...
"Cổ tích nơi này, từ các pho tượng, ghế đá cho đến những thanh trụ gãy, trần điện, tất cả đều bị khiếm khuyết, dấu vết có cũ lẫn mới".
Ánh mắt tùy nhiên, Thi Quỷ đảo quanh một lượt, nói ra suy nghĩ: "Xuất thủ là ai, thực lực tới đâu, chúng ta đều hoàn toàn không biết, nhưng đối phương rất có thể vẫn còn đâu đó bên trong cổ tích này".
Sau những gì chứng kiến cùng cố sự vừa nghe, Thi Quỷ đối với nơi đây đã có đánh giá rất cao. Hắn tin tưởng cổ động này ắt hẳn phải rất lớn; cạm bẫy, cấm chế khẳng định cũng là không ít. Một nơi thần bí và đầy rẫy nguy cơ như vầy, chưa nói tới chuyện thu lấy tài bảo, riêng việc đi hết cũng đã là một vấn đề rồi. Huống chi, dựa vào dấu vết còn lưu lại trên các bức tượng, trần động thì rõ ràng chúng vẫn còn khá mới...
Trong lòng chừng có suy tính, Thi Quỷ cố ý lại như vô tình liếc qua Tiểu Kiều hiện đang đứng tò mò ngó qua, mở miệng thỉnh cầu:
"Nghinh Tử, đoạn đường kế tiếp chưa biết chừng sẽ hiển hiện nguy cơ, tới lúc đó mong ngươi có thể chiếu cố cho tì nữ của ta một chút".
Bằng đôi mắt đờ đẫn, Nghinh Tử thoáng nhìn sang Tiểu Kiều - đối tượng mình vừa được cậy nhờ trông nom, viết:
"Nàng không giống tì nữ".
"Nàng là tì nữ... của riêng ta".
"Nàng rất quan trọng đối với ngươi?". - Nghinh Tử hỏi.
Đáp lại là một cái gật nhẹ từ Thi Quỷ: "Trong lòng ta, thi thoảng, nàng giống như một tiểu muội dại khờ".
...
"Được. Ta sẽ bảo vệ nàng, như bảo vệ Lạc Lâm".
Nghinh Tử cúi đầu trầm ngâm trong giây lát, trả lời xong thì liền triệt hồi kết giới, chẳng để Thi Quỷ kịp nói năng gì đã lập tức tự mình tách ra.
Và như thế, mang theo sự cảm kích âm thầm chưa kịp bày tỏ thành câu, Thi Quỷ lại lần nữa dẫn đầu nhóm người tiến sâu vào bên trong cổ tích Thiên Vu...
Quả đúng như suy đoán của Thi Quỷ, chỗ này đích thị rất ư rộng lớn, thông đạo tính ra chẳng ít. Dẫu vậy, để quyết định thì không khó khăn gì mấy. Thi Quỷ, cũng như Nghinh Tử, cả hai đều nhất trí cùng tiến cùng lùi, thăm dò từng lối đi một. Chia tách đội ngũ, đó thật không phải ý hay.
Mặc dù hôm nay, tự thân Thi Quỷ đã có lực lượng đủ để đánh bại cường giả Thiên hà đệ thất trọng, thế nhưng bấy nhiêu bổn sự là chưa đủ để đảm bảo bất cứ điều gì. Chưa vội đề cập tới người khác, an nguy bản thân, hắn tự lo được hay không còn rất khó nói.
Tại cổ tích Thiên Vu này, mức độ hung hiểm thực sự là rất cao.
...
Trải qua hơn nửa canh giờ cẩn thận thăm dò, lúc này, đám người Lạc Lâm, Thi Quỷ hiện đã tiến vào một thạch thất, khá rộng. Trần cao ước chừng hai mươi thước, chu vi khoảng độ ba gian phòng cỡ trung của phủ thành chủ, tối đen như mực.
"Chỗ này thậm chí còn tối hơn cả thông đạo bên ngoài nữa".
Đám người vừa mới đặt chân vào bên trong thạch thất, ba giây còn chưa qua hết thì từ đội ngũ, một giọng không vui đã liền cất lên. Chủ nhân đích xác Lạc Lâm. Xem chừng nàng chẳng yêu thích gì sự tối tăm cho lắm.
Thần niệm khẽ động, thân mình khẽ nhích, chỉ trong nháy mắt, từ lòng bàn tay nàng, một ngọn lửa bừng lên. Bao trùm trong linh quang sáng ngời, nàng gật đầu tỏ vẻ hài lòng: "Ừm, như này có phải tốt hơn không".
...
"Cái gì đây? Lại không có gì?".
Vừa ý chưa được bao lâu thì thần sắc Lạc Lâm đã liền xìu xuống. Giọng điệu nghe ra còn có phần bực bội.
Sao không bực cho được chứ? Kể từ lúc dấn thân vào cổ tích cho đến bây giờ, nàng đã đi mệt cả chân, tìm mỏi cả mắt, ấy vậy mà... Nói gì bảo vật, một miếng linh thạch sứt mẻ nàng thậm chí còn chưa thấy được đấy.
"Hừ, đúng là khốn nạn quá mà. Kho báu của ta, cái tên to gan nào lại dám cuỗm hết trơn như vầy chứ...".
"Tốt nhất là đừng để cho bổn công chúa bắt được ngươi, bằng không... hừ hừ...".
"Tiểu công chúa".
Kề sát phía sau, một tiếng gọi nhu mì chợt cất lên, người nói đích thị Âm Cơ.
"Công chúa người không cần phải tức giận như vậy. Theo ta thấy bảo vật của người còn chưa có đi xa đâu".
