Phù Thiên Ký

Chương 527: Đá ngươi




Thú thực, mới đầu Lạc Lâm nàng đã khá sốc. Nàng thật tình là chẳng muốn tiếp nhận chuyện ấy một chút nào cả.

Nhưng... sự thật thì vẫn cứ là sự thật. Nó đâu có vì Lạc Lâm nàng mà thay đổi. Muốn hay là không muốn, bất kể nàng suy nghĩ và nhìn nhận thế nào thì cũng chẳng thể đem sự thật che đi được. Có che thì cũng chỉ là lừa người dối mình mà thôi...

...

"Lẽ nào Huyết Ma Kinh và Cửu Thiên Huyền Công thật sự lợi hại như vậy sao?".

Bất giác, Lạc Lâm bỗng cúi đầu trầm tư.

Và rồi sau một lúc nghiền ngẫm, nàng ngước lên, thoáng ngó qua Thi Quỷ rồi lắc đầu.

"Công pháp dù có lợi hại thì người tu luyện cũng phải phát huy được cái đã... Cùng một công pháp, người có tư chất, ngộ tính khác nhau thì tu luyện sẽ cho ra kết quả khác nhau a. Có khi chênh nhau như trời với đất cũng là bình thường...".

"Lại nói, Huyết Ma Kinh và Cửu Thiên Huyền Công đều khó luyện như vậy, muốn thành thạo, phát huy nào có dễ...".

"Thế nhưng Tiểu Quỷ sư phụ, hắn chẳng những tu luyện tâm pháp rất nhanh mà ngay cả thuật pháp thần thông cũng tiến bộ thần tốc, thậm chí lại còn đột phá nữa...".

"Ài... Dị loại a...".

...

Lạc Lâm, nàng đã nghiền ngẫm, nghĩ ngợi và lẩm bẩm như thế đấy, rất lâu. Tuy nhiên, cũng chỉ là đã. Bây giờ thì không phải nữa. Hiện tại thì nàng đã ngủ.

Lạc Lâm, nàng nằm đây, trên một tấm chăn màu hồng phấn - màu mà nàng vẫn luôn yêu thích nhất - trải dài dưới đất, ngay bên cạnh hòn đá đã ngồi ban nãy.

Dưới ánh trăng non dịu nhẹ, nàng ngủ say như một đứa trẻ, khóe môi thỉnh thoảng nhếch lên rồi mím lại, đáng yêu vô cùng. Hẳn là nàng đang mơ. Và trong giấc mơ của nàng, Thi Quỷ hẳn là đã hiện diện. Từ nãy giờ, cứ chốc chốc nàng lại gọi tên hắn. Trong mơ. Giống như lúc này...

"Tiểu Quỷ sư phụ... Ưm... Ngươi thật là xấu xa...".

"Tiểu Quỷ ngươi đúng là độc ác... Lại dám phóng hỏa đốt luôn ta...".

"Ngươi cứ đợi đấy... đợi đấy mà xem... Ưm... Ta sẽ bảo tỷ tỷ bắt ngươi lại...".

"Tiểu Quỷ ngươi... Ta sẽ đem ngươi đi thiến... sẽ đá cái mông ngươi... giẫm cái đầu ngươi... Ta sẽ vứt Tiểu Quỷ ngươi xuống Xà vực cho rắn cắn chết ngươi...".

...

...

Sáng hôm sau.

Mặt trời hiện đã dần lên cao, nắng đã đậm màu, một ngày mới nữa đã lại sang.

Bên trong tiểu cốc, cỏ cây hoa lá cũng đã sớm thức dậy đón ánh ban mai. Dưới những tia nắng, sương đọng từ lâu đã tan...

Nhưng đấy là hoa, là cỏ, là tiểu cốc, chứ còn cô gái bên trong tiểu cốc thì lại không được như vậy.

Lạc Lâm, nàng hiện vẫn còn đang say ngủ.

Dĩ nhiên, so với đêm qua thì lúc này tư thế, dáng vẻ của nàng đã có chút thay đổi. Thay vì nằm ngay ngắn gọn ghẽ thì bây giờ nàng lại đang cuộn tròn trong chăn, lộ ra duy nhất cũng chỉ còn mỗi cái đầu hơi rối và dính bụi bẩn do tiếp xúc trực tiếp với mặt đất mà thôi.

