Phù Thiên Ký

Chương 513: Bảo phù đấu thần ma chi ảnh




Bẩn thân đường đường là cường giả Thiên hà đệ nhị trọng vậy mà lại bị một tên tiểu bối Linh châu đệ cửu trọng dọa cho phải quay đầu bỏ chạy, còn là thục mạng trối chết, nói ra thật đúng không khỏi khiến người cười chê. Nhưng, Thiên Nguyên tin là sẽ chẳng còn ai dám chê cười mình nữa nếu như bọn họ đích thân trải nghiệm hoặc là tận mắt chứng kiến thần thông của kẻ mà mình đang phải đối đầu.

Độc nhãn nam nhân kia, đối phương quả thực là rất khủng bố.

Phi kiếm uy lực, ma trùng hung hãn, Thiên Nguyên hắn đã xuất ra thủ đoạn lôi đình như thế, mạnh mẽ như thế, ấy vậy mà...

Một chiêu... Chỉ duy nhất một chiêu, chỉ duy nhất một lần nâng tay thì độc nhãn nam nhân kia đã đem cái "thủ đoạn lôi đình" của hắn hóa giải...

Mà không. Không phải hóa giải mà là giam cầm! Tuyệt đối giam cầm!

Phi kiếm của hắn, ma trùng của hắn, tất cả... tất cả đều bị đông cứng trong nháy mắt. Thậm chí ngay đến con ma trùng thủ lĩnh tu vi Thiên hà đệ nhị trọng kia cũng đều là như vậy, triệt để bị đông cứng.

Trong đời Thiên Nguyên, thần thông lợi hại hắn đã kiến thức qua không ít, nhưng từ một tên Linh châu cảnh xuất ra như độc nhãn nam nhân kia thì... đích thị là chưa từng nhìn thấy...

Phi kiếm, ma trùng, thủ đoạn mà Thiên Nguyên hắn cho là lôi đình hóa ra lại chỉ như trò trẻ con dễ dàng bị người ta phá bỏ.

Đánh? Thiên Nguyên hắn còn đánh cái gì nữa đây?

Muốn đánh thì chí ít cũng phải nắm chắc được vài phần thắng chứ, bằng như trong cuộc đối đầu ban nãy... Phần thắng Thiên Nguyên hắn nắm được là bao nhiêu? Một phần còn chưa tới!

Nên nhớ là kẻ địch của hắn - tên độc nhãn nam nhân kia - vẫn còn chưa có biến về chân diện ma nhân đấy!

Chỉ trạng thái bình thường thì đã đáng sợ như thế, nếu mà biến về chân diện, vậy thì chiến lực lại còn khủng bố tới cỡ nào nữa?

Thiên Nguyên thật là không dám nghĩ.

Độc nhãn nam nhân kia, đối phương quá mạnh để có thể đương đầu, vì vậy, Thiên Nguyên chỉ còn một lựa chọn duy nhất, cũng là sáng suốt nhất: chạy.

Và thực tế thì Thiên Nguyên hắn đã. Chẳng những chạy mà hắn còn chạy rất nhanh, chạy bằng tất cả khả năng có được. Bộ dạng suy yếu nhợt nhạt của hắn lúc này chính là minh chứng tốt nhất cho sự đề thăng tốc độ lên mức tối đa của mình.

Vậy hắn sẽ dừng lại nghỉ ngơi sao?

Sẽ, tuy nhiên chưa phải bây giờ, chưa phải lúc này. Khoảng cách hơn ba trăm dặm, bấy nhiêu vẫn chưa đủ để đảm bảo an toàn cho hắn. Thiên Nguyên hắn phải tiếp tục chạy xa hơn nữa, xa nhất có thể.

Đối với tên độc nhãn nam nhân kia, Thiên Nguyên hắn muốn tránh càng xa càng tốt!

Chỉ là... hắn tránh được ư?

Từ chỗ diệt sát Ban Đạt, hiện tại thì huyết quang đã áp sát phía sau Thiên Nguyên rồi.

