Chạy. Bọn họ phải chạy!
Ngay đến lực lượng Thiên hà đệ tam trọng còn bị đối phương đem cắt như cắt rau cắt cỏ thì hai người bọn họ, một tên Thiên hà đệ nhị trọng và một tên Thiên hà đệ nhất trọng lại có nghĩa lý gì?
Thần thông thuật pháp của bọn họ có lợi hại hơn nữa thì bất quá cũng kéo dài mạng sống thêm một chút mà thôi, tuyệt đối chẳng thể đủ năng lực để xoay chuyển thế cục, đảo bại thành thắng.
Bây giờ, lúc này, chạy chính là lựa chọn sáng suốt nhất. Nhân khi còn chưa quá muộn thì bọn họ phải chạy.
Và thực tế thì bọn họ sớm đã chạy. Thiêu đốt cả chân nguyên mà chạy.
Có điều... bọn họ nhanh hơn Thi Quỷ được sao?
...
"Còn muốn chạy?".
Thi Quỷ dõi mắt nhìn theo phương hướng hai người Thác Nhĩ Đồ và nữ nhân Mị Ma tộc Trinh Nhi vừa độn quang tháo chạy, khẽ giọng thốt ra: "Có đôi có cặp, thật là tiện".
Dứt câu, hắn vỗ lên chiếc cánh đỏ thẫm đơn độc sau lưng.
...
"Nhĩ Đồ! Hắn đang đuổi theo!". - Đang độn quang phía trước, nữ nhân Mị Ma tộc Trinh Nhi cảm nhận được khí tức của Thi Quỷ thì khẩn trương dùng thần niệm hô lên.
Thế là gần như tức thời, Thác Nhĩ Đồ tức giận quát lớn: "Nữ nhân ngu ngốc! Ngươi chạy theo ta làm gì? Mau tách ra!".
"Ta...".
"Muộn rồi!".
Nữ nhân Mị Ma tộc Trinh Nhi còn chưa kịp nói thêm thì đã bị một thanh âm lạnh lùng cắt ngang.
Thi Quỷ đã đuổi kịp.
Chẳng muốn kéo dài thêm nữa, hắn ngay lập tức áp sát nữ nhân Mị Ma tộc Trinh Nhi, rất không biết thương hương tiếc ngọc mà tung ra một chưởng.
Tiểu Diệp Thiên Ma Thủ!
"Ba!".
Đã xong?
Chưa. Sau một chưởng đầy uy lực kia, Thi Quỷ đã không dừng lại mà liên tiếp bồi thêm ba đòn nữa. Hai chưởng và một cước.
"Ba! Ba!".
"Binh!".
...
Chóng vánh. Cực kỳ chóng vánh. Chỉ trong nháy mắt thì Thi Quỷ đã hoàn toàn đem nữ nhân Mị Ma tộc Trinh Nhi vùi dập, theo nhiều nghĩa. Rõ ràng nhất thì là vùi trong đất, dập trong cát...
"Soạt!".
Một cách thô bạo, Thi Quỷ vừa tiếp cận thì liền cúi người vươn tay đem nữ nhân Mị Ma tộc đang ngập trong bùn đất nắm lên, phong bế linh lực rồi nói:
"Theo ta biết thì ngươi vốn là người của Thác Ban, cũng tức đại tẩu của Thác Nhĩ Đồ. Thế nhưng từ nãy giờ, qua những gì quan sát được, từ giọng điệu cho đến cử chỉ của ngươi thì ta lại thấy ngươi giống nữ nhân của Thác Nhĩ Đồ hơn là của Thác Ban".
"Khục... ư...".
Chẳng buồn bận tâm đến dòng máu vừa hộc ra từ miệng nữ nhân Mị Ma tộc Trinh Nhi, Thi Quỷ nói tiếp:
"Nữ nhân, ngươi yêu Thác Nhĩ Đồ sao?".
Quan sát vài giây, cũng không đợi đối phương hồi âm thì hắn đã có kết luận: "Xem ra đúng là như vậy rồi".
...
"Nữ nhân, ngươi thật ngu ngốc".
Trong khi nói, Thi Quỷ kéo mạnh nữ nhân Mị Ma tộc Trinh Nhi vào lòng, tay giữ lấy đầu buộc nàng phải ngẩng lên nhìn.
