Phù Thiên Ký

Chương 575: Hận ai? chiến lại vì ai?




Bất quá một tên Linh châu đệ cửu trọng, giết được một đám cường giả Thiên hà đệ tứ, đệ ngũ trọng thì đã quá lắm rồi, lẽ nào còn có thể uy hiếp tới Diệp Lang Khải hắn - người hiện đã đạt đến lực lượng của cường giả hậu kỳ?

Nên nhớ trước khi hóa "binh" giết chết đám người Trần Đức, Thác Ban thì tên tiểu tử Linh châu cảnh kia đã phải giằng co một lúc đấy!

Cái này có ý nghĩa gì?

Tại thời điểm đó thì thực lực của đối phương cùng lắm là tương đương với cường giả Thiên hà đệ ngũ trọng hậu kỳ mà thôi.

Thi triển bí pháp, hóa "binh" diệt sát đi nữa thì lực lượng lại tăng thêm được bao nhiêu? Lẽ nào một lúc lên liền hai tiểu cảnh giới?

Phải biết giữa Thiên hà đệ lục trọng và Thiên hà đệ thất trọng tầm đó có một khoảng cách rất lớn, là ranh giới giữa trung kỳ và hậu kỳ, vượt qua đâu phải dễ. Huống hồ tu vi chân chính của đối phương lại mới chỉ là Linh châu đệ cửu trọng...

Một tiểu tu sĩ Linh châu đệ cửu trọng lại sở hữu chiến lực sánh ngang với cường giả Thiên hà đệ thất trọng, chuyện khó tin này không khỏi cũng quá mức rồi đi.

Ban nãy thì chính là như vậy, Diệp Lang Khải, hắn đã không tin. Hoặc có lẽ hắn vốn không muốn tin. Nhưng còn bây giờ...

Sự thật đã bày ra trước mắt, hắn có không muốn tin cũng không được. Hiện tại, Âm Cơ hay kẻ lạ mặt Linh châu cảnh kia, bất kể là ai thì đều có đủ thực lực để uy hiếp hắn. Nếu hắn bị hai người bọn họ vây công mà nói...

"Không được. Ta phải mau chóng rời khỏi đây".

Trong lòng đã có quyết định, Diệp Lang Khải tạm dẹp đi nỗi bất cam, chẳng trì hoãn thêm nữa, lập tức vung sáu cánh tay to lớn đồng loạt đánh ra sáu quyền cực mạnh hòng đẩy lui đám "binh" đang vây công mình.

"Keng!".

"Ba! Ba!".

...

Ngay khi "binh" vừa lui, Diệp Lang Khải liền chớp cơ hội, tức tốc thiêu đốt chân nguyên độn quang đào tẩu.

Trận chiến này, hung hiểm đã tăng lên quá nhiều, nếu hắn còn tiếp tục đánh xuống thì e sẽ dữ nhiều lành ít. Mau chóng rời đi mới là lựa chọn sáng suốt nhất lúc này. Về phần Âm Cơ và kẻ lạ mặt kia...

Một khi hắn quay về Lang Cơ Thành thì nhất định sẽ cho người tru giết bọn chúng!

Ý định của Diệp Lang Khải là như vậy, trước giữ mạng sau mới quay lại báo thù. Với hậu trường to lớn của mình, hắn hoàn toàn tin tưởng có thể dễ dàng rửa mối hận hôm nay.

Chỉ là không may cho hắn, ý niệm trả thù chẳng riêng hắn mới có, Thi Quỷ cũng đang mang đấy. Nếu có gì khác thì đó là Thi Quỷ không muốn đợi. Hắn cần và nhất định phải báo hôm nay, ngay bây giờ!

...

"Ngươi chạy đi đâu!".

Phía sau, Thi Quỷ vừa ngó thấy Diệp Lang Khải bỏ chạy thì hét lớn, vội chuyển mình lao lên đồng thời đem tất cả các "binh" tụ lại, hợp thành một thanh trường kích dài hơn tám thước.

Cứ thế, một người một kích bắt đầu truy đuổi...



...

...

"Vù vù...".

"Vù vù...".

Diệp Lang Khải và cả Thi Quỷ, thân ảnh hai người bọn họ hiện đều đã hoàn toàn khuất dạng, bãi chiến giờ chỉ còn lại mỗi mình Âm Cơ ngự giữa không trung, trong tiếng gió lay ngơ ngác đứng nhìn.

Ban đầu, cuộc chiến vốn dĩ là bởi do nàng mà khởi xướng. Cái đám Diệp Lang Khải, Trần Đức, Nguyên Trực, Thác Ban kia, bọn chúng muốn đánh là nàng, muốn giết là nàng. Lẽ dĩ nhiên, sự thể đã ra nông nỗi ấy, Âm Cơ nàng chẳng lý nào lại trốn chạy hay buông tha được.

Người không phạm ta ta không phạm người, bằng người nếu đã phạm, nếu đã thể hiện rõ sát tâm thì còn cái gì để mà hòa giải thương lượng nữa. Phản sát, đấy là ý định của Âm Cơ. Nàng tính sau khi cùng đám người Diệp Lang Khải chơi đùa một chút xong thì sẽ dùng Thực Linh đem tất cả bọn chúng giết hết. Ai mà ngờ cuộc chơi còn chưa diễn ra được bao lâu thì lại nhảy ra một tên tiểu tử Linh châu cảnh góp vui, thay nàng làm cái việc mà đáng lẽ ra nàng sẽ làm.