Thi Quỷ, hắn đã tới.

...

Bao bọc trong huyết quang đỏ rực, Thi Quỷ cười gằn nói lớn:

"Ngươi đừng mong có thể thoát được!".

Vốn đang cực độ khẩn trương vì sự tiếp cận của kẻ địch, nay nghe được âm thanh lạnh lẽo của đối phương vang lên từ phía sau thì dạ Thiên Nguyên liền nhảy lên.

"Chết tiệt!".

Mắng to một tiếng, Thiên Nguyên lập tức thúc động thần niệm, cắn răng ném ra một món đồ vật.

Đó là một tấm phù lục màu đen, dài tầm gang tay, bên trên vẽ đầy những văn tự tối nghĩa.

Phừng!

Phù lục vừa ra, một ngọn lửa tức thì cháy lên.

Kế đấy, một thân ảnh to lớn mau chóng được huyễn hóa thành.

Thân ảnh này cao gần hai mươi thước, có bốn chân, mười sáu con mắt, tai to, miệng rộng, răng như dao nhọn, hình dạng rất ư khủng bố.

Tuy nhiên, thứ khiến người chú ý nhất không phải hình dạng, lực lượng mới là điều làm người phải lưu tâm ở hung thú vừa mới hiện thân này. Thiên hà đệ nhị trọng, đấy chính là cấp bậc của nó.

"Bảo phù sao...".

Phía bên này, Thi Quỷ trông thấy hư ảnh hung thú nọ thì liền thu lại huyết quang, miệng hé môi cất tiếng.

Với tri thức của hắn, để nhìn ra lai lịch của hung thú, hay đúng hơn là phù lục kia vốn cũng chẳng có gì khó khăn. Rất dễ dàng là khác.

Theo cấp bậc hung thú huyễn hóa thành thì phù lục kia khẳng định là một tấm thánh phù. Có điều, nó không phải thánh phù bình thường chỉ sử dụng được một lần mà là một bảo phù - loại phù lục có thể tái sử dụng nhiều lần.

"Một tên Thiên hà đệ nhị trọng như ngươi mà có thể sở hữu được bảo phù thánh cấp, đúng là không tệ".

Từ trên hư ảnh hung thú, Thi Quỷ chuyển mắt sang nhìn Thiên Nguyên, nói tiếp: "... Có được bảo phù này, thật chẳng rõ là vì ngươi may mắn hay là do giết người mà đoạt...".

"Các hạ".

Mặt mày trầm trọng, Thiên Nguyên nói ra: "Chúng ta xưa không oán, nay không thù, các hạ cớ gì phải đuổi cùng giết tận như vậy?".

"Lại là câu này".

Thi Quỷ nghe Thiên Nguyên nói xong thì liền cau mày, vẻ khó chịu hiện rõ ra mặt: "Vừa rồi tên đồng bọn kia của ngươi cũng là hỏi ta như thế. Ta thật không hiểu tại sao các ngươi lại cứ thích nói ra một câu mà chính bản thân mình đã từng nhiều lần nghe và nhiều lần gạt bỏ, phủ nhận như vậy".

Dừng một chút, hắn tiếp tục: "Không oán không thù... Không oán không thù thì không được giết người? Nực cười! Có bao nhiêu bản lãnh xuất ra hết đi!".

"Ngươi...!".

Thiên Nguyên thốt ra được một chữ thì liền dừng lại. Tuy nhiên, sự gián đoạn này cũng không lâu lắm, hai giây bất quá đã được nối liền, nhưng ý tứ thì đã khác đi:

"Được. Được. Nếu ngươi đã nhất quyết đuổi cùng giết tận như vậy... thì để lão phu tiễn ngươi xuống địa ngục!".

Lời còn chưa kịp ra hết thì từ trong tay áo Thiên Nguyên, một tấm phù lục khác đã bay ra, tiếp đấy liền hóa thành một ngọn giáo hướng Thi Quỷ lao đi.

Tốc độ cực nhanh!

Có điều, Thi Quỷ còn nhanh hơn.

