Phù Thiên Ký

Chương 537: Đều biến đổi




"Oành!".

"Ầm!".

Hai tiếng nổ lớn lần lượt vang lên. Cái trước thì là va chạm giữa Thi Quỷ cùng hư ảnh song chưởng, về phần cái sau... đóng góp vẫn là Thi Quỷ, tuy nhiên lần này, thay vì song chưởng thì va chạm với Thi Quỷ lại là một thứ khác: đất đá.

Thi Quỷ, hắn đã bị đánh bay xuống dưới và lúc này thì cơ thể đã bị vùi lấp bởi những mảng đá lớn vừa mới vỡ ra.

"Tiểu Quỷ sư phụ!".

Nhận được kết quả quá đỗi ngoài ý muốn này, sau khoảnh khắc lặng người ngắn ngủi, Lạc Lâm lo lắng hô lên, kế đấy thì khẩn trương hướng chỗ Thi Quỷ vừa mới bị vùi lấp chạy đến.

"Khặc khặc... Đại mỹ nhân, bây giờ là tới phiên ngươi!".

Ngự giữa không trung, "thùng phuy" ngó thấy Lạc Lâm di chuyển thì cười lên quái dị, chuyển thân lao xuống.

Với tốc độ sánh ngang cả cường giả Thiên hà đệ nhị trọng của mình, chẳng mất bao nhiêu thời gian thì "thùng phuy" đã tiếp cận được Lạc Lâm.

"A a a!".

Trước sự xuất hiện quá đột ngột của "thùng phuy", Lạc Lâm bị dọa, theo bản năng hét lên một tiếng chói tai, chân liên tiếp đạp lui.

"Đại mỹ nhân, ngươi chạy đi đâu!".

Kèm theo câu nói, "thùng phuy" vươn tay về trước hòng bắt lấy Lạc Lâm.

Đối với vị đại mỹ nhân này, "thùng phuy" hắn đúng là không nỡ giết. Muốn giết thì trước hết hắn cũng phải đem nàng cường bạo cái đã!

"Sư phụ cứu ta!".

"Soạt!".

"Ba!".

"Ầm!".

...

Những thanh âm liên tiếp vang lên, cái trước còn chưa tan thì cái sau đã tiếp nối, tất cả tạo nên một giai điệu hết sức hỗn tạp.

Và khi mà giai điệu này kết thúc thì thân ảnh Lạc Lâm cũng từ từ lộ rõ.

Nàng vẫn đứng đây, trong tư thế hai tay che đầu, hai mắt nhắm nghiền còn hơi thở thì đã sớm bị cơn kinh hoảng làm ngưng trệ.

Gương mặt diễm lệ của nàng hiện đã tái xanh, minh chứng rõ ràng nhất cho sự hoảng sợ mà nàng vừa mới đối mặt.

Nhưng, giờ thì hết thảy đều đã qua rồi. Mọi thứ đều đã ổn. Lạc Lâm, nàng vẫn chưa bị ai bắt giữ hay là bị thương tổn một chút nào cả.

"Thùng phuy" kia, hắn đã bị đánh bay rồi. Người ra tay hiển nhiên không ai khác ngoài Thi Quỷ.

Cùng với con mắt đã chuyển sang màu đỏ thẫm, Thi Quỷ chậm rãi xoay người sang nhìn Lạc Lâm.

"Tiểu Lạc Lâm, ngươi có thể mở mắt được rồi".

Nghe được giọng nói quen thuộc nọ, Lạc Lâm lúc này mới dám từ từ hé mở đôi mắt.

Trong con ngươi tim tím của nàng, một gương mặt thân quen, một con mắt đỏ thẫm dần hiện lên. Mỗi lúc một rõ ràng...

Con mắt đỏ thẫm như máu kia, bình thường Lạc Lâm vốn là rất e ngại. Mỗi lần trông thấy nó xuất hiện thì nàng đều âm thầm lảng tránh. Thế nhưng chẳng hiểu sao giờ phút này đây nàng lại không còn e ngại hay là cảm thấy bất an một xíu nào nữa hết, thậm chí dù cho nó có đang ở sát ngay trước mặt nàng còn nàng thì đang nhìn thẳng vào nó đi chăng nữa.

Đối với nàng, trong khoảnh khắc này, giây phút này, con mắt đỏ thẫm kia sao mà ấm áp, sao mà gần gũi đến lạ...

Bất giác, đôi môi nàng mím chặt, và trong đôi mắt nàng, những giọt nước lặng lẽ chảy ra...

Phía đối diện, Thi Quỷ đương nhiên đã nhìn thấy hết. Nhưng hắn không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Lạc Lâm vì quá hoảng sợ nên mới rơi lệ như vậy.

Nhẹ nhàng đem tay nàng để xuống, hắn vừa dịu dàng lau nước mắt cho nàng vừa nói:

"Tiểu Lạc Lâm, chẳng phải ta đã bảo ngươi hãy ở yên sao. Ngươi chạy qua đây làm gì...".

Mấy lời kia, thiết nghĩ Lạc Lâm hẳn là nghe được. Dẫu vậy, nàng đã không hồi đáp, cũng chẳng tỏ thái độ gì. Nàng chỉ đứng yên đấy, và khóc. Những giọt nước mắt vẫn tiếp tục chảy xuôi, lăn dài trên má giai nhân...

"Tiểu Lạc Lâm, ổn rồi. Không cần sợ nữa. Bây giờ ta sẽ mau chóng giải quyết thùng phuy di động kia...".

...