Hiện tại, thiết nghĩ nếu Lạc Lâm, và cả chiếc chăn của nàng đều thu nhỏ lại thì bộ dạng hẳn sẽ giống một con sâu lắm. Thi Quỷ, hắn đã vừa nghĩ như thế đấy.

Phải, Thi Quỷ, hắn hiện đã "tỉnh". Tinh huyết của đám đạo tặc, toàn bộ đều đã được hắn luyện hóa xong.

Thật ra thì chẳng phải mới đây. Thi Quỷ, hắn đã thu công từ sớm rồi, ngay khi tia nắng đầu tiên vừa mới chiếu xuống kia.

Lại nói, thời điểm mở mắt ra, hắn đã không đứng dậy, cũng chẳng buồn di động. Thay vì đi, đứng hay nằm thì hắn lại tiếp tục ngồi.

Đả tọa? Điều tức?

Đều không phải. Hắn nhìn. Và chỉ nhìn. Đối tượng thì cũng chẳng đâu xa, nàng nằm ngay trước mặt hắn, cách chừng độ hai mươi thước thôi.

Thi Quỷ, hắn đã nhìn nàng rất lâu. Mỗi cái chép môi, cựa mình của nàng, tất cả hắn đều thấy. Thậm chí kể cả những lời nàng vô thức nói ra từ trong mơ kia nữa, hắn nghe được hết.

Thế nhưng... cũng chỉ dừng lại ở đấy. Nhìn và nghe. Thi Quỷ, hắn đã không làm gì hơn nữa cả.

Rốt cuộc thì hắn đã nghĩ gì? Trong lúc hắn chăm chú nhìn cô gái đang nằm ngủ say trước mặt mình kia?

Vì yêu thích? Hẳn là không.

Bởi quan tâm? Thiết nghĩ là chẳng bao nhiêu.

Vậy thì do đâu?

Cái nhìn của hắn, sự trầm lặng của hắn, đến cùng thì nó có ý nghĩa gì?

Không ai có thể biết được rõ ràng. Trừ hắn.

...

"Sột soạt...".

Sau một đoạn đường ngắn ngủi, bước chân Thi Quỷ hiện đã vừa dừng lại, ngay sát bên Lạc Lâm.

Một cách từ tốn, hắn hạ mình ngồi xuống, đưa tay đặt lên má giúp nàng sửa lại những sợi tóc rối, động tác hết sức dịu dàng.

"Ưm... Chẹp...".

Có lẽ do bị Thi Quỷ tác động nên cơ thể Lạc Lâm đã phản ứng lại. Nàng vừa mới cựa mình chép môi. Dẫu vậy, nàng vẫn chưa chịu dậy.

"Cứ làm một đứa trẻ như ngươi... có khi lại hay...".

"Tiếc rằng... chẳng ai có thể mãi là một đứa trẻ được. Người ai rồi cũng sẽ thay đổi...".

Lẩm bẩm mấy câu như thế xong thì Thi Quỷ chẳng nói thêm một lời nào nữa. Thay vì nói tiếp thì hắn đã hành động.

Vòng qua người Lạc Lâm, hắn dừng lại ở phía bên kia, kế đó thì co chân, đến khi hạ xuống thì cũng là lúc một thứ khác bay lên.

Thứ vừa mới bay lên kia, "nó" cũng không phải cái gì xa lạ, rành rành là con sâu ngủ còn đang cuộn trong chăn: Lạc Lâm.

Thi Quỷ, hắn rõ ràng đã vừa thực hiện một cú đá. Tuy mạnh yếu ra sao chưa biết chứ kết quả thì đã hiển hiện ngay trước mắt rồi. Lạc Lâm - nạn nhân của hắn, nàng và cả chiếc chăn của mình đã từ mặt đất bay lên không trung.

Và...

"Bõm!" một tiếng, cả người lẫn chăn cùng chìm xuống dòng suối gần đó.

