Thực tế, chuyện đã diễn ra như những gì nó phải. Lạc Lâm, nàng hiện đã bắt đầu tiếp cận Địa Ma Tích. Nàng là ma nhân, Địa Ma Tích kia là ma thú, không cần thiết phải động lòng trắc ẩn làm gì.
“Hừ hừ...”.
Dừng lại cách Địa Ma Tích chừng độ ba bước chân, Lạc Lâm ngó thấy nó nằm thở những hơi mệt nhọc thì hé môi cất tiếng:
“Ồ, tiểu ma thú ngươi vậy mà còn chưa chịu chết...”.
“Chậc chậc... Sớm muộn gì cũng phải chết, ngươi tránh tránh né né làm chi cho mất công chứ”.
“Thấy ngươi đau đớn như vậy, thôi thì để ta tiễn ngươi lên đường đi”.
Nói đoạn, Lạc Lâm giơ ngón trỏ về trước, chuẩn bị xuất ra thêm một đòn Huyết Ma Chỉ.
Chỉ là, thần thông sắp hoàn tất thì nàng đột nhiên dừng lại, không thi triển nữa.
Thay vì kết liễu Địa Ma Tích thì nàng chợt quay đầu hướng Thi Quỷ giơ tay vẫy gọi:
“Tiểu Quỷ sư phụ! Sư phụ Tiểu Quỷ!”.
“... Ngươi nhìn thấy rồi chứ? Bổn công chúa đã thắng! Cái mông của ta không phải là không cho ngươi đánh mà là ngươi không có bản lãnh đánh! Tiểu Quỷ sư phụ ngươi chờ dập đầu trước mặt bổn công chúa đi!”.
Trái với dáng vẻ vui mừng đắc ý của Lạc Lâm, phía bên này Thi Quỷ lại đang nhíu mày trầm mặc.
Đừng hiểu lầm, Thi Quỷ hắn chẳng phải vì thua cuộc mà bày ra bộ dạng như thế. Ván cược này nó vẫn chưa kết thúc. Thi Quỷ hắn không tốn công diễn kịch một hồi để rồi cuối cùng lại tự lấy đá đập lên chân mình như vậy. Cái nhíu mày trầm mặc của hắn, nó có một ý nghĩa khác.
Thi Quỷ, hắn rất không hài lòng về trận chiến. Từ khả năng quan sát, cách vận dụng thần thông cho đến năng lực suy luận - phán đoán cũng như tốc độ phản ứng của Lạc Lâm, toàn bộ đều rất tệ. Nhất là lúc này, khi mà nàng lại quay lưng về phía kẻ địch...
“Xem ra sau này cần phải rèn luyện cho ngươi thật nhiều...”.
Tạm gác lại những ý nghĩ, Thi Quỷ động thần niệm...
Gần như cùng lúc, ngay tại thời điểm thần niệm Thi Quỷ vừa động thì bên trong kết giới, Địa Ma Tích vốn chỉ còn chút hơi tàn bỗng đột nhiên mở to hai mắt, khí tức loáng cái đã gia tăng vùn vụt.
Đối với cỗ khí tức bất ngờ bạo phát kia, Lạc Lâm tất nhiên cũng liền cảm nhận được. Nàng đứng ở gần Địa Ma Tích thế kia mà.
Thế là ngay tức khắc, nàng quay phắt người lại.
Chính lúc này, Địa Ma Tích há to chiếc miệng đỏ ngòm của mình, bắn ra một quả cầu năng lượng màu xanh.
Trước nguy hiểm cận kề, Lạc Lâm thần tình đại biến, vội vàng giơ tay đánh ra một chưởng.
“Oành... H... H...!”.
Một tiếng nổ lớn tức thì vang lên.
Tiếp đó, một thân ảnh bị đánh bật về phía sau. Là Lạc Lâm. Trong màn giao tranh vừa rồi nàng đã thua. Chẳng phải bởi vì lực lượng của nàng yếu hơn Địa Ma Tích mà là do đòn đánh của nàng không bì được. Quả cầu màu xanh của Địa Ma Tích, nó là một chiêu thức, một thần thông trong khi một chưởng kia của Lạc Lâm nàng, nó bất quá chỉ là phóng xuất linh lực đơn thuần. Nói cách khác, lực lượng mà nàng đã đánh ra, nó hoàn toàn chưa được chuyển đổi. Nàng đã không hề vận dụng đến pháp quyết nào cả.
Là thời gian không đủ cho nàng?
Nếu bảo nàng kém cỏi, năng lực phản ứng quá tệ thì sẽ thích hợp hơn.
Lạc Lâm, nàng đã quá non kém trong thực chiến. Và bây giờ, nàng sắp phải trả giá cho sự kém cỏi của mình.
Ngay trước mặt nàng, Địa Ma Tích đã vừa lao tới và đang vung đuôi quét ngang.
“Không!”.
“Ba!”.
Hai tiếng, một trước một sau, một chói tai một trầm thấp, và kết quả...
Chẳng có gì ngoài ý muốn, Lạc Lâm đã bị chiếc đuôi to lớn của Địa Ma Tích đánh trúng vào bụng, một đường bay thẳng về phía kết giới.
Vừa rồi, sự non kém của nàng đã thêm một lần nữa bộc lộ. Nàng đã quá hoảng để có thể làm ra được bất kỳ hành động phản kháng nào. Thậm chí ngay đến linh lực hộ thân cũng không phát ra nổi. Bị đánh bay... Thật chẳng oan uổng.
Tuy nhiên, cái “bay” này, nó chưa phải điểm kết thúc. Chuyện vẫn còn đang tiếp diễn.
