Phù Thiên Ký

Chương 495: Người đã khác xưa




Lại nói, cái vẻ hình thức này, xét ra nó cũng là một sự miễn cưỡng đấy. Thực chất bốn tên hộ vệ kia, chẳng một kẻ nào là nguyện ý phải gọi Thi Quỷ là đại nhân cả. Sở dĩ nói ra là vì tình thế bắt buộc thôi. Trên người Thi Quỷ có một tấm lệnh bài đặc biệt do chính thành chủ, cũng tức đại công chúa Lạc Mai Tiên ban cho. Theo đó, Thi Quỷ đã được xem như một thân sĩ của đại công chúa.

Danh phận thân sĩ kia, nói lớn không lớn nhưng nói nhỏ cũng không phải nhỏ, chí ít, so với mấy tên hộ vệ thì cao hơn nhiều lắm.

Và đó cũng chính là lý do vì sao bốn tên hộ vệ đứng canh gác trước đại môn tòa chính điện này đây lại phải hướng Thi Quỷ xưng hô hai tiếng “đại nhân”.

Bọn họ là bị tình thế bắt buộc, không thể không gọi. “Đại nhân”, hai tiếng kia phát ra là vì tấm lệnh bài của Lạc Mai Tiên mà thôi. Còn Thi Quỷ... Khinh thường vẫn cứ là khinh thường, ghẻ lạnh vẫn cứ là ghẻ lạnh.

Lẽ đương nhiên, đối với sự khinh thị mà bốn tên hộ vệ dành cho mình, Thi Quỷ cũng hiểu được, cũng cảm nhận được. Chúng quá rõ ràng, đến mức một tên ngốc cũng có thể nhìn ra được.

Dẫu vậy, Thi Quỷ chẳng mấy bận tâm.

Chỉ là mấy tên hộ vệ tu vi cao nhất cũng bất quá Linh châu đệ ngũ trọng, Thi Quỷ hắn cần gì phải chấp nhặt?

Nếu thực sự cần đến một sự công nhận nào đấy thì đối tượng mà Thi Quỷ hắn hướng tới cũng phải là những đại nhân vật, tầm cỡ chí ít cũng như Lạc Mai Tiên, Nghinh Tử kìa. Bằng như mấy tên hộ vệ Linh châu cảnh... Trong mắt hắn, bọn họ thật sự quá đỗi nhỏ bé để phải lưu tâm.

...

Sau một cái gật đầu tùy tiện, lúc này Thi Quỷ đã từ đại môn tiến vào bên trong đại sảnh của tòa chính điện.

Hắn hiện đang ngồi trên một chiếc ghế, kế bên là một cái bàn nhỏ và trước mặt thì là một cô gái.

Cô gái này, nàng bề ngoài tuổi độ hai mấy, nhan sắc không tệ, tu vi cũng không kém, đã là cường giả Thiên hà cảnh, so ra còn cao hơn Thi Quỷ mấy bậc.

Đối với nàng, Thi Quỷ cũng chẳng lạ lẫm gì. Hai năm qua, mỗi lần hắn đến tìm Lạc Mai Tiên, người đầu tiên chạm mặt khi bước vào tòa chính điện vẫn luôn là nàng. Và, mười lần như một, trong khi hắn ngồi đợi Lạc Mai Tiên, bao giờ nàng cũng mang tới cho hắn một tách trà nóng. Hệt như hiện giờ vậy.

“Mời dùng trà”.

Trước mặt Thi Quỷ, Đông Mai vừa nói, tay vừa cầm lên tách trà trong khay rồi đặt lên chiếc bàn nhỏ kế bên hắn.

Đợi cho nàng đặt xong, Thi Quỷ mới mở miệng lên tiếng: “Đông Mai cô nương, lại phiền ngươi”.

“Là phận sự của ta”. - Đông Mai nhàn nhạt đáp lại.

