...
...
"Á á á...!!".
"Buông ra!!".
"Mau buông ta ra! Mau buông ra...!!".
Theo thời gian trôi qua, cùng với cánh tay thứ hai bị kéo đứt lìa, tiếng la hét của Diệp Lang Khải cũng đã to hơn, biểu lộ trên khuôn mặt cũng có thần hơn hẳn.
Đau đớn, nó đã làm Diệp Lang Khải dần trở nên thanh tỉnh.
Khổ nỗi hắn càng thanh tỉnh bao nhiêu thì cảm nhận của hắn lại càng rõ rệt bấy nhiêu. Nói cách khác, nỗi đau mà hắn chịu, thống khổ mà hắn gánh, so với trước thì nó đã tăng lên rất nhiều lần.
Nhưng, đấy là chuyện của hắn, nỗi đau của hắn, nào có ai động lòng thương cảm.
Lạc Lâm không, Nghinh Tử không, Âm Cơ lại càng không.
Thi Quỷ ư? Hắn có, nhưng chẳng phải thương hại mà là vui vẻ. Trên mặt hắn lúc này, trừ bỏ sự căm hận ra thì còn có thêm cả tiếu ý nữa. Môi hắn đang nhếch và miệng hắn thì đang phát ra những tiếng cười. Nó không lớn lắm, chỉ vừa đủ để cho người bên cạnh nghe được. Chỉ là... chẳng có ai nghe.
Diệp Lang Khải làm gì có tâm trạng để mà nghe. Hắn còn đang bận bịu với nỗi thống khổ của riêng mình. Tay hắn, nó đã lại vừa bị người kéo đứt thêm một cái nữa.
"Á á á...!!".
"Buông ta ra!! Buông ta ra!!".
...
Quá đớn đau, Diệp Lang Khải gào thét đến độ vỡ tiếng. Theo đó, khuôn mặt hắn cũng bắt đầu vặn vẹo, hai mắt lồi cả ra ngoài...
Một lần nữa, thanh tỉnh vừa mới đã lại mất đi, thần trí hắn dần trở nên hoảng loạn.
Hai cánh tay còn tự do được huy động, hắn điên cuồng đánh lên người Thi Quỷ. Đầu, ngực, vai, bụng, phàm là chỗ nào có thể đánh thì hắn đều đánh, một cách dồn dập, không ngơi nghỉ...
Nhưng dù là vậy, dù có điên cuồng vung tay đánh đập cỡ nào đi nữa thì vô dụng vẫn cứ hoàn vô dụng. Hết thảy đều chỉ là công cốc.
Đánh? Hắn đánh thế nào được khi mà huyết giáp trên người Thi Quỷ vẫn chưa hoàn toàn tan vỡ? Đánh thế nào khi mà cả linh lực lẫn lực lượng huyết mạch Lam U tộc của hắn đều đã bị Thi Quỷ giam cầm?
Những đòn đánh tưởng chừng như rất đỗi hung bạo kia của hắn, chúng bất quá cũng chỉ là hạng ruồi muỗi đối với Thi Quỷ mà thôi.
Sẽ chẳng có gì thay đổi cả. Mệnh hắn đã tận, số phần đã định, hôm nay kết cục của Diệp Lang Khải hắn chỉ có một: chết!
Trong thống khổ tột cùng!
...
"Roẹt...".
"Á á...!".
"Xoạc...".
"Thả ta ra! Thả ra...!!".
"Á á...!!".
...
Kêu gào mặc kêu gào, giãy giụa mặc người giãy giụa, Thi Quỷ không có chút gì gọi là nương tay, nhẹ dạ. Hắn vẫn như cũ, siết lấy từng cánh tay của Diệp Lang Khải mà kéo đoạn. Một tay rồi lại một tay, cái thứ tư rồi đến cái thứ năm, thứ sáu... Cứ thế, chẳng mấy chốc mà toàn bộ sáu cánh tay của Diệp Lang Khải đều đã mất hết.
