Phù Thiên Ký

Chương 521: Cô gái đáng thương...




Này...

Đứng phía sau, Lạc Lâm chứng kiến hành động của cô gái thì hai mắt chớp động, trong lòng ngờ vực không thôi.

Căn cứ vào thái độ, hành vi của cô gái thì đối phương rõ ràng là nhận thức Thi Quỷ. Lạc Lâm nàng vừa nghe đối phương gọi Thi Quỷ là công tử a.

Thế nhưng mà... làm sao có thể như vậy được chứ. Thi Quỷ trước nay vốn là chưa từng rời khỏi Đại La Thành, làm sao lại quen biết đối phương được. Lại nói, Thi Quỷ cũng đâu phải người của Đà Lan Giới...

"Lẽ nào cô gái này cũng là từ thế giới bên ngoài tới...".

Tâm tư xoay chuyển, Lạc Lâm hết nhìn cô gái rồi lại đến nhìn Thi Quỷ, cuối cùng chẳng biết nghĩ gì mà chân lại thụt lùi ra sau, ánh mắt dè chừng...

...

"... Công tử... hức hức...".

Qua một đỗi thương tâm nức nở, cô gái rốt cuộc cũng tách ra khỏi người Thi Quỷ.

Với gương mặt giàn giụa nước mắt, trong cái nhìn bi thương, tiếc hận, nàng nói với Thi Quỷ:

"Hức... Công tử... Cầu xin người... hãy giết ta đi".

Vốn đang âm thầm suy tính, Lạc Lâm nghe được mấy lời kia thì thần sắc nhất thời biến đổi.

Cô gái kia, nàng ta mới nói cái gì a? Cầu xin Thi Quỷ giết nàng? Thi Quỷ không phải là công tử của nàng ư? Tại sao nàng lại xin hắn giết nàng?

Dạ thắc mắc, lòng nghi hoặc, Lạc Lâm tiếp tục dõi theo...

...

"Công tử, xin người... Cầu xin người hãy giết ta...".

"Van cầu người, công tử... Ta... không thể sống tiếp được nữa... Không thể sống tiếp được nữa...".

"Công tử, làm ơn... Xin người hãy cho ta được toại nguyện... Có thể được chết trong tay công tử... hức hức... ta chết cũng vui lòng... hức hức...".

...

Vẫn ngồi im từ nãy giờ, Thi Quỷ sau cùng cũng động.

Hắn nhấc tay lên, nhẹ nhàng đặt lên mặt cô gái, nhìn vào đôi mắt nhòa lệ của nàng, dịu dàng hỏi:

"Ngươi... thật sự không muốn sống tiếp nữa?".

Cô gái vừa giữ lấy bàn tay trên mặt vừa lắc đầu, đáp: "Công tử, ta không thể... Sẽ không thể... Thật sự sẽ không thể...".

"Ngươi thật sự muốn ta giết ngươi?". - Một lần nữa, Thi Quỷ lại hỏi.

Lần này hồi đáp là một cái gật đầu: "Công tử, có thể được chết trong tay người... như vậy ta cũng đã cảm thấy hạnh phúc rồi... Thật sự".

"Vậy được...".

Trong khi nói, Thi Quỷ đem cánh tay còn lại của mình đặt lên đầu cô gái, giúp nàng sửa sang lại mái tóc, lau đi nước mắt cùng những vệt máu trên mặt...

"Ngươi là nữ nhân, muốn chết thì cũng phải chết trong hình hài thật xinh đẹp. Hãy ngồi yên, ta sẽ giúp ngươi làm một nữ nhân xinh đẹp...".

"Ưm...".

Sau một tiếng "ưm" khẽ, cô gái theo lời Thi Quỷ ngồi yên lặng, mặc hắn sửa sang...

...

Lát sau.

Máu và nước mắt trên mặt cô gái hiện đã được lau đi, cả mái tóc cũng là như thế, đã gọn gàng tươm tất.