"Nữ nhân, ngươi thấy rồi chứ? Đã chẳng còn ai ở đây cả. Nam nhân mà ngươi yêu, hắn đã cao chạy xa bay rồi. Hắn đã bỏ mặc ngươi...".
"Chàng sẽ trả thù cho ta".
"Ồ, vẫn còn ngu ngốc như vậy".
Thi Quỷ cười chê: "Nữ nhân, ta cá với ngươi, rằng rất nhanh thôi, chỉ chốc lát nữa thôi Thác Nhĩ Đồ sẽ ra tay giết ngươi".
"Ngươi... Khục khục... Ngươi muốn giết thì giết, hà tất nói mấy lời vô nghĩa đó".
"Vô nghĩa hay không thì ngươi sẽ biết ngay thôi".
"A!".
Trong tiếng hét của nữ nhân Mị Ma tộc Trinh Nhi, Thi Quỷ đã lại một lần nữa vỗ lên Huyết Vũ Thiên Ti Dực, theo hướng Thác Nhĩ Đồ đã đào tẩu mà truy đuổi.
...
"Chết tiệt!".
Trán vã mồ hôi, mặt mày tái nhợt, Thác Nhĩ Đồ nhìn thân ảnh vừa mới hiện thân chắn lối, cắn răng thầm mắng.
Vừa rồi, để có thể tẩu thoát thành công, Thác Nhĩ Đồ hắn chẳng những đã sử dụng bí pháp, đem chân nguyên thiêu đốt gấp đôi mà còn dán thêm hai tấm thần hành phù thánh cấp lên người để đề thăng tốc độ. Theo ước tính, hắn tự tin khẳng định độn quang của mình so với tu sĩ Thiên hà đệ tứ trọng cũng đã không hề thua kém. Với tốc độ khủng bố ấy, hắn đã nghĩ rằng mình có thể tạm thời thoát khỏi tay Thi Quỷ, chí ít là an toàn cho tới khi đến được Tuyền Minh Động để cầu cứu đại ca Thác Ban của mình. Ngờ đâu...
Không thể thoát vẫn cứ là không thể thoát. Bất kể tốc độ của hắn so với trước đã tăng lên gấp bội thì Thi Quỷ như cũ vẫn đuổi kịp, còn là rất nhanh.
Bất quá chỉ là một tên hậu bối Linh châu đệ cửu trọng, tại sao đối phương lại sở hữu lực lượng mạnh mẽ như vậy, có được tốc độ khủng khiếp như vậy?
Thác Nhĩ Đồ hắn chẳng tài nào hiểu nổi.
Lẽ nào quy luật của Đà Lan Giới này đã đảo lộn hết cả rồi sao?
...
"Thế nào? Ngươi không chạy nữa?". - Một tay giữ lấy nữ nhân Mị Ma tộc Trinh Nhi, Thi Quỷ cất tiếng.
"Các hạ...". - Thác Nhĩ Đồ hạ mình nói - "Thứ các hạ muốn là tài bảo, là tung tích bảo tàng mà đại ca ta đã vô tình tìm ra. Ta đối với các hạ cũng chẳng có giá trị gì, các hạ hà tất phải đuổi cùng giết tiệt?".
"Các hạ, cầu xin các hạ hãy tha cho một lần, ân tình này Thác Nhĩ Đồ ta tuyệt không bao giờ dám quên".
Như để tỏ rõ thành ý, Thác Nhĩ Đồ nhanh tay đem cả hai chiếc không gian giới chỉ tháo xuống, thái độ khiêm cung: "Toàn bộ thân gia của ta đều ở đây, nay xin dâng hết cho các hạ. Về phần đại ca ta, chẳng những hành tung mà những thứ khác, ví như công pháp, điểm yếu,..., hết thảy ta đều sẽ nói cho các hạ, chỉ xin các hạ bỏ qua một lần, tha cho một mạng".
"Thác Nhĩ Đồ".
Đợi cho Thác Nhĩ Đồ ngẩng đầu lên, Thi Quỷ mới nói tiếp: "Mắt ngươi vẫn còn nhìn tốt đấy chứ?".
Đối với câu hỏi có phần bất ngờ này, Thác Nhĩ Đồ nhất thời chưa thể hiểu được, im lặng chờ nghe tiếp.