Để Lạc Lâm lại, Thi Quỷ quay người bước đi, tiến thẳng về phía "thùng phuy" còn đang âm trầm suy tính ở bên kia.

Hắn đi rất chậm, cũng rất nhẹ nhàng. Nhưng chính trong những bước chân nhẹ nhàng và chậm rãi ấy, cảnh vật xung quanh hắn vậy mà lại mau chóng biến đổi.

Trên mặt đất, máu đang lan tràn. Trong không gian, huyết khí đang khuếch tán. Tốc độ càng lúc càng nhanh. Vị tanh nồng mỗi lúc một nồng đậm...

Máu, nó đang tỏa ra khắp nơi. Trên trời, dưới đất, lấy Thi Quỷ làm trung tâm, máu tràn ra khắp bốn phương tám hướng. Cảnh tượng cực kỳ rung động nhân tâm.

...

Bao bọc giữa không gian máu me ghê rợn ấy, Thi Quỷ đều đặn cất bước, cánh tay phải đưa ra, theo đó, những dòng máu nhanh chóng hội tụ về, dần hình thành nên một ngọn thương màu đỏ.

Tại thời điểm huyết thương chính thức hoàn thiện thì cũng là lúc Thi Quỷ dừng bước. Chúc ngược đầu thương xuống dưới, hắn lạnh lùng nhìn "thùng phuy" đã sớm quay trở về trong tư thế con cóc, giọng hững hờ, hỏi:

"Ngươi sẵn sàng để chết rồi chứ?".

Câu nói của Thi Quỷ, nó rõ ràng là một sự khinh khị. Lồ lộ.

Chỉ là... hơi nghịch lý.

Thi Quỷ, hắn nói cứ như thể từ nãy giờ hắn đang hoàn toàn chiếm ưu thế vậy. Nhưng thực tế đâu này? Ở màn giao tranh vừa rồi, từ đầu chí cuối hắn đều chưa làm gì được đối thủ, ngay đến một vết xước còn không thể lưu nổi.

Trong khi đó, đối thủ của Thi Quỷ hắn: "thùng phuy" thì khác. Đối phương chẳng những đã hóa giải hết mọi đòn công kích của hắn mà còn liên tục dồn ép khiến cho hắn phải chật vật chống đỡ, để rồi sau cùng thì tung ra một chiêu Cáp Mô Thực Ma Thủ đem hắn đánh bay, vùi lấp trong đất đá.

Ở màn giao tranh vừa rồi, "thùng phuy" mới chính là người đã chiếm hoàn toàn ưu thế. Vì lẽ ấy, nếu có sự khinh thị nào đấy thì nó phải nên từ "thùng phuy" phát ra mới đúng. Đằng này, kẻ đang biểu lộ lòng khinh thị lại là Thi Quỷ...

Đây là một sự nghịch lý, bất thường. Và nếu như muốn nó trở thành bình thường thì chỉ có một khả năng, đó là những gì đã diễn ra từ nãy giờ, trong màn giao tranh kia, toàn bộ đều là "giả".

Nói cách khác, Thi Quỷ, hắn vốn chưa hề xuất ra thực lực chân chính của mình.

Thực tế, nó đúng là như vậy. Chắc chắn. Cứ nhìn vào khí tức khủng bố đang phát ra từ người Thi Quỷ liền biết. So với ban nãy, trong màn giao tranh kia thì rõ ràng đã mạnh hơn không ít.

Tất nhiên, "thùng phuy" cũng nhận ra được sự thay đổi của Thi Quỷ. Cả thần thái lẫn khí tức. Chẳng phải mới đây mà từ lúc hắn tiếp cận Lạc Lâm bị Thi Quỷ hiện ra ngăn chặn, một chưởng đem hắn đánh bay kia.

Một chưởng nọ, nó quả thực là rất mạnh. Mạnh hơn tất thảy những đòn công kích mà hắn đã nhận từ đối phương trước đó. Hắn biết, kẻ địch của mình vẫn còn đang ẩn giấu thực lực. Đấy cũng chính là lý do vì sao hắn đã tạm ngưng tấn công, âm thầm suy tính...

Và lúc này, khi mà đã tính toán xong, "thùng phi" liền bắt tay thực hiện.

"Ộp oạp... Ộp oạp...".

"Ộp oạp... Ộp oạp...".

Theo những tiếng kêu dồn dập, "thùng phuy" cũng dần biến đổi. Giống như Thi Quỷ, khí tức của hắn đã được đề thăng thấy rõ, còn về hình dáng thì sự thay đổi lại càng nhiều. Nếu không muốn nói là quá nhiều.

Cùng với sự bành trướng lực lượng, đầu "thùng phuy" mau chóng phình to, to hơn gấp chục lần kích cỡ vốn có. Bụng hắn cũng là như thế, từ một cái trống nó hiện đã biến thành một cái trống đại. Lớn như một hồ nước nhỏ...

Đầu là thế, bụng là vậy, chúng đều đã biến to. Có điều vẫn chưa phải toàn bộ. Sự biến đổi không chỉ ở đầu và bụng mà còn xảy ra ở cả tay và chân nữa. Tứ chi của "thùng phuy", chúng to thì dĩ nhiên là to rồi đấy, thế nhưng ngoài to hơn thì đặc điểm hình dáng của chúng còn khác đi nữa.

Vốn từ màu nâu đất, làn da trên hai tay cùng hai chân "thùng phuy" hiện toàn bộ đều đã chuyển sang màu xanh lá. Chưa hết, những ngón tay lẫn những ngón chân hắn, tất cả chúng đều đã mọc ra vuốt nhọn, dài cả nửa gang tay là ít...