"Bây giờ ngươi đã lại là một nữ nhân xinh đẹp rồi".

"Công tử...".

Cô gái vươn tay nắm lấy lớp áo nơi ngực Thi Quỷ, nói: "Công tử có thể... hôn ta một lần được không?".

...

Đợi mãi vẫn chẳng thấy hồi âm, cô gái thất vọng gượng cười, giọng đã yếu nay lại càng thêm yếu:

"Công tử, xin người ra tay".

Lời vừa ra hết cũng là lúc cô gái nhắm nghiền đôi mắt. Nàng đã sẵn sàng để chết.

Có điều, Thi Quỷ thì không. Hắn không muốn để nàng ra đi như thế.

Tâm ý đã hạ, hắn đưa cả hai tay lên giữ lấy đầu cô gái, mặt tiến sát mặt rồi hé môi đặt xuống một nụ hôn.

Trước nụ hôn bất ngờ này, đôi mắt vốn đã nhắm nghiền của cô gái lập tức mở ra. Ban đầu nàng mở khá to, nhưng rồi sau đó, mắt nàng dần khép lại. Theo đấy, những giọt nước mắt cũng từ từ tuôn chảy. Mỗi lúc một nhiều...

...

...

Nụ hôn chan hòa nước mắt ấy đã dừng lại. Cô gái, nàng cũng đã thôi khóc nữa. Thay vì khóc thì giờ phút này đây nàng lại đang cười. Một nụ cười mãn nguyện.

Cô gái, nàng đã chết. Chết trong vòng tay Thi Quỷ. Như điều nàng mong mỏi...

Còn Thi Quỷ? Hắn đang nghĩ gì, đang cảm thấy ra sao khi vừa chính tay giết chết cô gái đáng thương kia?

Chẳng ai biết được. Duy nhất tường tận cũng chỉ có mỗi mình hắn. Và hắn thì dường như lại không muốn chia sẻ bất cứ điều gì, với bất kỳ ai. Ít nhất là trong thời điểm hiện tại.

Lúc này, thấy được ở hắn chỉ là một hình ảnh trầm lặng. Không vui. Không buồn. Không hé môi. Không di động...

Hắn ngồi yên đấy, chẳng nói một lời, cũng chẳng nhìn một ai, một thứ gì cụ thể. Mắt hắn, nó đang chìm trong xa xăm vô định...

...

"Sột soạt...".

Thế rồi không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, rốt cuộc thì Thi Quỷ cũng cử động.

Động tác nhẹ nhàng, hắn đem thi thể cô gái đáng thương trong lòng bế lên, chậm rãi quay lưng hướng cửa động phủ bước ra ngoài, từ đầu chí cuối đều chẳng buồn lý đến những tài bảo còn cất giấu bên trong.

Sau khi ra tới cửa, hắn một lời không nói, đầu cũng không ngoảnh thì đã động thần niệm, há miệng phun ra một ngọn châu hỏa đỏ rực, kế đó thì đánh thẳng vào bên trong động phủ, bắt đầu thiêu rụi.

Còn đang chần chừ trong động, Lạc Lâm ngó thấy châu hỏa đánh vào thì mặt mày đại biến, cấp tức thúc động linh lực, bằng tốc độ nhanh nhất có thể phóng ra bên ngoài.

"A! Cháy! Cháy!".

...

"Phù... ù...".

"Phù... ù...".

Bên ngoài động phủ, Lạc Lâm vỗ ngực thở mạnh mấy hơi xong thì liền chạy tới chỗ Thi Quỷ, tức giận chất vấn:

"Tiểu Quỷ sư phụ! Ngươi đây là làm cái gì vậy hả?!".

Chẳng thấy Thi Quỷ hồi âm, Lạc Lâm tiếp tục nói:

"Tiểu Quỷ sư phụ ngươi giận cá thì cũng đừng có chém thớt a! Tì nữ của ngươi cũng đâu phải do ta giết, ra tay là ngươi mà!".

