Phù Thiên Ký

Chương 541: Núi Thanh Thiên, Động Bạch Nhật




Vì là tu vi yếu kém, tinh huyết chẳng chứa đựng bao nhiêu lực lượng nên rất nhanh thì quá trình hấp thu liền kết thúc.

Sau khi đem Linh châu cùng không gian giới chỉ, túi trữ vật của đám đạo tặc gom lại, Thi Quỷ lập tức hướng chỗ Lạc Lâm bay qua.

...

"Tiểu Quỷ sư phụ...".

Bên trong kết giới, Lạc Lâm vừa nhìn thấy Thi Quỷ tiếp cận thì liền hé môi cất tiếng, gương mặt có phần khác lạ.

Tiếc rằng Thi Quỷ lại chẳng buồn chú tâm đến sự khác lạ của nàng, chỉ tùy tiện phẩy tay đem kết giới triệt hồi rồi hỏi:

"Lạc Lâm, ngươi nhìn rõ rồi chứ?".

"Ưm".

Lạc Lâm gật đầu, kế đó thì nói: "Tiểu Quỷ sư phụ, ngươi... thật là lợi hại".

"Lợi hại?". - Ánh mắt hơi đổi, Thi Quỷ hỏi lại - "Lạc Lâm, ngươi thực sự cảm thấy ta lợi hại sao?".

Thi Quỷ quả là có chút ngờ vực. Từ trước tới nay, trong lòng hắn thừa biết Lạc Lâm đối với mình là dạng gì, căn bản rất có thành kiến. Theo lý, dù thừa nhận năng lực của hắn thì nàng cũng không nên chủ động nói ra như thế mới đúng. Thần thái này, giọng điệu này, nó chẳng có vẻ gì là giả tạo, là hàm ý hết...

"Có lẽ trình độ diễn xuất của nàng ta đã tăng lên một tầm cao mới rồi".

Thầm nhủ một câu như vậy xong, Thi Quỷ đem chút ngờ vực ném đi, lần nữa mở miệng.

Chỉ là lời còn chưa kịp thốt ra thì tiếng của Lạc Lâm đã vang lên.

"Tiểu Quỷ sư phụ...". - Dáng vẻ ngập ngừng, Lạc Lâm nói - "Ưm... Ta biết là trước đây có thường xuyên chê bai, phủ nhận năng lực của ngươi... Ưm... là ta không phải...".

Ngẩng đầu lên, với đôi mắt chân thành xen vài tia hối lỗi, nàng tiếp lời: "Tiểu Quỷ sư phụ, vừa rồi ta nói đều là thật lòng. Ngươi thực sự rất giỏi, mới chỉ ở tầng bốn mà đã có thể sử dụng được Phệ Huyết. Thật sự thật sự là rất giỏi".

...

"Tiểu Quỷ sư phụ?".

Đợi hồi lâu vẫn chưa thấy Thi Quỷ nói năng gì mà chỉ đứng yên nhìn mình, Lạc Lâm nhất thời nghi hoặc: "Sư phụ ngươi... ngươi sao lại nhìn ta như vậy? Bộ trên mặt ta có cái gì khác lạ hả?".

Nói đoạn, Lạc Lâm đặt hai tay lên má, sờ tìm.

Vừa lúc, giọng Thi Quỷ cũng truyền qua: "Lạc Lâm, ngươi hài lòng chứ?".

"Hài lòng?".

"Ta nhận thù lao của ngươi và đã thay ngươi giết người. Một nụ hôn đổi lấy mạng của gần hai trăm đạo tặc, vụ giao dịch này xét ra thì ta đã chịu thiệt thòi. Vậy nên... Lạc Lâm, ngươi hẳn là hài lòng?".

Nghe Thi Quỷ nhắc đến nụ hôn kia, Lạc Lâm nghĩ ngợi một chút rồi đáp:

"Ưm... Ta cũng thấy giao dịch như vậy thì Tiểu Quỷ sư phụ ngươi có hơi thiệt thòi. Nhưng mà... điều kiện là ngươi đưa ra, ngươi không thể đổ lỗi cho ta được. Ai kêu ngươi ngốc như vậy làm gì...".

Trong suy nghĩ của mình, Lạc Lâm thật cảm thấy như thế đấy. Nhớ trước đó, nàng đã năn nỉ ỉ ôi hết lời mà Thi Quỷ vẫn nhất quyết chẳng chịu ra tay, khiến cho nàng vừa bực bội lại vừa hoài nghi. Để rồi sau đấy, thời điểm Thi Quỷ nhắc tới "thù lao", thú thực thì nàng đã e ngại. Nàng cho rằng Thi Quỷ sẽ đòi hỏi một điều gì to tát, thậm chí là quá phận kia. Ai mà ngờ...

