Phù Thiên Ký

Chương 522: Sophia - Lauren




Và theo mỗi cái đưa chân của hắn, bên này Lạc Lâm cũng liên tiếp thoái lui.

Một bước... Một bước... Rồi lại một bước...

Tận cho tới khi...

"Lạc Lâm". - Giọng lạnh nhạt, Thi Quỷ lên tiếng - "Ngươi có thể giữ im lặng một chút chứ?".

Đấy không phải câu hỏi mà là một yêu cầu. Lạc Lâm cho là như vậy. Và đối với yêu cầu chẳng lấy gì làm khó khăn này, nàng ngay lập tức gật đầu lia lịa.

"Được. Được. Ta sẽ im lặng. Sẽ tuyệt đối im lặng!".

Như để chứng minh cho lời mình vừa nói, Lạc Lâm vội vội vàng vàng đưa cả hai tay lên, dùng chúng bịt kín miệng lại...

Ngó thấy nàng đã ngoan ngoãn như thế, Thi Quỷ chẳng đòi hỏi, cũng chẳng nói năng gì nữa. Con ngươi đỏ thẫm chuyển thành đen, hắn cúi nhìn cô gái đáng thương trong lòng, đến khi ngẩng đầu thì liền phóng người lên không trung, hướng về phương đông mà bay đi.

"Ê...!".

Bị bỏ lại một mình, Lạc Lâm buột miệng hô lên. Thế nhưng... cũng chỉ là vô dụng. Thi Quỷ, hắn căn bản là không thèm nghe. Hắn đã bay đi và vẫn đang tiếp tục bay đi.

"Đúng là cái đồ quái gở!".

Âm thầm mắng to một câu, Lạc Lâm mau chóng thúc động linh lực, nối gót Thi Quỷ bám theo.

...

...

"Hì hì...".

"Ha ha ha... ".

"... ha ha...".

...

Nơi đây là một khu vườn, khá rộng và đầy hoa.

Bên trong khu vườn, hoa thực sự là nhiều lắm. Chúng được trồng ở khắp nơi, trừ bỏ con đường lúc thẳng tắp, khi quanh co lát bằng những viên đá màu xanh mờ ảo ra thì chỗ nào cũng có cả. Số lượng hẳn phải lên đến hàng vạn cây.

Hàng vạn cây hoa này, chúng chẳng cao lắm, cây cao nhất cũng chỉ độ tầm bốn thước là cùng, hết thảy đều giống hệt nhau, trên mỗi cây đều nở rộ những bông hoa màu đen. Vạn cây như một, không cây nào là ngoại lệ...

Hiện giờ, bên trong khu vườn, giữa hàng vạn bông hoa màu đen huyền bí ấy, tại một góc nhỏ, trên con đường lát đầy những viên đá xanh mờ ảo, một cuộc đuổi bắt đang diễn ra.

Tham gia trong trò đuổi bắt này là hai cô gái, cả hai đều còn rất trẻ, và hiển nhiên cũng đều rất xinh đẹp.


Chim sa cá lặn? Hoa nhường nguyệt thẹn? Hay là phong hoa tuyệt đại?

Là toàn bộ. Là gộp lại. Dung nhan của hai cô gái kia, nó tuyệt chẳng phải vài ba câu nói, mấy từ hoa mỹ là có thể lột tả hết được. Đặc biệt là cô gái đang khoác trên mình bộ váy dài gợi cảm màu xanh.

Khuôn mặt nàng, ánh mắt nàng, bờ môi nàng,..., tất cả đều thật hoàn hảo. Đến từng chi tiết vụn vặt nhất...

Trộm nghĩ phàm là nam nhân, một khi đã đứng trước mặt nàng, nhìn vào đôi mắt nàng thì vạn người như một, hết thảy đều sẽ bị nàng quyến rũ, mê hoặc. Dám cá là như vậy.

Những nam nhân khác sẽ phản ứng ra sao thì chưa rõ chứ bằng như Thi Quỷ, nếu đứng trước cô gái này, khẳng định là hắn sẽ sửng sốt, kinh ngạc và thậm chí có thể là bàng hoàng.

Cô md1l1aW gái đang khoác trên mình bộ váy dài màu xanh gợi cảm này đây, Thi Quỷ hắn đã từng thấy qua một lần rồi. Có điều không phải ở thực tại, không phải ở Đà Lan Giới, Vân Lam đại lục, cõi Phù Thiên cũng là như vậy, đều không phải. Nơi mà Thi Quỷ từng nhìn thấy nàng là ở "quá khứ", tại một tinh cầu gọi là "Trái đất".

Năm xưa, để chuẩn bị cho Ngũ Phong Chi Chiến của Yêu Tông, Thi Quỷ, cũng là Vương Chi đã cùng một số đồng môn tiến vào Mê Linh Chi Địa thí luyện. Để rồi sau đó, khi xâm nhập vào động phủ của Bát Dực Huyền Linh Xà Chu Bát, bên trong thạch thất nọ, vì thay Lăng Tố hứng chịu một kiếm của khôi lỗi nên Vương Chi đã "vong mạng".

Trong khoảng thời gian "chết" đi ấy, tại một thế giới hư vô, hắn đã được kẻ đưa đò trên sông Vô Định cho xem lại kiếp trước của mình. Và trong kiếp trước kia, nơi khu đất trống rộng chừng trăm mét vuông đã bị bỏ hoang nằm phía sau ngôi biệt thự nhà Dreamess, hắn, cũng chính là Abito đã nhìn thấy một khung cảnh hư ảo, xa lạ mà như rất đỗi thân quen.

