Phù Thiên Ký

Chương 555: Giết!




Có một điều không thể không nói, đó là trong việc phân chia tài bảo Lạc Lâm đã rất thiếu công bằng. Bất kể giới chỉ hay túi trữ vật, phàm là cái có phẩm cấp tốt hoặc chứa đựng nhiều loại tài nguyên giá trị thì đều sẽ bị Lạc Lâm cho vào túi riêng của mình; bằng như số còn lại, những cái ít giá trị hơn, toàn bộ chúng đều được nàng để sang một bên, đặt trên mặt đất, khỏi cần nghĩ cũng biết là phần dành cho Thi Quỷ rồi.

Đây là một sự chia chát có "chọn lọc" và vô cùng "phân biệt". Nó quá rõ ràng. Hai trong tổng số mười phần mà Lạc Lâm đã tự chia cho mình, xét ra giá trị của nó còn lớn hơn tám phần dành cho Thi Quỷ nữa. Chẳng phải một chút, vài ba vạn linh thạch mà chênh lệch có thể lên đến hàng trăm ngàn vạn, thậm chí là hàng triệu vạn linh thạch, những con số không hề nhỏ tí nào.

Nhưng dù là như vậy, dù đã lấy đi rất nhiều tài bảo thì Lạc Lâm vẫn như cũ, từ đầu chí cuối đều luôn nghĩ rằng bản thân đã phân chia hết sức công tâm, thấu tình đạt lý, hoàn toàn không cảm thấy có chút gì là "sai trái" cả.

Sai? Sai thế nào được khi mà mỗi mười chiếc không gian giới chỉ Lạc Lâm nàng chỉ lấy có hai chiếc, mỗi mười cái túi trữ vật Lạc Lâm nàng cũng chỉ lấy có hai cái?

Tổng số mười phần Lạc Lâm nàng lấy đúng có hai phần thôi a. Phân chia như thế lẽ nào lại chẳng công bằng? Lại không hợp lý?

Lạc Lâm nàng cảm thấy mình đã rất "hợp lý và công bằng" lắm rồi.

...

"Tiểu Quỷ sư phụ".

Sau khi đem "hai phần" của mình cất giấu xong xuôi, lúc này Lạc Lâm mới bắt tay thu dọn mớ giới chỉ cùng túi trữ vật để phần cho Thi Quỷ, vừa thu vừa lẩm bẩm:

"Tiểu Quỷ sư phụ à, hai chúng ta là đồng đội, lại còn là sư đồ, vậy nên phải biết chia sẻ với nhau...".

"Tuy rằng đạo tặc là do sư phụ ngươi giết nhưng đệ tử ta đứng phía sau cũng âm thầm cổ vũ cho ngươi a. Lại nói, từ nãy giờ chiến lợi phẩm là do ta một mình tìm kiếm, thu gom, không có công lao thì cũng có khổ lao...".

"... Mười phần ngươi vẫn còn tám phần mà, tài bảo ngươi nhiều như vậy nhất định là sẽ chẳng để ý tới hai phần lẻ tẻ kia đâu đúng không. Ừm, ta biết là ngươi...".

Đang nói, Lạc Lâm bỗng đột ngột dừng lại, lời ra tới miệng bất giác bị nàng đem nuốt ngược trở vào. Trước mặt nàng, một thân ảnh khoác hắc sắc trường y chẳng rõ đã xuất hiện tự lúc nào.

"Ực...".

Nuốt xuống một ngụm nước bọt, Lạc Lâm mau chóng điều chỉnh tâm tình, cố làm ra vẻ tự nhiên nhất có thể, ngẩng đầu lên nhìn thân ảnh quen thuộc nọ, cười nói:

"Tiểu Quỷ sư phụ, sao ngươi trở về nhanh vậy? Hai tên thủ lĩnh đạo tặc kia...".

"Chết rồi".

"Chết rồi?".

Lạc Lâm cúi đầu, thầm nghĩ: "Quả đúng không phải người mà".