Địa Ma Tích, nó đã lại vừa phát động công kích. Từ trong chiếc miệng đỏ ngòm của nó, một quả cầu năng lượng đã được phóng ra, kích cỡ so với quả cầu trước đó còn muốn lớn hơn gấp rưỡi.
Và bây giờ, quả cầu chứa đầy khí tức cuồng bạo kia, nó hiện đã cận kề trước mặt Lạc Lâm rồi!
Vậy còn Lạc Lâm, nàng đang làm gì?
Mặt mày tái mét, toàn thân cứng đơ, đấy chính là hình ảnh đang thấy ở nàng.
Lạc Lâm, nàng đã bị dọa đến bất động!
Mà một kẻ bất động thì còn có thể làm được gì chứ?
Sẽ chẳng làm được gì cả. Nàng sẽ bị quả cầu năng lượng của Địa Ma Tích kia đánh trúng, để rồi sau đó thì mạng cũng bị nó giết nốt.
Tất nhiên, đấy là xét trong trận chiến giữa Lạc Lâm nàng và Địa Ma Tích, khi không có sự can thiệp của của kẻ thứ ba hay là thứ tư nào. Bằng như hiện tại...
Thi Quỷ, hắn đã vừa xuất động.
...
Kết giới sớm được thu hồi, từ bên ngoài, thân ảnh Thi Quỷ đã vừa hiện ra che chắn ngay trước mặt Lạc Lâm. Động tác cực kỳ mau lẹ, hắn nâng cánh tay phải lên, xòe rộng rồi đưa về trước.
Chính lúc này, quả cầu năng lượng của Địa Ma Tích cũng vừa đánh tới.
Và...
... Ngay lập tức, nó bị chặn đứng, tại vị trí nằm cách bàn tay Thi Quỷ vừa đúng hai tấc, một li chẳng thể nhích thêm được.
Kế đấy, trước ánh mắt kinh sợ của Địa Ma Tích, những ngón tay đang xòe rộng của Thi Quỷ co lại. Cùng với đó, quả cầu nọ cũng mau chóng bị thu nhỏ, đến cuối cùng thì triệt để tiêu thất.
Nói thì chậm nhưng mọi chuyện lại diễn ra vô cùng nhanh. Tính từ lúc cánh tay Thi Quỷ được đưa ra cho tới khi quả cầu nọ tiêu thất, thời gian thậm chí còn chưa qua hết ba giây thì liền kết thúc.
Và khi nó kết thúc thì... Địa Ma Tích đã quay đầu bỏ chạy.
“Ngươi tỉnh quá muộn rồi”.
Kèm theo câu nói, ngón trỏ trên bàn tay phải của Thi Quỷ cũng tức thì duỗi thẳng. Tiếp đến, từ đầu ngón tay hắn, một tia sáng màu đỏ bay ra.
Đích thị là Huyết Ma Chỉ.
Tuy nhiên, Huyết Ma Chỉ này của Thi Quỷ, nếu đem so với Huyết Ma Chỉ đã được Lạc Lâm thi triển khi nãy thì sai biệt nhiều lắm. Nó sáng hơn, tốc độ nhanh hơn và hiển nhiên là lực lượng cũng mạnh hơn. Không phải ba, không phải năm hay sáu mà gấp cả chục lần!
Rất lợi hại? Thật ra thì Thi Quỷ vẫn còn chưa xuất ra bao nhiêu thực lực. Một phần mười thậm chí còn chưa tới!
Nhưng, chỉ bấy nhiêu cũng là quá đủ để đối phó với Địa Ma Tích rồi. Minh chứng là giờ phút này đây, thời điểm Huyết Ma Chỉ đánh tới, một chút phản ứng Địa Ma Tích còn chưa kịp làm ra thì đầu đã bị xuyên qua. Lập tức.
Tốc độ chỉ pháp đánh ra, nó thực sự là quá nhanh đối với Địa Ma Tích.
...
“Xem như ngươi không may”.
Bỏ lại một câu, Thi Quỷ xoay người, sau vài giây trầm ngâm thì mở miệng:
“Ngươi hẳn có điều muốn hỏi?”.
“Ngươi giở trò?”.
Vừa lên tiếng chẳng phải Lạc Lâm, hồi đáp là một người khác. Nghinh Tử, nàng đã hiện thân. Thật ra thì từ nãy giờ rồi.
Lại nói, cách mà nàng vừa hồi đáp Thi Quỷ, nó không phải lời nói, không phát ra bằng miệng mà là từ tay viết ra. Và “Ngươi giở trò?” Chính là những chữ đã được nàng viết.
Nhìn ba chữ do linh lực hóa thành nọ, thú thực trong lòng Thi Quỷ cũng chẳng có bao nhiêu nghi hoặc hay là ngoài ý muốn. Hắn hiểu, hơn nữa còn là hiểu rõ.
Ý tứ của Nghinh Tử chắc chắc là đang đề cập đến trận chiến giữa Địa Ma Tích và Lạc Lâm - người đã bị chính Nghinh Tử nàng đem đánh ngất. Trong trận chiến kia, Thi Quỷ hắn đích thực là có giở một chút thủ đoạn mờ ám...
Sớm biết sẽ không thể qua mặt được Nghinh Tử nên Thi Quỷ cũng chẳng có gì để phải giấu giếm. Giọng điềm tĩnh, hắn hồi âm: “Một chút”.
Trầm mặc một đỗi, Nghinh Tử lần thứ hai đưa tay viết xuống một hàng chữ:
“Là lúc Địa Ma Tích bị giam cầm?”.
“Phải”.