Trong khung cảnh kia, thay vì một khu đất hoang mọc đầy cỏ dại thì hiện lên trước mắt Abito lại là một vườn hoa rực rỡ sắc hương. Giữa vườn hoa ấy có một đôi nam nữ đang vui đùa cùng nhau. Nam thì giống hệt như hắn, còn về nữ thì... nàng giống hệt như cô gái mặc váy xanh hiện đang chơi trò đuổi bắt...

Một người vốn từ Trái đất, từ trong kiếp trước của Vương Chi - Thi Quỷ giờ lại bỗng xuất hiện ở đây, tại khu vườn nở rộ vạn bông hoa đen huyền bí này, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?

Thi Quỷ, nếu hắn có mặt ở chỗ này và tận mắt nhìn thấy cô gái kia thì nhất định là sẽ phải "ngạc nhiên" lắm.

Tiếc rằng... Thi Quỷ, hắn lại không có ở đây.

Hiện tại, đang có mặt và cùng cô gái kia vui đùa là một người khác. Và người này... cũng lại là một sự "ngạc nhiên" nữa dành cho Thi Quỷ, nếu mà hắn trông thấy được.

So với cô gái kia thì người này, cô gái này, nàng "thân quen" và "gần gũi" hơn hẳn. Nàng đã từng xuất hiện trước mặt Thi Quỷ rất nhiều lần. Chẳng ở quá khứ, chẳng phải tiền kiếp mà ngay trong thực tại, chính ở kiếp này. Và tên của nàng là... Lạc Mai Tiên.

Đúng vậy, người đang cùng cô gái kia chơi trò đuổi bắt không ai khác mà đích xác là Lạc Mai Tiên - tỷ tỷ của Lạc Lâm - đại công chúa của Hồng Uy Thiên Quốc - lãnh chủ của vùng đất Đại La.

Một kẻ thuộc về quá khứ, trong tiền kiếp còn một người thì rành rành đang sống ở hiện tại, của kiếp này, ấy thế mà giờ phút này đây cả hai lại đang có mặt trong cùng một nơi, cùng một khung cảnh, thêm nữa lại còn là cùng nhau vui đùa...

Rõ ràng là một chuyện rất kỳ lạ.

Chỉ là... có ai quan tâm chứ?

Thi Quỷ thì chẳng cần đề cập làm gì, hắn vốn không ở đây. Về phần người có mặt là Lạc Mai Tiên và cô gái kia, thiết nghĩ lại càng không cần nhắc. Nhìn các nàng mà xem, dáng vẻ các nàng lại có chỗ nào cho thấy là bận tâm, thắc mắc? Một chút cũng chẳng tìm ra.

Các nàng đang cùng nhau vui đùa, bộ dạng trông rất thân thiết, cứ như thể các nàng vốn đã quen biết nhau từ lâu lắm.

Bên trong khu vườn rộng lớn, kẻ trước người sau, kẻ truy bắt người trốn chạy, các nàng thoát ẩn thoát hiện, tiếng cười vang vọng khắp nơi...

"Ha ha ha...".

"Ở bên này! Ở bên này!".

"Ha ha! Hụt rồi! Ở bên này kia mà...".

...

"Đứng lại! Không được chạy!".

"Có giỏi thì qua đây...".

"Ha ha... Lại vồ hụt rồi...".

...

"Hì hì... Sao lại đứng yên? Vẫn còn chưa bắt được kia mà".

"Hừ, bắt được rồi sẽ thấy...".

"Vậy thì qua đây... Hì hì..."

...

...

Theo những lần đuổi bắt, theo những tiếng cười đùa trong trẻo của Lạc Mai Tiên và cô gái kia, ánh trăng trên đầu họ cũng mỗi lúc một treo cao. Thời gian đang trôi mau, đêm đang dần qua hết...

Và rồi tại những giây phút cuối cùng của đêm còn vương chút ánh trăng non dịu nhẹ ấy, hai cô gái, các nàng rốt cuộc cũng chịu dừng trò chơi lại. Không ai trốn chạy và cũng chẳng ai đuổi bắt nữa cả.

Bên một khóm hoa, cạnh con đường lát đá xanh mờ ảo, Lạc Mai Tiên nằm trên cỏ, đầu gối lên đùi cô gái còn lại, vừa đưa tay vuốt ve mái tóc đối phương vừa nói:

"Sophia, tóc chị thật đẹp. Nó cứ như một dòng suối êm dịu chảy qua bóng đêm vậy".

Được khen ngợi, cô gái kia vui vẻ bật cười: "Hì hì... Thật đẹp sao?".

"Ừm, thật đẹp".

"Lauren". - Cô gái, cũng tức Sophia đặt tay lên đầu Lạc Mai Tiên, bảo - "Tóc em cũng rất đẹp mà. Nó vàng óng và rực rỡ như ánh nắng...".

Lạc Mai Tiên, hay lúc này có lẽ nên gọi là Lauren nghe xong thì lắc đầu:

"Sophia, ánh nắng dù rực rỡ, huy hoàng tới đâu thì chúng ta cũng không thể sống bên trong nó được. Chúng ta là ma cà rồng...".

Dừng trong giây lát, Lauren đưa tay chỉ lên trời, nói tiếp: "Sophia, bóng tối mới là nơi chúng ta thuộc về. Chúng ta là những vì sao chỉ hiện ra trong đêm tối, khi mà mặt trời đã lặn, nắng vàng đã tắt...".