"Lạc Lâm".

"Vâng".

Lạc Lâm rất mực nhu thuận đáp ngay một tiếng, kế đấy thì cầm lấy chiếc túi đã đựng đầy giới chỉ, trữ vật, kính cẩn dâng lên cho Thi Quỷ.

"Tiểu Quỷ sư phụ, hì, lúc nãy khi ngươi bận truy sát hai tên thủ lĩnh đạo tặc kia, ta ở đây đã giúp ngươi đem tất cả chiến lợi phẩm thu gom vào trong này hết rồi".

Đợi một lúc vẫn chưa thấy Thi Quỷ tiếp nhận, thay vào đó lại nhìn mình chằm chằm, Lạc Lâm không khỏi cảm thấy "nhột nhạt". Thế là nàng khẽ hắng giọng một tiếng để che đi sự thiếu tự nhiên rồi mới nói:

"Tiểu Quỷ sư phụ, ngươi yên tâm đi, ta không lấy cái gì hết a. Từ nãy giờ ta chỉ chăm chăm lo thu gom giúp ngươi thôi".

Chỉ vào chiếc túi trong tay mình, nàng nói tiếp: "Từ cái nhỏ nhất cho đến cái lớn nhất, mọi thứ đều nằm trong này cả. Toàn bộ đều là của ngươi a. Tiểu Quỷ sư phụ ngươi cũng biết mà, ta đường đường là công chúa, tỷ tỷ ta là lãnh chủ, ta đây đã rất là giàu có, đâu cần để ý tới một chút tài bảo lẻ tẻ này làm chi...".

...

"Tiểu Quỷ sư phụ, ngươi... ngươi sao lại im lặng như vậy? Lời ta nói là thật a".

Ngó thấy Thi Quỷ không chịu tiếp lấy chiếc túi mình đưa, miệng cũng chẳng buồn ư hử một lời nào, Lạc Lâm nhất thời trở nên bối rối. Và sự bình tĩnh của nàng lại càng mất đi nhiều hơn khi mà Thi Quỷ nhấc chân tiến sát.

"Sư phụ Tiểu Quỷ, ngươi... ngươi định làm a a á...".

Câu còn chưa kịp nói xong thì Lạc Lâm đã la toáng lên. Nàng đã vừa bị "tấn công", bởi chính Thi Quỷ. Eo của nàng đã bị cánh tay của hắn ôm chặt lấy.

Đối với sự tiếp xúc thân mật bất thình lình này, Lạc Lâm dĩ nhiên là không thể nào còn giữ thêm được chút trấn định nào nữa. Trái lại, nàng đã hoảng. Và vẫn đang hoảng. Theo bản năng của một nữ nhân khi bị xâm phạm, nàng vừa la hét vừa ra sức vùng vẫy.

"A thả ta ra! Mau thả ta ra!".

"Mau thả ra! Mau thả...".

"Á á...!".

...

...

Kể từ lúc Lạc Lâm bắt đầu la hét, tính đến thời điểm hiện tại cũng đã qua được nửa giờ. Trong suốt nửa giờ này, Lạc Lâm và Thi Quỷ, cả hai vẫn dính lấy nhau như cũ, khác chăng là so với trước thì bây giờ đã im ắng hơn rất nhiều.

Lạc Lâm, nàng đã chẳng còn kêu la hay gào thét gì nữa hết; sự vùng vẫy, giãy giụa cũng là như thế, sớm đã ngừng lại. Thay vì phản kháng, thay vì chống cự thì nàng đã yên lặng, để mặc cho Thi Quỷ tùy ý ôm chặt lấy mình.

...

"Tiểu Quỷ sư phụ". - Im lặng hồi lâu, Lạc Lâm thông qua thần niệm cất tiếng - "Ngươi chậm lại một chút đi, nhanh như vậy sẽ khiến ngươi tiêu hao...".