Trước thì xông vào Lam Dương Động, đánh chết Nguyên Trực, phá tan khôi lỗi; sau lại tiếp tục thi triển thần thông quỷ dị biến hóa ra một đám ma binh tay cầm huyết đao rồi sai xử chúng đồng loạt diệt sát bọn người Trần Đức, Thác Ban...

Tên tiểu tử kia, hắn đây là làm sao? Là đang giúp hay là đang tranh với nàng?

Thế nhưng... giúp hay tranh gì thì cũng đừng nên ôm hết như vậy chứ. Một mình hắn đã giết bảy tên, tính luôn hai cỗ khôi lỗi Thiên hà đệ ngũ trọng kia nữa thì đã là chín tên rồi. Trong khi ấy, Âm Cơ nàng thì sao? Ngay đến một tên nàng còn chưa có giết đây này.

Bình thường chẳng nói làm gì, có người giết thay cũng tốt thôi, nhưng là bây giờ, khi mà nàng đã kích phát Thực Linh...

Đao đã vung lên, nếu không chém xuống thì quả rất khó chịu a!

"Hừ, tiểu nam nhân ngươi...".

Trải qua một đỗi lặng im ngơ ngác đứng nhìn, Âm Cơ chợt thở mạnh một hơi, hé môi lầm bầm: "Có ai mượn đâu mà ngươi nhiệt tình như thế. Trông bộ dạng của ngươi, mười thì đến chín phần là thần trí đang có vấn đề rồi...".

"Muốn một mình giải quyết hết? Tốt thôi, để ta chống mắt lên xem tiểu tử ngươi giết nổi tên Diệp Lang dâm tiện kia hay không".

...

...

Vài phút sau.

Vị trí hiện tại đã cách Lam Dương Động khá xa, ước tính cũng hơn trăm dặm có dư. Ở đây là Chu Nga Sơn, thuộc đầu phía nam của dãy núi Ai Lão, nằm sâu trong khu vực sinh sống của cao đẳng ma thú. Diệp Lang Khải hiện chính là đang ở tại nơi này. Cùng với Thi Quỷ.

Khỏi phải nói, tâm trạng của Diệp Làm Khải dĩ nhiên là chẳng thể nào tốt được. Hoàn toàn ngược lại, hắn đang rất nghẹn khuất. Và cả giận dữ nữa.

Nghĩ mà xem, Diệp Lang Khải hắn đường đường là nhị thiếu thành chủ của Lang Cơ Thành, bản thân lại có chiến lực tương đương với cường giả Thiên hà đệ thất trọng, thế mà hôm nay, đứng trước một tên tiểu tử Linh châu cảnh phải chạy bán sống bán chết...

Nếu thoát được thì cũng thôi, đằng này...

Hắn thật là thoát không nổi! Thậm chí dù cho hắn đang trong hình dạng cấp hai của Lực Biến, đã thiêu đốt cả chân nguyên đi nữa!

Đây rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?

Thế giới này sao lại trở nên khùng điên như vậy?!

Linh châu cảnh... Chỉ là một tên Linh châu cảnh mà lại có thể... có thể...

Diệp Lang Khải rất là nghẹn khuất. Trong cuộc đời mình, chưa bao giờ hắn thấy bản thân bị sỉ nhục đến như vầy.

"Ngươi rốt cuộc là ai?!".

Nỗi bất cam tạm gác một lần nữa lại trỗi lên, mang dạ hờn căm, Diệp Lang Khải hướng Thi Quỷ nói mà như hét: "Ngươi rốt cuộc là ai?!".

Liên tiếp là hai câu hỏi giống y như nhau, đều chứa đựng ngập tràn sát ý.

Và đáp lại cũng là một giọng sát ý ngập tràn không kém, mặc dù thanh âm nghe thì nhỏ hơn rất nhiều.

Với khuôn mặt máu me chảy đầy, Thi Quỷ nắm chặt Ma Thần Kích trong tay, nhìn trừng Diệp Lang Khải, nói rành mạch từng chữ:

"Ta... là người... sẽ xé ngươi ra... thành từng mảnh!".

Chữ cuối cùng vừa ra khỏi miệng thì cũng là lúc Thi Quỷ vung lên đại kích, chuyển mình lao đi.

"Đừng xem thường ta!".

Ở phía đối diện, Diệp Lang Khải cũng lập tức thúc động linh lực, tung quyền đón đỡ.

"Keng... g... g... g...!".

Sau tiếng ngân dài chói tai, Diệp Lang Khải và Thi Quỷ, cả hai đồng thời bị dư lực chấn bay, mỗi người một hướng.

Nhưng sự gián đoạn ấy đã chẳng duy trì quá lâu, hai giây bất quá thì liền kết thúc. Thi Quỷ, hắn đã lại tiếp tục lao lên tấn công.

"Keng! Keng! Keng!".

"Keng! Keng!".

...

"Keng! Keng!".

Cứ thế, cùng với Ma Thân Kích, Thi Quỷ đã điên cuồng công kích, một cách dồn dập. Hắn đánh, đánh và đánh, từ đầu tới chân, từ trước ra sau, bất kể là vị trí nào trên người Diệp Lang Khải thì đều trở thành mục tiêu của Ma Thần Kích trong tay hắn. Cái cách mà hắn tấn công, nó quả thật "thô bạo" vô cùng.

Hận. Tất cả chỉ có hận. Nơi mắt hắn, trên khuôn mặt hắn và trong từng đường kích của hắn, hết thảy đều biểu lộ duy nhất một cảm xúc, một nỗi niềm: hận.

Nhưng, là hận ai? Chỉ đơn thuần là Diệp Lang Khải thôi ư?