"Làm sao ngươi biết?". - Lạc Lâm xoay đầu nhìn lại, thần tình nghi hoặc.
Cũng chẳng để nàng phải chờ đợi lâu, Âm Cơ lập tức hồi đáp: "Tiểu công chúa, thật ra cũng không khó khăn để biết lắm".
Tay chỉ mặt đất dưới chân, Âm Cơ tiếp lời: "Người nhìn xem, tại chỗ này, đất đá rõ ràng có dấu tích bị người đào xới, xem chừng còn rất mới. Tuy rằng chưa biết đối phương đã lấy được thứ gì, nhưng tuyệt đối chưa đi xa được. Mười phần chắc chín là kẻ kia vẫn còn đang ở đâu đó bên trong cổ tích này".
"Ngươi nói ta mới để ý, ở đây quả đúng là có dấu tích đào xới...".
Nói đoạn, Lạc Lâm thả nắm đất trong tay ra, phủi liền mấy cái rồi đứng dậy hướng Thi Quỷ đề nghị: "Tiểu Quỷ sư phụ, ngươi nghe rồi đó. Bây giờ chúng ta mau tăng tốc truy đuổi đi".
"Muốn truy đuổi?".
Thi Quỷ chìa tay về phía lối đi, thản nhiên bảo: "Vậy thì ngươi cứ tự tiện".
"T-Ta...".
"Tiểu Quỷ sư phụ ngươi... Ý ngươi là gì? Một mình ta sao mà truy được chứ...".
"Thế thì ngươi có thêm một lựa chọn: cứ đứng im đấy".
"Ngươi...!".
"Nghinh Tử tỷ...".
Trong lòng uất ức, Lạc Lâm sải bước đến bên Nghinh Tử, tố cáo: "Tỷ thấy không, người ta rõ ràng là cố tình hiếp đáp ta. Nghinh Tử tỷ, tỷ hãy giúp ta nói một lời công đạo đi".
"Lạc Lâm". - Khác với phương thức giao tiếp cùng Thi Quỷ, như mọi khi, Nghinh Tử hồi đáp Lạc Lâm bằng chất giọng ồm ồm khó nghe - "Nghe Thi Quỷ".
Hụt hẫng, thất vọng xen lẫn bực tức, đấy là tâm trạng của Lạc Lâm hiện giờ. Thật khó mà khác được. Nàng cảm thấy ở đây, dường như chẳng có ai là thật sự để ý tới mình cả...
"Được rồi được rồi! Các ngươi muốn ta im thì ta sẽ không nói nữa...".
Qua một đỗi đứng yên bất động, cuối cùng thì Lạc Lâm đã lớn tiếng buông ra một câu như vậy, để rồi sau đó... Y lời mình nói, nàng bước về một góc thạch thất, ngồi phịch xuống, bảo trì trầm mặc.
Thấy bộ dạng ẩn ẩn thương tâm của nàng như thế, Tiểu Kiều hơi bất nhẫn, khẽ nói với Thi Quỷ: "Công tử, nàng hình như rất tức giận. Để ta qua nói chuyện với nàng...".
Quyết liền làm, Tiểu Kiều vừa nói xong thì chân lập tức nhấc lên, chỉ là còn chưa kịp đi được tới bước thứ hai, vai nàng đã bị người giữ lấy.
"Không cần. Cứ để nàng an ổn".
"Nhưng...".
"Giờ ngươi hãy tạm lui lại". - Mặc Tiểu Kiểu còn đang lưỡng lự, Thi Quỷ tiếp tục bảo.
Kế đấy, trước ánh mắt nghi hoặc của nàng, cũng đồng thời là của Âm Cơ, Lạc Lâm, Nghinh Tử, hắn bắt đầu thúc động linh lực. Từ người hắn, một cỗ khí tức âm hàn nhanh chóng tản mác, mỗi lúc lại thêm phần cường đại.
"Cửu Thiên Huyền Công...".
Thu mình trong góc, Lạc Lâm vốn tự nhủ sẽ thôi ngó ngàng gì đến Thi Quỷ nữa, nhưng nay trông thấy hắn vận dụng sức mạnh của Cửu Thiên Huyền Công thì nhất thời trong dạ liền trỗi lên tò mò. Nàng đang tự hỏi mục đích của hắn là gì?
Giữa thạch thất trống không này, hắn hà cớ phải thôi động linh lực, chẳng phải Huyết Ma Kinh như bình thường mà hiển hiện lại là Cửu Thiên Huyền Công?
Lẽ nào ở đây có cấm chế? Trận pháp? Hay là...
Mang tâm ngờ vực, Lạc Lâm im lặng tiếp tục dõi theo.
...
"Vù vù...".
"Vù vù... vù...".
Bên trong thạch thất, dưới sự tác động từ Linh Lung Đồng Ngọc Công, cũng chính là Cửu Thiên Huyền Công mà Lạc Lâm vẫn lầm tưởng, không khí càng lúc càng trở nên lạnh lẽo. Nhiệt độ hiện đã hạ thấp tới nỗi dù là Âm Cơ với nhục thân cường giả cũng bắt đầu cảm thấy e ngại. Hoặc, nếu bảo khổ sở thiết nghĩ chẳng quá.
Cứ nhìn dáng vẻ của nàng lúc này liền biết. Tay ôm ngực, môi tím tái, bờ vai run run... Tất cả đều nói lên rằng: Âm Cơ nàng đang rất lạnh.
Chỉ có điều...
Ai thèm để ý chứ?
Ái ngại hoạ chăng mỗi mình Tiểu Kiều. Thế nhưng trong tình huống hiện tại, khi bản thân đang được Nghinh Tử bảo hộ, Tiểu Kiều nàng không có nhiều quyền hạn để kiến nghị lắm.