Lúc này, Diệp Lang Khải, hắn đã không còn vùng vẫy hay kêu la gì nữa. Hắn đứng đấy, cổ lại lần nữa bị người nắm lấy, đầu gục xuống, tóc tai rũ rượi tựa như u hồn dã quỷ, trông bi thảm vô cùng...
Hắn đã chết?
Thật ra thì chưa. Diệp Lang Khải, hắn vẫn còn sống. Tuy rằng yếu ớt, đứt quãng nhưng hơi thở của hắn đích thị vẫn có, tâm mạch cũng vẫn còn đập.
Nhưng là...
Đập để làm gì? Thở lại làm chi? Sẽ có ai tới cứu hắn ư?
Hiện tại thấy được cũng chỉ có mỗi bàn tay dính đầy máu me đang từ từ đưa tới trước mặt hắn mà thôi.
Thi Quỷ, hắn đã lại sắp động thủ nữa rồi.
...
"Ngươi... phải trả giá". - Mày nhướn lên đôi chút, mặt đối mặt, mắt nhìn tận mắt, Thi Quỷ mở miệng, giọng khàn đi thấy rõ - "Ta... không cho phép ai tổn thương họ...".
Càng nói, thanh âm phát ra từ miệng hắn càng chậm chạp và kéo dài hơn, bàn tay đang đặt trên đầu Diệp Lang Khải cũng mỗi lúc một ánh lên quang mang đỏ rực...
Để rồi sau đó, "Oành" một tiếng, cái đầu rũ rượi nọ chợt nổ tung, máu thịt văng đầy.
"Không... ai... được... phép", đấy là câu nói sau cùng mà Diệp Lang Khải nghe được. Nếu thính giác hắn chưa hỏng và tri giác vẫn còn.
...
...
"Soạt".
Hết sức tùy tiện, Thi Quỷ đem bộ thi thể tàn khuyết đứt đoạn của Diệp Lang Khải vứt sang một bên, kế đấy thì đứng im bất động, chẳng thốt một lời.
Thi Quỷ, rốt cuộc thì hắn đang nghĩ gì? Người đã mất? Kẻ vừa đi? Hay những sinh mạng rồi sẽ phải nằm xuống?
Không ai biết được. Hiện tại nhìn thấy ở hắn cũng chỉ có sự trầm lặng đến lạ lùng.
...
"Hư hư...".
"Hư hư...".
Chẳng rõ sau bao lâu, từ chỗ Thi Quỷ, sự im lặng cuối cùng cũng bị phá tan, bởi chính hắn. Thanh âm, nó đã vừa mới cất lên.
Những thanh âm kia, chúng rất khẽ, bất quá chỉ là những tiếng thở mạnh đứt đoạn mà dù có nghe cũng không tài nào hiểu được. Tuy nhiên, sự vô nghĩa ấy rất nhanh đã được thay thế, bằng thứ quen thuộc, dễ hình dung và cảm nhận hơn: tiếng cười.
"Ha ha...".
"Ha ha ha...".
"Ha ha ha ha! Ha ha ha ha!...".
Thi Quỷ, hắn đã cười lên như vậy đấy. Mới đầu khá yếu ớt, nhưng là sau đó, những tiếng cười của hắn càng lúc càng to dần, đầu hắn cũng là tương tự, càng lúc càng ngửa cao lên, cao lên, tận tới khi không còn có thể ngửa ra thêm được nữa.
Trong tư thế ngửa mặt nhìn trời ấy, hắn liên tục cười, tiếng vang bốn phương, giọng truyền tám hướng...
Và...
Khi đã cười chán chê, qua thêm một đỗi gục đầu im lặng, hắn bỗng lấy tay che đi khuôn mặt đầm đìa máu tươi của mình, bắt đầu khóc.
"Hức hức...".
