...
...
Sao phủ non cao, trăng vàng cô tịch, gió lạnh triền miên, hương hoa phiêu dật, đấy là khung cảnh của Tường Linh Sơn lúc này. Thê lương, hẳn cũng đôi phần.
Giữa bầu không khí quạnh vắng, ưu buồn ấy, trên đỉnh Tường Linh, bên ngoài mỏm đá chênh vênh nơi vách núi, một đôi nam nữ hiện đang đứng, nhưng... chẳng ai nói gì. Thi Quỷ cũng được, Tiểu Kiều cũng tốt, cả hai ai nấy đều bảo trì sự trầm mặc cho mình, tận cho tới khi...
"Tiểu Kiều...".
Một cơn gió mạnh thổi qua làm bay mái tóc, trong cái nhìn xa xăm về nơi chân trời vô định, Thi Quỷ chợt cất tiếng, giọng phiêu hốt: "Ngươi có cảm thấy ta rất vô dụng không?".
"Công tử...".
Cánh môi hé mở, Tiểu Kiều khe khẽ lắc đầu: "Người không phải. Công tử người biết rất nhiều thứ, hơn người khác rất nhiều điểm. Tiểu Kiều chưa thấy ai có thể tài giỏi hơn người cả".
"Giỏi sao?".
Thi Quỷ nhẹ nhàng khép hờ đôi mắt, kế đấy lại nhẹ nhàng mở ra, tiếp tục hỏi: "Tiểu Kiều, ngươi thử nói xem, con người liệu có thể nghịch thiên được không? Đấu với trời, người có thắng nổi?".
...
Trải qua hồi lâu nghĩ ngợi, rốt cuộc thì Tiểu Kiều cũng chỉ biết lắc đầu. Câu hỏi kia, nó quá xa vời với nàng.
"Nhân định thắng thiên...".
Thi Quỷ bỗng nở nụ cười nhạt, tiếp câu nói vẫn còn dang dở: "... Nhưng nếu ngay từ đầu thiên đã buộc dây rối vào ngươi, ngươi còn có cơ hội để thắng sao?".
Tới đấy, hắn ngước mặt nhìn trời cao, thốt ra những lời khó hiểu: "Thiên, thật quá bất công. Kể từ nay, ta sẽ không tôn thiên, chẳng cầu địa. Thiên địa... vô tồn".
...
...
"Vù vù... vù vù...".
"Công tử, gió rất lạnh, người khoác thêm áo đi".
Để mặc cho Tiểu Kiều ân cần khoác áo cho mình xong, Thi Quỷ lúc này mới lên tiếng: "Tiểu Kiều, ngươi có hận ta không?".
"Hận?".
Tiểu Kiều tỏ ra mờ mịt: "Công tử, ta tại sao phải hận người?".
"Ta đã giết ngươi".
Thì ra là chuyện đó.
Tiểu Kiều thoáng hồi tưởng quá khứ, tự hỏi lòng, hỏi xong thì lắc đầu, thái độ chân thành: "Công tử, người không cần phải để bụng chuyện đó đâu. Ta không để ý".
Như thấy vẫn chưa đủ, nàng nói thêm: "Thật đấy".
"Tại sao?".
Lần đầu tiên kể từ khi tới mỏm đá cheo leo này, Thi Quỷ mới xoay đầu trực tiếp nhìn cô gái bên cạnh mình: "Tại sao ngươi lại không hận ta? Ta lấy đi sinh mạng ngươi, cướp đi cuộc đời ngươi, ngươi lẽ ra nên hận ta mới phải".
"Công tử, ta...".
Tiểu Kiều hé môi, cúi đầu, ngẩng lên rồi đáp: "Những ngày tháng sống bên cạnh người, Tiểu Kiều cảm thấy rất tốt. Ta bằng lòng với cuộc sống như thế...".
"Ngươi yêu thích ta sao?".
Vốn đang tự vấn về những biểu hiện khác lạ của Thi Quỷ, giờ bỗng nghe được câu hỏi đột ngột nọ, Tiểu Kiều không khỏi trở nên lúng túng, vẻ bối rối hiện rõ ra mặt.
"Ta... Công tử...".
"Chúng ta... Ta... Ta là tì nữ của công tử".
Ấp úng mãi, cuối cùng thì Tiểu Kiều chỉ có thể trả lời bằng một câu như vậy, xét ra cũng chẳng ăn nhập gì cho cam. Dẫu thế, ở chiều đối diện, Thi Quỷ đã rất dễ dàng chấp nhận nó. Hắn quay mặt đi, mắt lại hướng về chân trời xa xăm vô định, miệng bảo:
"Tiểu Kiều, trời lạnh rồi. Ngươi hãy trở về trước đi".
"Còn công tử...".
"Ta muốn ở đây thêm một lúc nữa".
...
...
Y lời Thi Quỷ, Tiểu Kiều hiện đã rời đi, từ ban nãy. Trên mỏm đá cheo leo lúc này chỉ còn lại một thân ảnh đơn bạc với khuôn mặt đượm buồn và mái tóc dài buông thả bay bay trong gió, ngập những suy tư.
Thi Quỷ, hắn lại đang nghĩ gì? Về điều gì?
Thật khó mà đoán được.
Hôm nay hắn đã là Thi Quỷ, nào phải Vương Chi đơn thuần chân chất của năm xưa nữa. Huống hồ... so với Thi Quỷ trước kia thì Thi Quỷ của hiện tại cũng đã khác đi nhiều lắm rồi. Bây giờ, hiểu hắn liệu còn ai?