Một nụ hôn. Thi Quỷ hắn chỉ đòi có một nụ hôn thôi a.

Hôn hắn một cái liền có thể sai bảo hắn giết hết toàn bộ đám đạo tặc ghê tởm khiến nàng buồn nôn kia, cái này cũng không phải quá dễ dàng rồi đi?

Bình thường nàng vẫn hay hôn gối, hôn chăn, hôn đám Tiểu Đầu, Đại Đầu nha.

Tóm lại thì trong vụ giao dịch này, Lạc Lâm nàng đã rất có lời. Nàng cho là như vậy. Còn riêng phần Thi Quỷ...

"Trông mặt mũi của Tiểu Quỷ sư phụ thế kia, cộng thêm vừa rồi lại còn hỏi như vậy, khẳng định trong lòng hắn đang hối hận, thấy bất công...".

Qua một thoáng nghĩ ngợi, Lạc Lâm cuối cùng cũng quyết định.

Chân tiến sát Thi Quỷ, trước ánh mắt ngờ vực của hắn, Lạc Lâm hắng giọng rồi nói:

"Tiểu Quỷ sư phụ, ta biết trong lòng ngươi nhất định là không thoải mái. Hà à à... Được rồi, ta sẽ trả thêm thù lao cho ngươi".

Nói là làm, Lạc Lâm vừa dứt câu thì liền kiễng chân, đầu đưa tới trước...

"Chụt".

Trên mặt Thi Quỷ, một nụ hôn đã mới được người đặt lên.

"Đấy. Tiểu Quỷ sư phụ, ta hôn luôn má bên này rồi đó. Như vậy coi như là đã bù đắp thêm cho ngươi, không được đòi hỏi nữa có biết không?".

Thi Quỷ: "...".

...

...

Hiện tại trời đã về đêm. Giữa không gian tĩnh lặng và u tối ấy, trên một ngọn núi vắng, trong một hang động đơn sơ nhỏ hẹp, có một đôi nam nữ đang tạm thời cư ngụ.

Đôi nam nữ này, bọn họ cũng chẳng ai xa lạ, đích thị Lạc Lâm và Thi Quỷ. Sau khi giải quyết xong đám đạo tặc ở Thang Sơn rồi truy quét thêm một sào huyệt nữa thì hai người bọn họ đã tìm tới đây, tạm khai mở một hang động để làm nơi dừng chân nghỉ lại qua đêm.

Không giống Thi Quỷ ngồi im một chỗ tu luyện, Lạc Lâm từ nãy giờ vẫn đang liên tục di chuyển đôi tay, miệng thì không ngừng xướng tên, bình phẩm, đối tượng thì chính là những món đồ vật được lấy ra từ túi trữ vật, không gian giới chỉ của đám đạo tặc mà nàng và Thi Quỷ đã giết.

Có một điều không thể không nói, đó là số tài bảo của bọn đạo tặc kia, nó thật là nhiều lắm. Nhiều tới nỗi Lạc Lâm nàng ngồi xem cả buổi cũng còn chưa hết. Thực sự khá là "vất vả".

Nhưng, vất vả thì vất vả, Lạc Lâm nàng trước sau như một, chẳng hề ca thán nửa lời. Hoàn toàn ngược lại, nàng đã và vẫn đang rất nhiệt tình giúp Thi Quỷ kiểm kê tài bảo, hơn nữa còn là vừa kiểm vừa bình, bộ dạng hí hửng vô cùng.

...

"... La Sương Sương, Đàm Tị, Hắc Ám Tinh Kim,...".

"Ồ, cái này hình như là yêu hạch của Ha Nha Xà... Còn đám xương cốt này nữa, vậy mà lại cứng rắn như vậy...".

...

"Hì hì... Trong giới chỉ này có thật nhiều linh thạch, trung phẩm linh thạch cũng không ít...".

...

"Cái này...".

"Ha ha ha! Mấy cái viên này là thượng phẩm linh thạch! Ha ha! Vậy mà thực sự là thượng phẩm linh thạch...".

"Nhân phẩm tốt, đúng là nhân phẩm tốt!...".

...

"Giới chỉ này kiểu dáng đẹp mắt như vầy, bên trong hẳn là có thứ quý giá. Để xem thử nào...".

"Gì chứ? Chỉ được có một mớ hạ phẩm linh thạch, vài lọ đan dược... Xuy... Thật đúng chỉ được cái vẻ bề ngoài...".

"Xem cái khác...".

"Ồ, đây là...".

"Hì hì... Khặc khặc...".

...