"Hức hức... ức...".
"... hức hức... hức hức... ức...".
Từ trong con mắt độc hữu của hắn, máu vốn ngừng nay lại tiếp tục chảy ra. Những dòng huyết lệ...
...
Những tiếng khóc đứt đoạn, những dòng lệ tanh nồng đỏ thẫm ấy, chúng khiến người ta phải nghi hoặc tự hỏi là tại sao.
Thi Quỷ, tại sao hắn khóc? Vì cái gì hắn lại khóc?
Âm Cơ - người vừa mới từ đằng xa bay đến, nàng thực không tài nào lý giải được.
Những tiếng cười trước đó nàng có thể hiểu đấy là vui sướng, thích thú hay một cảm giác đại loại. Nhưng còn khóc...
Nó có ý nghĩa gì chứ? Nét đau đớn, vẻ bi thương đang hiện hữu trên khuôn mặt hắn, nó biểu lộ cho điều gì?
Âm Cơ tự hỏi, hỏi xong thì cũng chỉ biết lắc đầu nghi hoặc. Nàng không trả lời được. Nàng và Thi Quỷ vốn đâu có thân quen gì, bất quá là lần đầu tiên gặp gỡ, làm sao có thể hiểu được góc khuất trong tim hắn.
Mà chẳng riêng mình Âm Cơ, Lạc Lâm cũng giống y như vậy, đều là không thể hiểu được. Người có thể hiểu may ra cũng chỉ có mỗi tri âm của hắn - Nghinh Tử - mà thôi.
Đối mắt đờ đẫn chẳng biết từ bao giờ đã có thêm vài phần khác lạ, Nghinh Tử xoay đầu nhìn sang Lạc Lâm, phẩy tay đem hai lớp kết giới - ẩn hình và hộ thể - thu hồi. Thu xong, nàng triển khai chút ít linh lực, đồng thời mang cả Lạc Lâm lẫn Tiểu Kiều còn đang hôn mê hướng chỗ Thi Quỷ bay tới.
Rất nhanh, một cái nháy mắt thậm chí còn chưa qua hết thì thân ảnh Nghinh Tử đã hiện ra ngay kế bên Thi Quỷ, cách hắn chỉ vài bước chân. Lạc Lâm và Tiểu Kiều tất nhiên cũng là như thế, hiện thân ngay đấy.
Cũng chẳng có gì đáng phải ngạc nhiên, Nghinh Tử nói sao cũng là một vị chân nhân Linh anh cảnh hàng thật giá thật, tốc độ di chuyển dẫu nhanh hơn nữa vẫn là bình thường. Vài ba trăm thước với nàng, vượt qua bất quá một ý niệm.
Có điều... cũng chỉ là "với nàng", không phải tất cả.
Tốc độ gần như thuấn di kia, trong nhận thức của Nghinh Tử nó có thể chỉ đơn thuần là tùy tiện, trong lý giải của Lạc Lâm, Thi Quỷ nó có thể chỉ là một chuyện hiển nhiên, nhưng còn riêng với Âm Cơ thì nó lại khác. Khác nhiều lắm.
Âm Cơ, nàng đã rất đỗi kinh ngạc vì sự xuất hiện bất thình lình của ba người Nghinh Tử, Lạc Lâm và Tiểu Kiều. Nàng hoàn toàn chẳng cảm nhận được khí tức của bọn họ, tận cho đến khi họ hiện ra trước mắt nàng.
Từ nãy giờ, ba người bọn họ đã ở đâu? Xa hay gần? Là đứng hay ngồi? Hết thảy Âm Cơ nàng đều không biết.
Cái này có ý nghĩa gì?
Dạ bất an, Âm Cơ nhanh chóng thoái lui, kéo dãn khoảng cách, mắt cảnh giác nhìn đám người Nghinh Tử, Lạc Lâm, trong thể nội Thực Linh tùy thời xuất động...