Phía đối diện, Thi Quỷ nghe thế thì không nói thêm gì nữa. Ánh mắt chuyển từ Đông Mai sang chiếc bàn bên cạnh, hắn đưa tay cầm lên tách trà, thoáng ngửi rồi kê lên miệng nhấp khẽ. Nhấp xong thì bình:

“Vị đắng của trà rất lạ, mới uống vào thì nồng đậm, nhưng ngay sau đó, khi còn chưa kịp nuốt xuống cổ liền nhạt đi ba phần, nuốt xong lại nhạt mất ba phần...”.

Ngước mặt nhìn lên, Thi Quỷ hỏi: “Đông Mai cô nương, trà lần này khác hẳn những lần trước, chẳng hay tên gọi là gì?”.

“Thất Lạc Miên Trà, đấy là tên của loại trà này”.

“Thất Lạc Miên Trà...”.

Thi Quỷ ngẫm nghĩ vài giây thì nói tiếp: “Xem ra trà này cũng có một câu chuyện của riêng mình”.

“Nó đúng là có một câu chuyện của riêng mình”. - Đông Mai gật đầu xác nhận.

Tiếp đến thì nói: “Nhưng nếu ngươi muốn nghe thì xin lỗi, ta không thể kể”.

“Vậy thì tiếc thật. Ta đoán đó là một câu chuyện đáng để ngồi nghe”.

...

Đợi một lúc vẫn chưa thấy Đông Mai nói thêm gì nữa, Thi Quỷ đành chuyển đề tài: “Phải rồi Đông Mai cô nương, khi nào thì ta mới được diện kiến đại công chúa vậy? Từ nãy giờ ngươi hình như vẫn chưa nói với ta”.

“Đại công chúa đang bận. Hãy đợi ở đây, lát nữa ta sẽ dẫn ngươi đi gặp người”.

“Nếu thế thì ta lại tiếp tục chờ đợi vậy...”.

Cúi xuống rồi lại nhanh chóng ngẩng lên, Thi Quỷ chợt hỏi: “Đông Mai cô nương, Thất Lạc Miên Trà này, có thể cho ta thêm một ly nữa không?”.

...

Giữa lúc Thi Quỷ đang ngồi thưởng trà ở đại sảnh thì phía bên trong tòa chính điện, tại “Thu” phòng, Lạc Mai Tiên - người hắn muốn gặp cũng đang đồng dạng thưởng thức, khác chăng thay vì trà thì thứ được nàng nhâm nhi lại là rượu.

Rượu này, tính ra cũng chẳng xa lạ, đích thị là Hàn Hoa Tửu - một loại linh tửu cực mạnh đủ để làm chân nhân cũng phải say khướt nếu uống quá nhiều. Ngẫm lại thì hai năm trước, Lạc Mai Tiên đã có lần vì uống Hàn Hoa Tửu mà say, để rồi sau đó thì đi xuống mật thất bên dưới “Đông” phòng tìm Thi Quỷ, ngồi kể chuyện đời mình cho hắn nghe...

Hôm nay, hai năm đã qua đi, nhiều thứ đã đổi thay. Lạc Mai Tiên cũng là như thế, đã thay đổi nhiều.

Mặc dù vẫn là gương mặt ấy, thân hình ấy nhưng phong thái thì đã khác xa. Lạc Mai Tiên của hôm nay, từ ánh mắt, cử chỉ cho đến cái nhếch môi, thần tình nghĩ ngợi,.., hết thảy đều đã khác. So với trước kia thì Lạc Mai Tiên của hiện tại đã cao quý hơn, cũng quyến rũ hơn nhiều.

Chỉ là... Ẩn trong sự sự cao quý và quyến rũ ấy, dường như ở nàng còn tồn tại thêm một vài thứ khác lạ mà trước kia không có nữa. Một cái gì đó xa cách. Một thứ gì đấy khó lường. Ví như lúc này vậy...

Lạc Mai Tiên nàng nằm đây, bên trong hồ nước, đầu ngã trên nền, vừa nhâm nhi ly rượu trong tay vừa miên man nghĩ ngợi. Cái bộ dạng buồn vui không lộ, tựa tỉnh như mê, tựa mê như tỉnh kia, nó khiến cho người ta chẳng cách nào đoán ra được tâm tư trong lòng nàng, dù chỉ là một chút.

