Phù Thiên Ký

Chương 550: Thật sự rất là nực cười




Trầm ngâm nghĩ ngợi hồi lâu, rốt cuộc thì Thác Nhĩ Đồ cũng mở miệng: "Thì ra các hạ đây là vì bảo vật mà đến".

"Cho phép ta hỏi một câu, tin tức về bảo vật là ai tiết lộ cho các hạ và các hạ đã nắm được bao nhiêu?".

"Quan trọng sao?".

Thi Quỷ tỏ ra thiếu kiên nhẫn: "Đừng nhiều lời nữa, ngươi muốn sống thì tốt hơn là mau khai ra hết đi. Tung tích của Thác Ban, thông tin về bảo vật, ngươi biết được bao nhiêu thì nói ra bấy nhiêu".

Thái độ cùng lời nói của Thi Quỷ, chúng rõ ràng là một sự xem thường, tới mức trần trụi. Thác Nhĩ Đồ tất nhiên không khó để nhìn ra được. Và nếu như nói đối với sự xem thường trần trụi ấy hắn chẳng hề có chút tức giận nào thì chắc chắn đấy là nói dối. Hắn đã tức giận. Hắn đang tức giận. Dẫu vậy, thay vì bộc phát ra theo cảm tính thì hắn lại tận lực kiềm chế.

Âm thầm hít vào một hơi, Thác Nhĩ Đồ bình tĩnh nói: "Các hạ, ta có thể đem tin tức bảo vật nói ra cho các hạ, cả hành tung của đại ca ta cũng có thể cho các hạ biết. Nhưng ta cần các hạ đáp ứng một điều kiện".

"Điều kiện? Ngươi muốn đặt điều kiện với ta?".

Thi Quỷ thoáng liếc qua hai con hắc - bạch hung hầu đang đứng sừng sững trước mặt, trong lòng chẳng biết nghĩ gì lại bảo:

"Thôi được, vậy thì ngươi hãy nói thử xem, cái điều kiện đó là gì?".

"Nhĩ Đồ".

Dành cho nữ nhân Mị Ma tộc một cử chỉ trấn an, Thác Nhĩ Đồ khẽ giọng: "Yên tâm".

Lần nữa chuyển dời ánh mắt về phía Thi Quỷ, Thác Nhĩ Đồ nói ra ý định của mình:

"Các hạ nghĩ sao nếu chúng ta hợp tác?".

"Hợp tác?". - Thi Quỷ không khỏi hơi ngoài ý muốn - "Ngươi muốn cùng ta hợp tác? Ngươi khẳng định mình không lầm lẫn gì đấy chứ?".

Hắn cảm thấy có một chút nghịch lý ở đây, trong lời nói của Thác Nhĩ Đồ. Vừa rồi Thi Quỷ hắn rõ ràng đã cố tình tiết lộ mục đích của mình là vì bảo vật tìm đến, mà muốn chiếm bảo vật thì dĩ nhiên sẽ phải giết người đoạt bảo, đối tượng trọng yếu thì chính thị Thác Ban, cũng đồng thời là đại ca của Thác Nhĩ Đồ. Vậy mà Thác Nhĩ Đồ, đối phương lại đề nghị hợp tác...

Hợp tác cái gì đây? Cùng nhau giết Thác Ban, chia sẻ tài bảo?

Trong lòng Thi Quỷ quả đúng là có chút hoài nghi.

Có điều, sự ngờ vực kia rất nhanh đã liền được Thác Nhĩ Đồ giải đáp:

"Chẳng giấu các hạ, ta và Thác Ban tuy là thân huynh đệ nhưng trước giờ đối với nhau vốn là không có bao nhiêu thân tình".

"Ra là như vậy".

Dáng vẻ hiểu được, Thi Quỷ thầm cảm thấy thú vị cho cặp huynh đệ họ Thác này. Hắn tùy tiện hỏi:

"Thế thì ngươi hãy nói nghe xem, ngươi tính cùng ta hợp tác ra sao?".