...
"Vù vù... Vù vù...".
"Vù vù... Vù vù...".
Đêm phủ thâm sơn, gió dẫu mạnh chẳng làm phai u tịch, bên dưới ánh trăng vàng dịu nhẹ, sau một đỗi đứng im như tượng, Thi Quỷ bỗng cất tiếng:
"Tri âm không mấy người, nếu đã đến sao lại chẳng ra?".
Tiếng hắn vừa lắng xuống, chừng hai giây có lẽ thì một thân ảnh bất chợt hiện ra, sát ngay mỏm đá cheo leo.
Trong bộ trường y bó sát màu đen quen thuộc, Nghinh Tử đưa chân bước tới, an vị liền viết:
"Tri âm?".
Thi Quỷ nhìn hai chữ ngắn gọn vừa hiện lên giữa không trung, hồi đáp: "Tiếng đàn của ta, ngươi hiểu rất rõ. Tiếng đàn của ngươi, ta đồng dạng cảm nhận".
"Điều gì?".
"Yêu... Hận".
"Ta không yêu nhiều như ngươi, cũng không hận nhiều bằng ngươi".
"Ta ước nó có thể ít đi".
"Vậy thì hãy buông tay. Ngươi luôn có lựa chọn cho mình".
"Lựa chọn?".
Thi Quỷ ngoảnh mặt nhìn sang cô gái đứng bên cạnh, nói: "Ngươi thừa hiểu đó đã là lựa chọn duy nhất".
...
Qua thêm một hồi trầm lặng, Thi Quỷ tiếp tục lên tiếng, tuy nhiên lần này câu chuyện đã rẽ sang hướng khác:
"Nghinh Tử, ngươi dường như không mấy bận lòng về tì nữ của ta thì phải".
"Cần phải?".
"Nếu là người khác, họ hẳn sẽ dành cho ta rất nhiều câu hỏi".
"Ta không phải họ".
"Đúng, ngươi không phải họ. Ngươi rất khác, dù là con người... hay cả thân phận".
"Ngươi muốn nói gì?".
"Không gì cả".
...
Vài phút nữa đã lại trôi qua. Sự yên tĩnh vừa mới định hình nay tiếp tục bị phá tan, lần này chủ động là Nghinh Tử.
"Kế tiếp ngươi tính làm gì?".
"Tìm một ít đồ, giết một ít người".
Đáp xong, Thi Quỷ hỏi: "Còn ngươi? Ngươi sẽ làm gì? Ngươi muốn làm gì?".
Không như trước, Nghinh Tử phải mất một khoảng thời gian mới trả lời. Cử chỉ có chút ngập ngừng, nàng nâng tay, viết xuống:
"Đòi nợ".
"Ta đoán nó hẳn phải là món nợ rất lớn".
"Một sự phản bội đủ xô ngươi xuống vực thẳm".
...
"Vực thẳm...".
Thi Quỷ nhẩm lại, tiếp đấy thì nói: "Ta và ngươi, chúng ta hẳn đều là những kẻ cần sự bình yên nhưng sẽ chẳng bao giờ lựa chọn bình yên, dẫu cho nó có hiện ra ngay trước mắt đi chăng nữa".
"Những kẻ như ta và ngươi, vốn không thể chọn lựa, lại càng không thể quay đầu".
Trong cái nhìn đờ đẫn như mọi khi, Nghinh Tử đột nhiên nhắc nhở, nét chữ sắc hơn thấy rõ: "Thi Quỷ, hãy cẩn thận".
"Về điều gì?".
Thi Quỷ suy đoán: "Ngươi đang muốn nói tới Diệp Lang Khải - nhị thiếu thành chủ của Lang Cơ Thành kia ư?".
Trái với những gì Thi Quỷ đã nghĩ, Nghinh Tử nghe xong liền lắc đầu: "Không. Lang Cơ Thành bất quá được một vài kẻ chống lưng, chẳng đáng bận lòng".
Chân khẽ nhích thêm một chút, trong tư thế mặt đối mặt, mắt nhìn tận mắt, nàng viết: "Lạc Mai Tiên... là một kẻ rất đáng sợ".
Đó đã không đơn thuần là nhắc nhở, so với nhắc nhở thì nó giống một lời cảnh báo hơn. Thi Quỷ, hắn tin là như vậy. Từ cử chỉ cùng nét chữ của Nghinh Tử, hắn cảm nhận được sự trầm trọng. Tuy chưa biết tại sao đối phương lại đột nhiên nói ra những lời ấy nhưng hắn vẫn thật tâm bày tỏ: "Cảm ơn ngươi".
"Đàn một khúc đi".
Có lẽ ngó thấy sự nghi hoặc từ phía Thi Quỷ, Nghinh Tử viết rõ hơn: "Ngươi không phải muốn cảm ơn? Đàn đi. Lâu rồi ta không nghe ngươi đàn".
Nói đoạn, nàng khẽ động thần niệm, lấy từ không gian giới chỉ ra một món đồ vật quen thuộc.
"Xem ra ta chẳng thể từ chối được nữa".
Đưa tay tiếp lấy cây thất huyền cầm từ Nghinh Tử, Thi Quỷ thoáng chạm nhẹ, thở ra một hơi rồi ôm đàn ngồi xuống, bắt đầu gảy...
...