ít. Lạc Bắc, ngươi không ý kiến chứ?".
"Tuyệt không ý kiến!". - Chẳng cần phải suy nghĩ, Lạc Bắc lập tức đáp ngay.
Mong đợi của Lạc Bắc hắn nào cao xa gì, bất quá chỉ là muốn phá tan bình cảnh, tiến nhập hàng ngũ chân nhân mà thôi. Trăm năm nay, hắn đã luôn khao khát một ngày tự thân giẫm nát hai tiếng "phế vật" mà người ta vẫn thường âm thầm bàn tán sau lưng mình. Hắn... muốn nói cho tất cả biết rằng: Lạc Bắc hắn là thiên tài không phải phế vật!
Trăm năm mỏi mòn tìm kiếm, nay rốt cuộc cũng sắp cầm tới tay. Lạc Bắc hắn còn cầu mong gì hơn nữa?
Tuy rằng ngoài việc trợ giúp tu sĩ đột phá bình cảnh, Khổ Qua Đằng vẫn còn những công dụng hiệu quả khác nữa, đối với chân nhân cảnh cũng là giá trị vô cùng. Nhưng, Lạc Bắc hắn thật sự chẳng quá thiết tha. Chướng ngại của hắn là cánh cửa chân nhân, một khi vượt qua được, hắn tuyệt đối tin tưởng mình sẽ lại tu hành thuận lợi như trước kia. Tư chất, ngộ tính, Lạc Bắc hắn chưa bao giờ thiếu. Về phần tài nguyên, chỉ cần không phải loại đã sớm tuyệt tích như Khổ Qua Đằng thì hắn đều sẽ có đủ. Nên nhớ đại tỷ hắn tại Thiên Lạc Thiên cũng là một đại nhân vật đấy.
Và như thế, chuyện chia chát đã được quyết định rất mau chóng. Lạc Lâm, Thi Quỷ, cả hai chẳng ý kiến gì. Riêng Tiểu Kiều và Âm Cơ, bọn họ căn bản là những kẻ ngoài cuộc.
Mọi thứ hết thảy đều đã sắp xếp xong, bây giờ, phần việc còn lại là của Nghinh Tử. Ở đây cũng chỉ mỗi nàng mới có đủ bản lãnh để thu lấy Khổ Qua Đằng mà không để xảy ra hung hiểm hay là mất mát gì.
"Chân nhân", hai chữ này đã tới lúc phát huy rồi.
"Tất cả hãy ra khỏi phòng".
Đợi cho mọi người đã lùi ra xa, lúc này Nghinh Tử mới bắt đầu điều động linh lực. Tay thon nhẹ nâng, nàng chậm rãi đưa tới trước, đặt sát ngay cấm chế. Từ lòng bàn tay nàng, một cỗ khí tức âm hàn từ từ khuếch tán, xâm nhập vào trong...
Vài phút sau.
Hệt như tình cảnh Lạc Bắc trải qua trước đó, khi âm hàn chi khí của Nghinh Tử xâm nhập tới một mức độ nhất định thì cấm chế bắt đầu trở nên xao động, cường độ tăng lên thấy rõ. Theo thời gian, sự "chuyển động" mỗi lúc một nhanh dần...
Và, chuyện gì đến cuối cùng cũng đến. Xao động chuyển thành bạo động, thoáng chốc, cấm chế đột ngột sáng lên dị thường. Chẳng nghi ngờ gì nữa, nó đang sắp tự hủy.
Có điều, cũng chỉ là "sắp", và dừng lại ở "sắp".
Tự hủy? Nó làm sao có thể tự hủy khi mà Nghinh Tử vẫn còn đang đứng đây kia chứ.
Mắt ánh lên hồng quang khác lạ, từ trong thể nội Nghinh Tử, lực lượng bất thình lình tuôn ra dữ dội, nháy mắt đã hoàn toàn đông cứng cả cấm chế lẫn không gian quanh mình.
"Âm hàn chi khí thật đáng sợ...".
Đứng bên ngoài, Lạc Bắc chứng kiến cỗ lực lượng bất ngờ bạo phát kia, miệng không kiềm được thốt ra. Vốn là cố nhân nên đối với Nghinh Tử hắn ít nhiều cũng có lý giải. Sau những gì vừa thấy, hắn hoàn toàn dám chắc, rằng so với mười mấy năm trước, Nghinh Tử hôm nay đã mạnh hơn rất rất nhiều. Tăng trưởng không chỉ đơn thuần ở tu vi, cảnh giới mà còn tại công pháp, cảm ngộ nữa.
Cùng là một chiêu thức, nhưng cách biệt... thật quá lớn.
"Thế nào? Rất hâm mộ a?".
Nhân lúc Lạc Bắc còn chưa kịp thu lại biểu cảm kinh thán, Lạc Lâm ở kế bên liền buông tiếng: "Tiểu Lạc Bắc, bây giờ thì ngươi biết Nghinh Tử tỷ lợi hại ra sao rồi chứ. Ngươi tốt nhất là nên biết an phận có hiểu không...".
Lạc Bắc nghe vậy thì nhìn qua, nhưng... đã chẳng nói lời nào. Không phải vì hắn ngầm công nhận cái gì, chỉ đơn giản là hắn cảm thấy dù mình có thanh minh đi nữa cũng vô ích mà thôi. Vị tiểu công chúa này, nàng ta chừng như vẫn luôn khư khư giữ lấy thành kiến với hắn a.