Lẽ tất nhiên, sự "chìm" kia đã chẳng diễn ra lâu lắm. Gần như tức thời, Lạc Lâm đã từ trong dòng mH52Jrg suối vùng lên, vừa phá chăn vừa hét toáng:

"A a a...!".

"Nước! Cứu mạng! Cứu mạng!...".

...

"Phù phù...".

"... Phù... ù... ù...".

Đứng trên bờ suối, Lạc Lâm vuốt ngực thở gấp một hồi, tới khi đã qua cơn hoảng loạn thì lập tức liếc xéo Thi Quỷ, mím môi hầm hầm chạy lại chất vấn:

"Ngươi! Tiểu Quỷ sư phụ ngươi làm cái gì vậy hả?!".

Trái với bộ dạng tức giận đến hồng cả gương mặt của Lạc Lâm, Thi Quỷ tỏ ra rất bình thản hồi đáp:

"Đá ngươi".

Hai chữ, và hết. Cực kỳ ngắn gọn, súc tích.

Nhưng là câu trả lời súc tích và ngắn gọn này, thời điểm đi vào tai Lạc Lâm thì không khác nào như dầu đổ vào lửa khiến cho cơn giận của nàng bốc lên ngùn ngụt.

"Đá ngươi"?

Thi Quỷ hắn bảo là đá ngươi a. Hắn đây là ý gì? Coi Lạc Lâm nàng là cành cây, ngọn cỏ, một thứ vô tri vô giác để cho hắn tùy tiện đá sao?

Lạc Lâm nàng là người! Hơn nữa còn là một người có thân phận! Rất rất có thân phận!

Bao nhiêu năm nay, từ thuở sơ sinh cho tới bây giờ, thử hỏi khắp Đại La có kẻ nào dám làm ra hành động như thế với nàng không?

Vậy mà hôm nay nàng lại bị người ta... bị người ta...

Thi Quỷ, hắn đá nàng? Hắn vậy mà đá nàng?

"Ngươi... Tiểu Quỷ sư phụ ngươi...".

"A a a... a a! Ta giết ngươi! Ta giết ngươi!".

Trong tiếng hét chói tai, Lạc Lâm một đường xông thẳng về phía Thi Quỷ.

Nếu là bình thường, Lạc Lâm nàng tuyệt đối sẽ chẳng bao giờ dám tấn công Thi Quỷ. Nói sao thì thực lực đôi bên chênh nhau rất lớn, nàng căn bản là không thể làm gì được hắn. Đối đầu với hắn thì chịu thiệt cũng sẽ chỉ có bản thân nàng mà thôi.

Phải, theo lý thì Lạc Lâm nàng nên kiềm chế. Nhưng mà... nàng thật là kiềm chế không có nổi!

Con giun xéo lắm cũng quằn chứ huống chi Lạc Lâm nàng lại là con người, một đại ác ma có thân phận cao quý?

Từ nhỏ đến lớn, ngay cả tỷ tỷ Lạc Mai Tiên của nàng cũng chưa từng dùng chân đá nàng như vậy đấy!

Lửa giận ngập đầu, bằng tất cả sức lực mà mình có thể điều động, Lạc Lâm ra sức tấn công Thi Quỷ. Nàng đánh, đánh và đánh như thể muốn đem Thi Quỷ nghiền nát thành trăm ngàn mảnh vụn.

Đáng tiếc... Đáng tiếc dù cho nàng có làm gì, có dùng bao nhiêu sức và đánh bao nhiêu lần thì hết thảy cũng đều vô dụng.

Thi Quỷ, hắn thuộc về một đẳng cấp khác. Cao hơn Lạc Lâm nàng quá nhiều. Nói gì thương tổn, ngay đến việc chạm vào người hắn thôi thì cũng đã vượt quá xa tầm với của nàng rồi.

Chính vì vậy, chính vì lẽ đó nên rốt cuộc công cốc vẫn hoàn công cốc. Sau cả buổi trời miệt mài công kích, điên cuồng xuất thủ, trăm lần, ngàn lần đều giống y như một, từ đầu chí cuối Lạc Lâm nàng vẫn không thể chạm được vào Thi Quỷ, dù đấy chỉ là một sợi tóc, một ngón tay, một vạt áo...