Cũng không để Thác Nhĩ Đồ phải chờ đợi lâu, Thi Quỷ chỉ vào nữ nhân Mị Ma tộc đang bị mình kiềm giữ, lần nữa lên tiếng:
"Ngươi không nhìn thấy nữ nhân của mình đang bị ta bắt giữ ư? Từ nãy giờ ta thấy ngươi chỉ vì bản thân mà cầu xin trong khi nàng ta thì ngươi lại chẳng hề lý tới...".
"Các hạ hiểu lầm. Nàng vốn là nữ nhân của đại ca ta, không phải của ta".
"Ồ, thì ra là ta đã lầm".
Nói đoạn, Thi Quỷ đột ngột đem nữ nhân Mị Ma tộc ném qua cho Thác Nhĩ Đồ ở phía đối diện, ném xong thì bảo:
"Chứng minh đi. Ngươi chẳng phải muốn ta tha mạng sao? Vậy thì hãy giết chết nữ nhân này đi. Chỉ cần ngươi giết xong thì ta sẽ thả ngươi đi".
"Nhĩ Đồ...". - Vừa nghe Thi Quỷ nói như thế thì nữ nhân Mị Ma tộc liền hoảng sợ.
Ánh mắt trông mong, hy vọng xen lẫn van cầu, nàng lắc đầu: "Nhĩ Đồ, đừng nghe hắn...".
"À, Thác Nhĩ Đồ, con người ta xưa nay vốn là không giàu lòng kiên nhẫn. Ta sẽ đếm đến hai mươi tiếng, trong vòng hai mươi tiếng nếu như ngươi còn chưa ra tay thì ta sẽ thành toàn, cùng lúc tiễn đưa các ngươi".
"Một... Hai... Ba... Bốn...".
...
Bên kia, nữ nhân Mị Ma tộc Trinh Nhi càng nghe Thi Quỷ đếm thì lòng càng chìm sâu xuống đáy cốc.
"Nhĩ Đồ...". - Hoa dung thất sắc, nàng chân tâm bật thốt - "Chàng đã hứa cả đời này sẽ bảo bọc, yêu thương ta...".
"Trinh Nhi".
Thác Nhĩ Đồ đặt tay lên mặt, chậm rãi hạ xuống cổ nữ nhân Mị Ma tộc Trinh Nhi, nói ra: "Những lời Thác Nhĩ Đồ ta đã nói, ta đương nhiên vẫn nhớ... Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ luôn bảo bọc, che chở cho nàng...".
"Nhĩ Đồ...". - Trong cơn tuyệt vọng, một nụ cười vừa hé mở trên môi nữ nhân Mị Ma tộc Trinh Nhi. Nàng hẳn đang cảm thấy vui vẻ, thậm chí cũng có thể là hạnh phúc.
Nhưng... điều đó thật tệ. Lẽ ra nàng đừng nên cảm thấy vui vẻ, đừng nên cảm thấy hạnh phúc thì sẽ tốt hơn. Bởi vì hết thảy đều chỉ là thoáng qua. Nụ cười của nàng đã nhanh chóng tắt lịm khi mà câu nói dang dở của Thác Nhĩ Đồ được tiếp nối.
"... ở kiếp sau", đấy là ba chữ vừa mới được thêm vào.
Thác Nhĩ Đồ, hắn đúng là vẫn nhớ rõ những lời hắn đã nói, hắn đúng là sẽ bảo bọc, sẽ chăm lo cho nữ nhân Mị Ma tộc Trinh Nhi, thế nhưng... là ở kiếp sau. Còn đời này...
"Crắc...".
Câu trả lời đã có. Thác Nhĩ Đồ, hắn đã vừa ra tay bẻ gãy cổ nữ nhân trong lòng. Thậm chí sau đó, để đảm bảo hắn còn đem nguyên thần nàng đánh vỡ.
Trinh Nhi, nàng đã chết. Chết không nhắm mắt, trong đau đớn, trong uất hận...
Làm sao lại chẳng đau, chẳng hận cho được khi mà tình cảm của nàng dành cho Thác Nhĩ Đồ là thật tâm, những gì nàng làm vì Thác Nhĩ Đồ là thật dạ?
Vậy mà cuối cùng, thứ nàng đổi lấy được lại là gì?
Sự phản bội, sự lừa dối...