Trong niềm hứng khởi, Lạc Lâm cứ thế chăm chỉ ngồi mang từng cái không gian giới chỉ, từng chiếc túi trữ vật trút ra rồi phân loại, thống kê. Rất là tỉ mỉ.

Công việc rõ ràng là nhàm chán vô vị, thật chẳng rõ tại sao nàng lại có thể nhiệt tình, vui vẻ được như vậy. Nếu như số tài bảo đang được kiểm kê là của nàng thì cũng thôi, đằng này... đến một viên hạ phẩm linh thạch cũng không phải.

Có lẽ đối với Lạc Lâm nàng, ngồi xem xét, kiểm kê tài sản cướp đoạt của người khác thế này là một việc làm mới mẻ và thú vị...

...

Trong khi đó, tại một nơi khác...

Vẫn là núi, vẫn là động, nhưng thay vì đơn sơ tạm bợ như chỗ của Lạc Lâm đang cư ngụ thì ở đây rộng rãi và tiện nghi hơn rất nhiều.

Núi này tên gọi Thanh Thiên còn động này thì gọi là Bạch Nhật.

Thanh Thiên Bạch Nhật, một cụm từ rất đỗi quang minh...

Nhưng... cũng chỉ là cái tên. Nó chẳng nói lên điều gì và cũng chẳng đại diện cho cái gì cả. Bất quá là danh tự do người đặt, để người gọi. Chứ còn thực tế, ẩn sau hai cái tên Thanh Thiên, Bạch Nhật kia, một chút quang minh e rằng đã nhiều.

Ở đây, động Bạch Nhật này, nó vốn không phải một hang động bình thường, do tự nhiên hình thành mà được tạo nên bởi bàn tay tu sĩ. Nó là một động phủ, quy mô khá lớn, so với động phủ của đám người Thiên Nguyên, "thùng phuy" đã bị Thi Quỷ giết chết còn muốn lớn hơn gấp bội. Bên trong động, độ xa hoa cũng là như thế, hơn hẳn.

Tuy nhiên, dù cho rộng rãi và tiện nghi tới đâu thì xét về bản chất, Bạch Nhật cũng chẳng khác gì chỗ ở của đám người Thiên Nguyên, "thùng phuy", hết thảy đều là sào huyệt của đạo tặc. Tại nơi này, những thứ xấu xa, bẩn thỉu vẫn thường luôn hiện hữu...

Cướp của, giết người, đấy là việc làm của đạo tặc, từ xưa đến nay đã thế. Có điều, chưa phải tất cả. Đạo tặc, sự xấu xa, tàn ác của bọn chúng, nó không chỉ thể hiện ở bên ngoài, thời điểm chúng ra tay đánh cướp mà còn ở cả khoảng thời gian sau khi cướp bóc xong nữa. Chính tại bên trong sào huyệt, những thứ xấu xa và bẩn thỉu nhất mới được bày ra. Cường bạo, tra tấn, đày đọa nữ nhân là một trong số đó.

Khác với sào huyệt của đám Thiên Nguyên, "thùng phuy", ở đây, động Bạch Nhật này có hẳn một dãy thạch thất chuyên dùng để giam giữ nữ nhân, số lượng vừa đúng năm gian.

Hiện giờ, trong năm gian thạch thất nọ, nữ nhân bị giam giữ thật cũng không ít, tận hai mươi hai người. Cao có, thấp có, mảnh mai có, đầy đặn có, tuy hình dáng khác nhau nhưng tất thảy đều khá xinh đẹp.

Chỉ là... trên những gương mặt đẹp đẽ kia, hai mươi hai người như một, chẳng một ai là tươi tỉnh, toàn bộ đều ưu tư sầu muộn, nặng nề khôn tả... Trong số đó, có một người là đáng chú ý hơn cả.

Nàng mặc bộ y phục màu vàng nhạt, bề ngoài tuổi độ hai mốt, hai hai. Không giống những nữ nhân còn lại trên người hoặc ít hoặc nhiều mNSoQiK đều có một vài đặc điểm của ma tộc, ví như đầu mọc sừng, da phủ vảy, miệng lộ nanh hay sau mông mọc đuôi, nàng hoàn toàn "bình thường". Cơ thể nàng, từ trên xuống dưới, từ trước ra sau, tất cả đều y chang một cô gái nhân loại, hệt như Lạc Lâm, Nghinh Tử vậy.

Dĩ nhiên đấy chỉ là xét về hình dạng, chứ còn bản chất mà nói... Cô gái mặc hoàng y này, nàng căn bản là không giống với Lạc Lâm, Nghinh Tử. Nàng chẳng phải đại ác ma, cũng chẳng phải một ma nhân. Nàng là nhân loại.