Phù Thiên Ký

Chương 574: Thực linh




"Dâm tiện Diệp Lang...".

Âm Cơ đưa cánh tay lông lá dính đầy máu lên miệng, thè lưỡi liếm một cái, suýt xoa một tiếng rồi mới nói tiếp: "Ngươi đánh cũng được lắm. Thật không thể ngờ hạng nhân phẩm như ngươi mà lại sở hữu thiên tư cao đến vậy, tu vi bất quá chỉ mới là Thiên hà đệ tứ trọng hậu kỳ lại thi triển ra được cấp thứ hai của Lực Biến".

"Khặc... Tiện nhân, ngươi hối hận cũng đã muộn rồi".

Diệp Lang Khải vừa nói vừa xoay đầu nhìn ra sau, nơi mà Thi Quỷ cùng bảy "binh" của mình hiện đang hướng bên này chầm chậm tiến lại.

"Tiện nhân ngươi lẫn thứ quái vật kia, các ngươi dám mạo phạm ta, giết khôi lỗi và thuộc hạ ta, hôm nay ta sẽ đem các ngươi xé ra từng mảnh!".

"Gió lớn quá rồi đấy".

Âm Cơ tỏ thái độ không vui, bảo: "Dâm tiện Diệp Lang, vểnh tai lên mà nghe cho rõ đây. Ngươi, sẽ không giết được ta mà cũng chẳng thể xé được tiểu nam nhân kia. Đơn giản là bởi vì... bây giờ chính tay ta sẽ lấy đầu ngươi!".

Lời vừa ra hết thì cũng là lúc khí tức trên người Âm Cơ bất ngờ bạo phát. Theo đó, cơ thể nàng cũng bắt đầu biến đổi. Những mảng lông lá dày cộm mau chóng biến mất, hai cánh tay to lớn cũng trở về bình thường, từ vẻ thô kệch xấu xí, loáng cái nàng đã lại xinh đẹp yêu kiều như trước. Trừ bỏ đôi răng nanh cùng bộ móng vuốt thanh mảnh, sắc nhọn màu hồng ra thì toàn thân nàng, từ trên xuống dưới hiện đều đã trả về nguyên trạng ban đầu, trong hình hài nhân loại.

Không nghi ngờ gì nữa, Âm Cơ rõ ràng đã đem hầu hết "chân diện" thu hồi. Với sự thay đổi này, khi mà phần lớn lực lượng huyết mạch đã ngưng được triển khai, theo lý sức mạnh của nàng sẽ đại giảm mới đúng, nhưng còn đằng này...

Khí tức phát ra từ người Âm Cơ, thay vì giảm xuống thì nó lại đang liên tục tăng lên, ẩn ẩn đã có dấu hiệu vượt qua cả Diệp Lang Khải, khiến hắn phải trợn mắt vì kinh ngạc.

Trái ngược hoàn toàn Âm Cơ ban nãy vừa nhìn Lực Biến liền nhận biết, Diệp Lang Khải thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hắn đang chứng kiến một chuyện hết sức vô lý. Chí ít thì đối với hắn là như vậy.

Triệt hồi chân diện ma nhân thế mà sức mạnh lại cấp tốc đề thăng, đây là khái niệm gì chứ?

Di Thù tộc có khả năng này sao?

Đánh chết Diệp Lang Khải cũng không tin.

Sức mạnh đang liên tục đề thăng của Âm Cơ, nó rõ ràng chẳng thể là thiên phú thần thông của tộc nhân Di Thù được. Chắc chắn nó đến từ một bí pháp nào đó mà nàng tu luyện. Diệp Lang Khải dám cá là như vậy.

Và thực tế thì... hắn đã sai. Sức mạnh vừa mới bộc phát ra đây của Âm Cơ, mặc dù nó không phải thiên phú thần thông của Di Thù tộc nhưng cũng chẳng phải bí pháp nào cả. Nó là sự ban phước, cũng đồng thời là lời nguyền rủa mà tạo hóa đặt lên nàng.

Ở đây, trong cái thế giới này, danh tự mà thứ sức mạnh ấy được biết đến là...



"Thực Linh".

Đó là hai chữ vừa mới được thốt ra, chủ thể thì hiển nhiên không phải Diệp Lang Khải. Lạc Lâm thì lại càng không. Hai người bọn họ còn chưa có đủ tri thức để nhận biết Thực Linh. Vừa hé môi bật thốt là Nghinh Tử - người vốn vẫn im lặng quan sát từ đầu tới giờ.

Đôi mắt đờ đẫn vô hồn của nàng, nó hiện đang dán chặt lên mình Âm Cơ, hay đúng hơn là luồng khí tức màu đen bao bọc xung quanh đối phương.

Nghinh Tử, nàng đang chú tâm vào nó.

Thứ có thể hấp dẫn ánh mắt một vị chân nhân, còn là cảnh giới thứ năm: Linh anh đệ ngũ trọng, khỏi nghĩ cũng biết nó tuyệt chẳng phải loại tầm thường. Thực Linh của Âm Cơ, xem bộ rất là có cân lượng.

Chỉ đáng thương cho Diệp Lang Khải tới tận lúc này vẫn chưa hay biết chút gì, rằng thứ mà bản thân đang sắp phải đối mặt là cỡ nào đáng sợ. Chính vì lẽ đó, chính vì vô tri nên giờ phút này đây hắn mới còn đứng lại, chưa chịu buông tay từ bỏ.