Dạ đã tính sẵn, Thác Nhĩ Đồ nói ngay: "Sau khi giết xong đại ca ta, thu được tin tức bảo tàng thì các hạ cứ tự mình giữ lấy, riêng phần ta thì chỉ cần một nửa tài bảo trên người của đại ca ta là được rồi".

"Nói vậy thì ngươi cũng không biết vị trí cụ thể của bảo tàng mà đại ca ngươi đã tìm được ở đâu?". - Nắm bắt được vấn đề, Thi Quỷ lập tức hỏi lại.

Và hồi đáp là một cái gật đầu của Thác Nhĩ Đồ: "Như ta vừa nói, quan hệ giữa huynh đệ chúng ta chẳng phải thân thiết gì, thông tin trọng yếu như vậy hắn há có thể tiết lộ cho ta".

"Thác Nhĩ Đồ đúng chứ?".

Thi Quỷ tiếp lời: "Ngươi nói muốn cùng ta hợp tác, thế nhưng... Thác Nhĩ Đồ, ngươi lấy cái gì để hợp tác với ta?".


Nghe Thi Quỷ hỏi mình như thế, chân mày Thác Nhĩ Đồ bất giác cau lại:

"Các hạ, sau đợt giao phong vừa rồi, đối với thực lực của các hạ ta không có gì để hoài nghi. Các hạ quả thực rất mạnh, thậm chí so với một cường giả sơ kỳ bình thường còn muốn mạnh hơn mấy phần. Tuy nhiên...".

Cố ý ngắt quãng, Thác Nhĩ Đồ nhấn mạnh: "Mặc dù chẳng ưa thích gì nhưng đại ca của ta, hắn thật sự rất lợi hại. Thần thông của hắn, các hạ không bì được, muốn tự mình giết hắn... căn bản chỉ là si tâm vọng tưởng".

"Nói vậy thì ghcR48C xem ra đại ca Thác Ban của ngươi hẳn là phải rất lợi hại".

"Có điều...". - Thi Quỷ mau chóng bổ sung - "Thác Nhĩ Đồ ngươi e còn chưa rõ. Đó là so với đại ca ngươi thì ta còn lợi hại hơn".

Lời vừa ra hết thì cũng là lúc Thi Quỷ xuất thủ. Với linh lực đã âm thầm được điều động theo pháp quyết của Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công, nhanh như chớp, hắn giơ ngón trỏ chỉ thẳng về phía Thác Nhĩ Đồ.

"Chíu!".

Huyết Ma Truy Hồn Chỉ một lần nữa được tái hiện.

Chỉ pháp cực nhanh, đó là điều chẳng cần bàn cãi. Tuy nhiên nói thế không có nghĩa rằng nó sẽ trúng đích, thực tế thì nó đã hụt. So với Thi Quỷ thì phản ứng của Thác Nhĩ Đồ càng mau lẹ hơn. Hắn đã thành công tránh né Huyết Ma Truy Hồn Chỉ.

Hiện thân tại một nơi khác, cùng với nữ nhân Mị Ma tộc, Thác Nhĩ Đồ tức giận thốt ra:

"Hừ! Tiểu bối vô tri tưởng có chút bản lãnh đã vượt trội hơn người! Đã muốn chết thì ta cho ngươi toại nguyện!".

Thanh âm còn chưa kịp lắng xuống thì từ người Thác Nhĩ Đồ, một cỗ khí tức hung lệ bất ngờ bạo phát. Nháy mắt, từ mức Thiên hà đệ nhị trọng ban đầu, lực lượng của hắn đã bành trướng tiếp cận cảnh giới Thiên hà đệ tam trọng, và vẫn còn đang tiếp tục gia tăng.

"Grào... ào...!".

"Grào... ào...!".

Cùng lúc, ngay gần đó, hai con hắc - bạch hung hầu há to miệng hét lên. Theo sự điều khiển của nữ nhân Mị Ma tộc Trinh Nhi, bạch hầu phóng thẳng về phía Thi Quỷ, tung nấm đấm to lớn giáng xuống.

"Gào!".

