...
Ngó thấy Thi Quỷ bảo trì im lặng, Lạc Lâm liền làm ra một bộ “ta đây đã hiểu”, gật gù mà rằng:
“Ồ, ra là vậy, ra là vậy... Tiểu Quỷ sư phụ ngươi hóa ra là có sở thích này”.
Sở thích?
Hai chữ kia vừa lọt vào tai Thi Quỷ thì liền khiến hắn phải cau mày lại. Khỏi đoán cũng biết là hắn đang khó chịu rồi.
Lúc nãy, thời điểm hắn đưa ra yêu cầu trong lòng vốn cũng không nghĩ ngợi nhiều, chỉ đơn giản là muốn sau này mỗi lần Lạc Lâm cố tình xiên xỏ mắng mỏ mình thì sẽ quang minh chính đại, đường đường chính chính đem nàng treo lên mà đánh vào mông để dạy dỗ thôi.
Yêu thích? Thi Quỷ hắn yêu thích cái gì chứ?
Lạc Lâm nàng, tuy bề ngoài là một đại cô nương nhưng thực chất vẫn mới chỉ được mười tuổi thôi đấy!
Thi Quỷ hắn đối với một đứa trẻ mười tuổi lại đi nảy sinh cái gì yêu thích? Mặc dù mông nàng đúng là lớn thật, thế nhưng... Cũng chỉ là mười tuổi!
...
Hít nhẹ một hơi, Thi Quỷ thoáng điều chỉnh tâm tình, chợt nở nụ cười “thân thiện”, rất không biết xấu hổ mà thừa nhận:
“Tiểu Lạc Lâm ngươi nói không sai, Thi Quỷ ta đúng là có sở thích đánh mông nữ nhân”.
“Gr r...”.
Phát ra một tiếng dài kỳ dị, Lạc Lâm làm ra vẻ sợ sệt tránh xa: “Tiểu Quỷ sư phụ, ngươi... Ngươi ghê tởm quá đi!”.
Chẳng buồn bận tâm, Thi Quỷ thở dài: “Ài... Tiểu Lạc Lâm ngươi nếu sợ thì thôi vậy”.
Hết câu, hắn chuyển người sang hướng khác, trong lúc quay lưng lại cố tình để cho Lạc Lâm nhìn thấy cái nhếch môi đầy ẩn ý của mình.
Và thế là vài giây sau đó, chính xác là tám giây, cá đã cắn câu.
“Khoan đã!”.
Từ phía sau, Lạc Lâm bước tới trước mặt Thi Quỷ, nói:
“Tiểu Quỷ sư phụ, ta đây mà lại sợ ngươi?”.
Hừ khẽ một tiếng, nàng tiếp tục: “Ván cược này bổn công chúa ta nhận”.
Vừa rồi Lạc Lâm nàng đã suy xét kỹ. Thứ nhất, về con Địa Ma Tích kia, theo như sự quan sát của nàng thì nó căn bản không thể nào là đối thủ. Thứ hai thì là lời nói cùng thái độ của Thi Quỷ...
Thi Quỷ kia, tại sao hắn phải đưa ra yêu cầu đánh mông nàng?
Thật là bởi hắn có sở thích đánh mông nữ nhân như lời hắn thừa nhận ư?
Lạc Lâm nàng không cho rằng nó chỉ đơn giản như vậy. Nàng cảm thấy Thi Quỷ là đang cố tình đưa ra một yêu cầu khó chấp nhận để mình phải lùi bước.
Tất nhiên, đấy chỉ là một trong những suy đoán mà chính nàng cũng chẳng nắm chắc được bao nhiêu. Vì vậy, để tăng thêm độ tin cậy thì nàng đã bày ra ý sợ sệt thoái lui để xem phản ứng của Thi Quỷ ra sao.
Kết quả...
Thi Quỷ kia, hắn đúng là cũng muốn thoái lui thật. Điệu bộ của hắn, và nhất là cái nhếch môi đắc ý kia, Lạc Lâm nàng đã nhìn thấy hết a.
“Tiểu Quỷ à Tiểu Quỷ, ngươi muốn hù dọa để khiến bổn công chúa thấy sợ mà lui sao?”.