"Sư phụ, ngươi chậm chậm lại đi mà, ta sắp chịu hết nổi rồi đây này".

"Sư phụ à, mạnh quá rồi... Nó làm ta đau hết cả người...".

"Á...!".

...

Lát sau.

Lạc Lâm và Thi Quỷ đã sớm chia tách, mỗi người đứng ở một nơi, ngự giữa không trung.

Về phần Thi Quỷ sao thì chưa biết chứ còn Lạc Lâm, tình trạng của nàng hiện chẳng tốt đẹp gì mấy.

Mặt mày tái nhợt, hai mắt lừ đừ, nàng vừa thở gấp vừa âm thầm trách móc:

"Cái tên Tiểu Quỷ này đột nhiên lại nổi chứng gì không biết, tự dưng ôm lấy người ta rồi bay đi vùn vụt như thế...".

"... Mà bay nhanh thì cũng thôi, nhưng chí ít cũng phải bảo hộ cho người ta chứ. Chẳng lẽ Tiểu Quỷ hắn không biết bay với một tốc độ khủng khiếp như vậy thì áp lực sẽ rất lớn sao... Người ta vẫn mới chỉ là một tiểu tu sĩ Linh châu đệ tam trọng nhỏ nhoi thôi a...".

"Thật là quá vô lương tâm mà".

...

"Phù ù ù...".

Chu môi thổi mạnh một hơi, Lạc Lâm đứng thẳng người dậy, đưa tay vén mấy sợi tóc phất phơ trên mặt, quay đầu nhìn sang Thi Quỷ, hậm hực tiến qua.

"Tiểu Quỷ sư...".

Lời ra được bấy nhiêu thì Lạc Lâm liền im bặt, chẳng nói thêm gì nữa hết. Không phải không muốn mà là không dám.

Thi Quỷ, hắn đã biến đổi rồi. Con mắt của Quỷ, nó đã sáng lên. Đỏ ngầu, như một ngọn lửa màu máu.

Con mắt kia, nó khác lắm. Trước nay Lạc Lâm chưa bao giờ nhìn thấy nó như thế, rực rỡ và không ngừng rung động. Ẩn bên trong ngọn lửa màu máu ấy, một thứ gì đó như đang chực chờ lao ra. Một thứ gì đó rất hung hãn và đói khát...

Bất giác, trong vô thức, Lạc Lâm lùi lại.

Với nàng, Thi Quỷ của lúc này dường như đã biến thành một người khác, chẳng còn là Tiểu Quỷ sư phụ của nàng nữa.

Dù rằng mấy ngày qua Lạc Lâm nàng đã tận mắt chứng kiến sự tàn nhẫn của Thi Quỷ, trong lòng cũng thừa hiểu hắn thuộc hạng người gì, nhưng là bây giờ, khi đối mặt với hắn, nhìn vào con mắt đỏ ngầu kia, nàng thực sự... cảm thấy rất xa lạ.

Thi Quỷ, hắn liệu có còn là "Thi Quỷ" nữa không?

...

Giữa lúc Lạc Lâm đang âm thầm tự hỏi, còn chưa biết mình nên làm gì thì phía bên này Thi Quỷ đã lên tiếng. Có điều đối tượng mà hắn hướng tới lại chẳng phải Lạc Lâm. Người hắn cần truyền đạt là hộ vệ vẫn luôn âm thầm theo bên cạnh Lạc Lâm: Nghinh Tử.

Gia trì linh lực, hắn khuếch đại thanh âm: "Nghinh Tử, Lạc Lâm giao cho ngươi".

Nói xong, không đợi hồi âm thì Thi Quỷ đã lập tức hành động.

Huyết Vũ Thiên Ti Dực mau chóng tái hiện, hắn lao thẳng về phía trước, dồn lực đánh ra một chưởng vào hư không vô định.

Tiểu Diệp Thiên Ma Thủ!

"Oành... oành... oành...!".

"Ầm... Ầm...!".

...