"Ầm!".

Ngó thấy Thi Quỷ bị đẩy lùi, nữ nhân Mị Ma tộc Trinh Nhi lập tức nắm lấy cơ hội, giương lên đại cung.

"Xẹt!".

Mũi Xuyên Vân Tiễn thứ ba đã vừa được bắn ra.

Đứng trước nguy cơ, Thi Quỷ tất nhiên sẽ chẳng khoanh tay chờ đợi. Linh lực trong thể nội cấp tốc được thúc động, hắn thi triển huyết độn hòng né tránh.

Chỉ là...

Vỏ dưa vừa mới tránh được thì đã gặp ngay vỏ dừa. Thác Nhĩ Đồ không rõ từ bao giờ đã xuất hiện ngay sau lưng Thi Quỷ. Tay nắm đại đao sáng rực kim quang, hắn nhắm vào đầu Thi Quỷ mà bổ tới.

"Mơ tưởng!".

Tay vung lên, Thi Quỷ hội tụ linh lực đón đỡ.

"Keng!".

"Tiếp ta một chưởng!".

Thủ pháp biến đổi, hắn bồi thêm một hư ảnh bàn tay máu.

Tiểu Diệp Thiên Ma Thủ!

"Keng!".

Ngó thấy Thác Nhĩ Đồ bị đẩy lui, Thi Quỷ đang định lao lên tấn công tiếp thì một mũi tên chợt bay đến.

Lại là Xuyên Vân Tiễn của nữ nhân Mị Ma tộc Trinh Nhi.

Rất ăn ý, Thác Nhĩ Đồ vừa thấy Thi Quỷ bị Xuyên Vân Tiễn công kích thì liền động thần niệm sai khiến hắc hầu phóng ra chặn đường lui.

"Tiểu tử chạy đâu!".

"Gào... ào... ào...!".

"Ầm ầm...!".

...

"Tiểu Quỷ sư phụ!".

Đứng từ xa quan chiến, Lạc Lâm vừa thấy Thi Quỷ bị hắc hầu to lớn đánh bay thì lo lắng kêu lên, vội vã chạy qua.

"Khục khục...".

"Tiểu Quỷ sư phụ! Ngươi... ngươi vẫn còn sống chứ?! Còn sống chứ?!".

Trước câu hỏi có phần ngốc nghếch này, Thi Quỷ vừa dùng tay lau vệt máu nơi khóe miệng vừa hỏi lại: "Tiểu Lạc Lâm, cặp mắt của ngươi để làm gì?".

"Ta... A a..!".

Chữ thứ hai còn chưa kịp nói ra thì Lạc Lâm đã bị người nắm chặt, ném về phương xa...

"Càng ngày càng ngốc nghếch".

Buông ra một câu như vậy xong, Thi Quỷ ngẩng đầu nhìn lên.

Vừa lúc, tiếng Thác Nhĩ Đồ truyền tới:

"Thứ tiểu bối vô tri, chỉ tầm đó bổn sự mà dám tự cao tự đại. Thấy ta chần chừ không đánh liền nghĩ rằng ta sợ ngươi? Nực cười!".

"Nực cười?".

Thi Quỷ bật cười tán đồng: "Ha ha ha... Ngươi nói đúng, thực sự là nực cười! Rất là nực cười!...".

Trước sự ngờ vực của Thác Nhĩ Đồ và nữ nhân Mị Ma tộc Trinh Nhi, Thi Quỷ nói: "Lão bối ngươi đúng là càng già càng hồ đồ! Mắt ngươi không nhìn được thì để ta khai sáng cho ngươi!".

Huyết nhãn càng thêm nồng đậm, Huyết Vũ Thiên Ti Dực mỗi lúc một sáng lên, từ trong đôi cánh, những dòng máu tươi thi nhau tuôn ra, chảy quanh người Thi Quỷ, chẳng xuống đất mà liên tục quanh co uốn lượn khắp thân thể. Khuôn mặt, tay chân, mình mẩy, chỗ nào cũng có máu chảy, trông rất ghê rợn...