“Tiếc là Tiểu Quỷ ngươi chọn sai đối tượng rồi. Đánh cái mông? Với nữ nhân khác có lẽ sẽ cảm thấy xấu hổ, tức giận, thậm chí là lo sợ mà từ chối đánh cược. Nhưng còn bổn công chúa... Bổn công chúa ta đây há lại là hạng nữ nhân yếu đuối tầm thường?”.
“Đừng nói ngươi sẽ không thắng được, cho dù ngươi có thắng được thì lại thế nào? Bất quá là đem cái mông cho ngươi đánh mấy cái, bổn công chúa ta cũng chẳng mất miếng thịt nào...”.
Lạc Lâm, nàng đã suy nghĩ như thế đấy. Nàng cho rằng Thi Quỷ chỉ đang cố tình hù dọa mình để rút lui. Cái nhếch môi kia của hắn, nó đã giúp nàng củng cố nhận định.
Và bây giờ, lòng tin của nàng lại càng thêm vững chắc khi mà Thi Quỷ lên tiếng.
“Tiểu Lạc Lâm, ngươi suy nghĩ kỹ rồi chứ? Nếu ngươi thua thì phải đem mông cho ta đánh đấy. Một đại cô nương còn độc thân như ngươi, để nam nhân đánh mông không phải ý hay đâu. Lại nói, trước giờ ta đánh mông nữ nhân vốn là chưa từng nương tay, rủi mà ngươi bị ta đánh thật thì mông đã to sẽ lại càng to, lúc đó khẳng định nhìn khó coi lắm... Tiểu Lạc Lâm, ngươi tốt nhất nên suy nghĩ cho kỹ...”.
Đấy chính là những lời Thi Quỷ vừa nói ra.
Đối với mấy lời này của hắn, Lạc Lâm đương nhiên là chẳng chút tin tưởng.
Nghĩ mà xem, có tên nam nhân nào thích đánh và muốn đánh mông nữ nhân, mắt thấy nó đã sắp dâng tới lại đi khuyên bảo rồi còn tỉ mỉ phân tích thiệt hơn mong muốn người nữ nhân kia hãy suy nghĩ, hãy cân nhắc kỹ không?
Chắc chắn là có vấn đề!
“Tiểu Quỷ à Tiểu Quỷ, ngươi muốn lui hả? Bổn công chúa ta lại cứ thích lấn tới đấy”.
Tâm đã hạ, Lạc Lâm nói, giọng mềm đi trông thấy: “Tiểu Quỷ sư phụ, ngươi đừng có lo. Thật ra tư tưởng của ta rất thoáng, mấy thứ tiểu tiết kia ta không có để ý đâu. Trên mông ta còn có lớp vải a, tay sư phụ Tiểu Quỷ ngươi nếu có đánh thì cũng chẳng động chạm da thịt, thế nên cũng không tính thất lễ gì lắm. Còn vấn đề mạnh nhẹ gì kia...”.
Chớp chớp đôi mắt, Lạc Lâm đưa chân tiến sát. Khi thấy Thi Quỷ thụt lùi thì trong lòng nàng lại càng đắc ý, giọng thốt ra lại càng mềm hơn trước: “Tiểu Quỷ sư phụ, ngươi là đại nam nhân, lại còn là sư phụ của ta a. Lẽ nào ngươi lại nỡ mạnh tay đánh ta sao? Ngươi đánh mạnh thì ta sẽ đau. Mông đau, người đau mà lòng cũng đau...”.
...
Có một điều mà Thi Quỷ nghĩ là mình không thể không công nhận. Đó là tài diễn xuất của Lạc Lâm, nó đạt tới mức lô hỏa thuần thanh luôn rồi.
Từ ánh mắt, gương mặt cho đến giọng điệu, bước đi, tất cả đều giống hệt như một thiếu phụ đang hướng người mời gọi vậy. Nói dễ nghe một chút thì là khêu gợi, còn khó nghe một chút thì là... Lẳng lơ.