Suy nghĩ của Lạc Lâm chính là như thế, nàng cho rằng Thi Quỷ vì thương tâm quá độ nên mới có hành động phóng hỏa tùy tiện không màn đến an nguy của mình như vừa rồi.

Càng nghĩ thì nàng càng tức, càng thấy bản thân oan uổng. Rõ ràng vừa nãy bên trong động phủ, thời điểm Thi Quỷ hắn sắp xuống tay thì Lạc Lâm nàng đã ra sức ngăn cản rồi a.

Cô gái kia, đối phương bị đám đạo tặc cường bạo thê thảm như vậy, đáng thương như vậy, Lạc Lâm nàng BImzang thật sự không nỡ nhìn thấy đối phương chết. Vì lẽ đó, vì thương cảm, Lạc Lâm nàng đã tận tình khuyên nhủ, đã tận tâm ngăn cản.

Ấy thế mà...

Bất kể Lạc Lâm nàng khuyên nhủ ra sao thì cô gái kia trước sau như một đều khăng khăng muốn chết. Trong khi đấy, Thi Quỷ thì lại... hắn lại đồng thuận để cho cô gái được chết.

Thi Quỷ là một kẻ hung ác bất lương, hắn vô tình thì cũng thôi, nhưng còn cô gái kia, tại sao lại cứ phải khăng khăng đòi chết chứ?

Lạc Lâm nàng cảm thấy cô gái chết như vậy là không đáng. Rất không đáng.

Nếu có thể, nếu có năng lực thì chắc chắn là nàng sẽ cứu lấy cô gái kia, dù cho đối phương nguyện ý hay là không nguyện ý đi nữa. Đáng tiếc... lực bất tòng tâm.

Một người thì muốn chết, một kẻ thì lại đồng thuận ra tay giết chết, Lạc Lâm nàng làm sao mà cứu đây? Chả lẽ bắt nàng ra tay ngăn cản Thi Quỷ?

Lạc Lâm nàng đánh lại hắn sao?

Bất đắc dĩ, nàng chỉ còn nước dùng miệng lưỡi mà giảng đạo lý, dùng lời nói mà can ngăn.

Và kết quả thì... vô dụng cứ là vô dụng. Cứu không được vẫn là cứu không được.

Chuyện là thế đấy, Lạc Lâm nàng đã cố gắng lắm rồi. Ấy vậy mà bây giờ, Thi Quỷ hắn lại làm như nàng là người có lỗi, lại dám ra tay phóng hỏa chẳng thèm lý đến an nguy của nàng...

Thật sự là quá không có đạo lý rồi!

Cô gái kia là do Thi Quỷ hắn giết chết a!

Sắc mặt hồng lên trông thấy, Lạc Lâm nói lớn: "Tiểu Quỷ sư phụ, ngươi mau nói rõ ràng đi! Ngươi tại sao lại trút giận lên mình ta? Tại sao...".

Tới đó thì Lạc Lâm đột ngột dừng lại, im bặt.

Trước mặt nàng, con mắt của Quỷ đã vừa sáng lên.

...

"Ực".

Chân lặng lẽ đưa ra sau, Lạc Lâm từng bước thoái lui, vừa lui vừa e ngại cất tiếng:

"Tiểu Quỷ sư phụ, vừa rồi ta... Ta vừa rồi chỉ là... chỉ là thuận miệng, à không, ngứa miệng, cũng không phải...".

Lắc đầu mấy lượt, Lạc Lâm tận lực giữ lấy bình tĩnh:

"Tiểu Quỷ sư phụ, Nghinh Tử, tỷ ấy vẫn đang âm thầm bảo vệ ta a. Ngươi đừng có làm bừa...".

Chẳng buồn bận tâm đến lời "nhắc nhở" của Lạc Lâm, Thi Quỷ vẫn tiếp tục đưa chân hướng về phía nàng tiến lại.