"Ài... Cứ xem là trẻ nhỏ vô tri đi".
Lựa chọn làm ngơ, Lạc Bắc thu lại ánh mắt trên người Lạc Lâm, dời qua Nghinh Tử. Những gì mà hắn thực tâm mong đợi, nó đã ở gần lắm rồi.
Thực tế, mọi chuyện đã xảy ra đúng y như vậy. Chẳng ngoài ý muốn, sau khi đột ngột gia tăng lực lượng đóng băng cấm chế, Nghinh Tử đã rất dễ dàng loại trừ nó một cách triệt để, an an ổn ổn mà thu lấy bảo vật bên trong. Khổ Qua Đằng, nó hiện đã nằm gọn trong tay nàng.
Chân bước ra, qua đoạn đường ngắn ngủi, Nghinh Tử với chiếc lọ nhỏ trên tay, vừa dừng liền nói: "May mắn, số lượng cất chứa bên trong vẫn nguyên vẹn, hơn nữa còn có khá nhiều".
"May quá may quá!".
Lạc Lâm hớn hở tiến lên, người chưa tới tiếng đã ngân vang.
"Nghinh Tử tỷ, tỷ chia cho muội một ít! Nhiều nhiều một chút!".
"Tiểu công chúa ngươi vội cái gì". - Tiếp sau Lạc Lâm, Thi Quỷ cũng cất lời - "Linh dịch bên trong cũng chẳng thể chạy được đi đâu".
"Xuy, mặc ta".
Trong dạ hờn dỗi còn chưa tan, Lạc Lâm nào thèm lắng nghe, hướng Lạc Bắc hỏi: "Tiểu Lạc Bắc, lúc nãy Nghinh Tử tỷ nói qua rồi, ngươi tối đa thì cũng chỉ cần bốn, năm giọt liền có thể phá tan bình cảnh. Ngươi chắc sẽ không đòi hỏi nhiều hơn đâu nhỉ?".
Như thấy còn chưa đủ, nàng bổ sung thêm: "Tiểu Lạc Bắc, ngươi dù gì cũng là người của Thiên Lạc Thiên, đại tỷ ngươi tại Thiên Lạc Thiên còn là một đại nhân vật, tài nguyên tin tưởng phải rất dư dả. Nhưng mà chúng ta thì khác, chúng ta ở vùng biên giới xa xôi, điều kiện rất chi hà khắc a...".
"Hừm...".
Lạc Bắc nhẹ hắng giọng ổn định tâm tình, môi nở nụ cười ẩn ý: "Tiểu công chúa xin cứ yên tâm, Lạc Bắc ta cũng chỉ cần đủ để đột phá, phần còn lại mọi người cứ tự tiện".
"Hì hì... Ta biết tiểu Lạc Bắc ngươi là người rất có nhân phẩm mà".
Có nhân phẩm?
"Thật không biết trước đó kẻ nào đã luôn khư khư ngờ vực, ôm lấy thành kiến với ta a".
Trong lòng cảm thán một câu như vậy xong, Lạc Bắc hít vào chút lương khí, lấy từ giới chỉ ra một chiếc lọ nhỏ, cỡ ba đốt tay, quay sang Nghinh Tử.
"Nghinh Tử tỷ, cảm phiền tỷ".
"Ừm".
Nghinh Tử cũng không nhiều lời, khẽ gật rồi đưa tay tiếp lấy chiếc lọ kia, bắt đầu chia sớt.
Công việc đơn giản nên chẳng tốn bao nhiêu thời gian, vài giây bất quá liền hoàn thành. Sau khi đem phần linh dịch Khổ Qua Đằng của mình cất đi, Lạc Bắc chân thành cảm tạ:
"Lần này may nhờ gặp được mọi người, nếu không ta chưa chắc có khả năng lấy được Khổ Qua Đằng... Nghinh Tử tỷ, xem như đệ thiếu tỷ...".
"Không cần đâu".
Lời trong lòng, Lạc Bắc còn chưa kịp nói hết thì đã bị Nghinh Tử cắt ngang.
"Ngươi là thân đệ của Vũ sư, cũng là cố nhân, giúp ngươi vốn việc nên làm. Huống chi... chúng ta đều đã có phần".
"Tiểu Lạc Bắc, ngươi nghe rồi đấy. Chúng ta cũng đâu phải hạng người ích kỷ hẹp hòi...".
Lạc Lâm mau chóng tiếp lời: "Cảm kích gì đấy thực không cần đâu. Sau này có đồ tốt gì đấy, ngươi nhớ tới chúng ta là được rồi".
"À, ừ...".
Lạc Bắc cười gượng đáp ứng: "Tiểu công chúa yên tâm, đợi sau khi ta đột phá Linh anh, nhất định sẽ tới Đại La thăm người".
"Tiểu Lạc Bắc, cái này là do tự ngươi nói đấy nhé. Ngươi mà không giữ lời thì sẽ biến thành Bạch Diễm Trư".
"Lần sau gặp lại nhất định sẽ không để tiểu công chúa phải thất vọng... Còn bây giờ...".
Mắt lướt qua một vòng, Lạc Bắc bất ngờ lên tiếng cáo biệt: "Nghinh Tử tỷ, tiểu công chúa, Thi Quỷ huynh, thứ muốn lấy nay đã lấy được, Lạc Bắc còn có chút việc riêng, xin phép rời đi trước".