Bằng động tác vô cùng mau lẹ, Thi Quỷ đưa hai tay ra, đồng thời xoay cả trên lẫn dưới mỗi cái nửa vòng. Theo đó, tại khoảng không giữa hai tay hắn lập tức hiện ra một vòng xoáy đỏ rực với vô số những điểm sáng li ti…

Đúng lúc này, ngọn giáo vừa được huyễn hóa từ phù lục đâm tới!

Một cuộc chạm trán lập tức xảy ra!

Và...

Im lìm. Chẳng có tiếng động to lớn nào vang lên như tưởng tượng hết. Dẫu vậy, dư âm mà nó để lại... còn hơn cả một tiếng nổ kinh thiên nữa.

Màn chạm trán kia, nó đã khiến người phải rung động. Và người đó tất nhiên không thể nào là Thi Quỷ. Thiên Nguyên, hắn mới là kẻ phải rung động.

Sao không rung động cho được chứ? Tấm phù lục thánh cấp huyễn hóa thành ngọn giáo do hắn đánh ra hiện đã biến mất rồi! Chính là vừa bị vòng xoáy đỏ rực giữa hai tay Thi Quỷ nuốt lấy!

Vòng xoáy màu đỏ kia, đến cùng thì nó là loại thần thông gì mà kỳ dị như vậy, lại có thể trực tiếp đem một tấm phù lục thánh cấp nuốt chửng?

Thiên Nguyên thật là không hiểu được. Hắn không tài nào hiểu nổi...

Nếu là đang trong một trường hợp khác, một hoàn cảnh khác, khi là kẻ đứng ngoài cuộc thì có lẽ hắn sẽ rất cảm thán, rất kính nể thần thông của Thi Quỷ, bằng như bây giờ, với thân phận người trong cuộc, kẻ bị truy sát...

Thiên Nguyên hắn chỉ có rung động, ngự trị ở hắn là nỗi sợ. Trong mắt hắn Thi Quỷ bây giờ đã quá cao lớn, hệt như một ngọn núi đang đè nặng cõi lòng hắn...

Tâm lý cầu sinh, hắn cắn đầu lưỡi phun ra một ngụm tinh huyết, đánh lên hư ảnh hung thú, truyền đạt thần niệm sai khiến nó lao về phía Thi Quỷ trong khi bản thân thì tiếp tục thúc động linh lực, thiêu đốt chân nguyên... Để rồi sau đó thì toàn lực... bỏ chạy.

Một lần nữa, Thiên Nguyên lại chạy. Xem ra ngay từ đầu lời nói muốn tiễn đưa Thi Quỷ xuống địa ngục cùng việc xuất sử hai tấm phù lục thánh cấp của hắn, đa phần hẳn chỉ là muốn đánh lạc hướng sự chú ý của Thi Quỷ để bản thân có thể dễ dàng đào tẩu.

...

"Grào... ào... ào...!".

Thiên Nguyên StToD8k vừa độn quang đi bên kia thì bên này, hư ảnh hung thú do bảo phù huyễn hóa ra liền rống lên một tiếng vang trời, giương nanh múa vuốt chụp xuống Thi Quỷ.

"Muốn chết!".

Phía bên dưới, Thi Quỷ chứng kiến hung thú to lớn muốn đem mình chụp lấy thì há miệng quát lớn. Cùng với tiếng quát ấy, hai tay giữ lấy vòng xoáy đỏ rực của hắn cũng lập tức di chuyển hướng thẳng lên trời.

Từ trong vòng xoáy, một thân ảnh to lớn lao ra.

Nó có hai chân, bốn cánh tay, ba con mắt và một chiếc sừng, bộ dạng có thể nói là hết sức kỳ dị.

Rõ ràng là một tôn Ma thần.

Không nghi ngờ gì nữa, chiêu thức đang được Thi Quỷ thi triển đây, nó đích thị là thần thông xuất hiện ở Nhị Thiên Cảnh của Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công: Đảo Chuyển Càn Khôn - Thần Ma Chi Ảnh!