Một vị đại mỹ nhân thế gian khó ai bì kịp lại bày ra bộ dạng thiếu phụ lẳng lơ, sức hấp dẫn kia, thiết nghĩ cũng đủ khiến cho bất kỳ tên nam nhân nào nhìn thấy cũng phải động tâm, hoặc ít hoặc nhiều.
Nói đâu cho xa, Thi Quỷ hiện giờ chính là minh chứng tốt nhất. Hắn... Thật đã có chút động tâm.
Cái giọng ngọt ngào, mềm mại kết hợp cùng cử chỉ khêu gợi kia, lực sát thương quả thực là lớn lắm. Lớn đến độ khiến người chỉ cần nhìn cũng đủ làm miệng khô lưỡi nóng..
“Ực...”.
Thầm nuốt xuống một ngụm nước bọt, Thi Quỷ tức tốc vận hành tâm pháp của Linh Lung Đồng Ngọc Công để bình ổn tâm thần.
Dưới sự kỳ diệu của công pháp thần nhân, Thi Quỷ rất nhanh liền hoàn toàn tỉnh táo lại.
“Xem ra trước giờ ta đều đã đánh giá thấp sức mị hoặc của đứa trẻ...”.
“Có lẽ ta nên dùng từ ‘nàng’ thì sẽ thích hợp hơn”.
Nếu như lúc nãy, nếu như trước kia, trong mắt Thi Quỷ Lạc Lâm chỉ là một đứa trẻ to xác thì bây giờ, sau khi bị nàng hấp dẫn, suy nghĩ của hắn dành cho nàng đã có chút thay đổi rồi.
Lạc Lâm, nàng đã không còn là một đứa trẻ to xác đơn thuần nữa. Và Thi Quỷ hắn, hắn cũng khó mà tiếp tục coi nàng là một đứa trẻ đơn thuần được.
Nếu hắn coi nàng là một đứa trẻ, thế thì khác nào nói vừa rồi hắn động tâm với một đứa trẻ?
Như vậy cũng không khỏi có chút tà ác đi.
..
“Lạc Lâm”.
Vốn đang bước lui, Thi Quỷ bất ngờ dừng lại, lãnh đạm cất tiếng: “Nếu ngươi đã gọi ta là sư phụ thì có phải ngươi nên giữ khoảng cách một chút không? Tư thế chúng ta hiện giờ hình như đã hơi thân mật rồi đấy”.
“Hì hì...”.
Che miệng cười duyên, Lạc Lâm chẳng cho là đúng: “Tiểu Quỷ sư phụ, ngươi nói thế thật không phải nha. Chính vì chúng ta là sư đồ nên mới cần thân mật. Huống chi... Từ nãy giờ ta cũng đâu có động tay động chân gì với ngươi, người ta vẫn rất giữ lễ phép a”.
“Sư phụ Tiểu Quỷ, ta thật sự là không có để ý tiểu tiết đâu, vậy nên nếu ngươi có đánh mông ta thì cũng chẳng sao cả. Ngươi đừng có lo a”.
Như thấy vẫn chưa đủ, Lạc Lâm bồi thêm: “Tiểu Quỷ sư phụ, ta là nữ nhân còn không để ý, ngươi đường đường là đại nam nhân thì có cái gì mà e ngại? Lẽ nào...”.
“Lẽ nào Tiểu Quỷ sư phụ ngươi có lòng mà không có sức, đồ dâng tới miệng mà chẳng có răng để ăn? Hoặc là nói...”.
Ánh mắt cố ý lại như vô tình liếc xuống hạ thân ai kia, Lạc Lâm tiếp lời: “... Tiểu Quỷ sư phụ, lẽ nào củ cải của ngươi khô héo rồi nên tâm cũng...”.
Phía đối diện, Thi Quỷ càng nghe thì mày càng nhíu lại, nhất là cái câu cuối cùng kia...
Mắt thấy Lạc Lâm lại đang định mở miệng nói tiếp, Thi Quỷ lập tức đưa tay ngăn lại:
“Được rồi”.
Mặt đối mặt, hắn nói tiếp: “Ván cược này, ta đánh”.
Và như thế, ván cược bắt đầu.