Đấy là một sai lầm. Mà đã là sai lầm thì tất phải trả giá.

...

"Hi hi...".

Ẩn hiện bên trong luồng khí tức màu đen kỳ dị, Âm Cơ cười lên trong trẻo, ngọt ngào buông tiếng:

"Dâm tiện Diệp Lang, giờ chết của ngươi tới rồi".

Dứt câu, nàng lập tức thúc động Thực Linh, đang chuẩn bị xuống tay hạ sát Diệp Lang Khải thì bất thình lình, một tiếng rít vang lên.

Kế đấy, trong sát na ngắn ngủi, một ngọn huyết thương đã hiện ra ngay sát sau lưng Diệp Lang Khải. Tiếng rít vừa rồi đích thị là do nó phát ra.

"Cút!".

Vốn đang lưỡng lự chưa biết có nên cùng Âm Cơ tiếp tục đánh xuống hay không thì bất ngờ bị tập kích, Diệp Lang Khải tức giận quát lên một tiếng chói tai đồng thời xoay người vung tay tung quyền.

"Keng!".

Cực kỳ chóng vánh, với cánh tay cứng rắn còn hơn cả một kiện thánh khí của mình, Diệp Lang Khải đã rất dễ dàng đem ngọn huyết thương phá hủy. Tuy nhiên, chưa phải hoàn toàn. Ngọn huyết thương nọ, sau khi bị phá nát, nó không tan biến ngay mà tan ra thành máu rồi dung nhập vào bên trong một trong số bảy "binh" đang băng băng lao đến.

Cùng lúc, từ trong miệng các "binh", bảy tên như một, tất cả đồng thời hô vang:

"Sát!".

"Sát!".

"Sát!".

...

"Keng! Keng!".

"Keng! Keng!".

...

Cảnh tượng khác hẳn ban nãy, thời điểm giết chết cỗ khôi lỗi Thiên hà đệ ngũ trọng cùng đám thủ lĩnh đạo tặc Thác Ban, Trần Đức, Phong Bất Bình, các "binh" của Thi Quỷ dù đã đồng loạt vung xuống những đường đao uy lực nhất nhưng vẫn chưa thể làm gì được Diệp Lang Khải. Mọi đoàn tấn công, bất kể là từ hướng nào, đông tay hay nam bắc, hết thảy đều bị ngăn chặn. Sáu cánh tay lực lưỡng của Diệp Lang Khải, chúng tựa như những kiện pháp khí kiên cố và linh hoạt, hoàn toàn chẳng để cho một đường đao nào của "binh" vượt qua.

Âu cũng hợp lẽ, Diệp Lang Khải hiện giờ đã có chiến lực ngang ngửa với cường giả Thiên hà đệ thất trọng, đám người Thác Ban, Trần Đức kia há lại có khả năng so bì?

Nhưng dù là như vậy, dù chiến lực đã đạt tới cấp bậc hậu kỳ cường giả thì Diệp Lang Khải vẫn không dám khinh suất dù chỉ một chút. Đành rằng những màn vung đao của "binh" chẳng làm gì được hắn, thế nhưng ở chiều ngược lại, Diệp Lang Khải hắn cũng chưa thể làm gì được các "binh". Nói cách khác, "binh" của Thi Quỷ hoàn toàn đủ mạnh để uy hiếp hắn.

Nghe không bằng thấy, thấy không bằng chạm, Diệp Lang Khải hiện chính là trường hợp như thế. Lúc nãy tuy hắn cũng nhìn thấy các "binh" của Thi Quỷ vung đao chém đoạn cỗ khôi lỗi Thiên hà đệ ngũ trọng cùng đám thủ lĩnh đạo tặc Trần Đức, Thác Ban nhưng thú thực trong lòng hắn vẫn chưa nảy sinh bao nhiêu lo ngại. Hắn không cho rằng một chút thần thông quỷ dị kia có thể khiến mình lâm vào hiểm cảnh.

Và hiển nhiên là hắn đã sai. Đánh giá của hắn chẳng hề khớp với thực lực của "binh". Sức mạnh kia, nó đã đạt đến ngưỡng Thiên hà đệ thất trọng rồi...

Trước thì Âm Cơ thông qua "bí pháp" đề thăng lực lượng, sau lại nhận ra thần thông hóa "binh" của Thi Quỷ lợi hại hơn nhiều so với mức mình đã ước lượng, nếu nói Diệp Lang Khải không lo lắng chút nào thì khắng định đấy là nói dối. Thực tế thì hắn đã. Tâm hắn sớm đã dao động rồi, chẳng phải mới đây mà ngay tại thời điểm Âm Cơ bắt đầu kích phát Thực Linh kia. Lúc đó, sở dĩ hắn còn lưỡng lự, chần chừ là bởi cõi lòng bất cam, nghĩ rằng bí pháp của Âm Cơ không sánh bằng Lực Biến của mình, sẽ chẳng thể duy trì được lâu vậy nên cuối cùng chiến thắng vẫn sẽ là hắn. Phải, hắn chỉ chăm chăm vào Âm Cơ mà xem nhẹ Thi Quỷ - một kẻ địch cũng rất đỗi khó lường.