...

Trong hồ nước ấy, Lạc Mai Tiên đã nằm rất lâu, mãi tận khi những giọt rượu cuối cùng trong bình được rót cạn thì mới bắt đầu chuyển mình đứng dậy.

“Đông Mai hẳn cũng đang đưa hắn tới rồi”.

Thấp giọng thốt ra một câu, Lạc Mai Tiên nhếch môi cười nhẹ, đưa ly rượu đã vơi hơn phân nửa lên miệng, một hơi uống cạn.

Uống xong, nàng chậm rãi đem ly đặt xuống nền nhà, sát ngay chiếc bình hiện cũng đã trống không, kế đấy thì nhấc chân bước lên...

...

Lát sau.

Từ trạng thái trần trụi, Lạc Mai Tiên hiện đã mặc lên y phục. Như thường lệ vẫn là một bộ váy dài kín kẽ. Nó có màu xanh, họa tiết đơn giản nhưng không kém phần sang trọng...

Đúng lúc nàng từ nơi thay đồ bước ra thì từ ngoài cửa, giọng của Đông Mai truyền vào:

“Đại công chúa, tì nữ đã dẫn người đến”.

“Để hắn vào”. - Giọng nhàn nhạt, Lạc Mai Tiên đáp lại.

Tiếp đó, nàng thong thả hướng chiếc bàn lớn đặt bên trong phòng đi tới.

...

“Lạc Mai Tiên, đã lâu không gặp”.

Sau khi tiến vào trong phòng, Thi Quỷ thoáng quan sát Lạc Mai Tiên, chân thành nhận xét: “So với lần trước ta nhìn thấy thì lần này ngươi xinh đẹp lên không ít”.

Được người khen ngợi là vậy, thế nhưng trên mặt Lạc Mai Tiên lúc này lại chẳng tìm ra được một tia vui vẻ nào hết.

“Thi Quỷ”. - Giọng lãnh đạm, nàng nói - “Ngươi hình như lại quên cách xưng hô rồi thì phải”.

Bên kia, Thi Quỷ nghe xong thì ánh mắt khẽ đổi. Hiển nhiên hắn hiểu Lạc Mai Tiên đang nói đến thứ gì.

“Bắt buộc phải như vậy sao?”.

“Ngươi có thể không làm theo, tuy nhiên...”.

Cố ý kéo dài, Lạc Mai Tiên nhếch môi, bảo: “... Lưỡi thì ngươi nên tự mình cắt xuống”.

Thu lại nụ cười vừa rồi, nàng tiếp tục: “Đương nhiên, nếu ngươi không muốn làm hoặc là không có can đảm làm, vậy thì ta sẽ sai người giúp ngươi. Thậm chí... Ta đây còn có thể tự hạ mình để thay ngươi làm... Vậy, giờ thì ngươi chọn cách nào?”.

...

Im lặng hồi lâu, Thi Quỷ dần thả lỏng, cuối cùng thì mỉm cười, vừa nhấc chân tiến lại gần Lạc Mai Tiên vừa hồi đáp:

“Ngươi cần gì phải nghiêm túc lên như vậy. Chẳng phải cũng chỉ là một danh xưng thôi sao”.

“Danh xưng?”.

Lạc Mai Tiên vươn tay nhấc lên bình trà, tự rót ra một ly, đoạn nói:

“Ngươi nói không sai, bất quá cũng chỉ là một danh xưng. Có điều, ta đây chính là coi trọng cái danh xưng đó đấy”.

“Thi Quỷ, ta khác ngươi, và cũng chẳng bao giờ sẽ là ngươi. Thứ ngươi nhìn thấy và thứ ta nhìn thấy, nó vốn rất khác nhau. ‘Giá trị’ trong mắt ta và ‘giá trị’ trong mắt ngươi... Chênh lệch nhiều lắm”.

Ngước lên nhìn Thi Quỷ vừa tiến sát, Lạc Mai Tiên bảo: “Thi Quỷ, giờ thì cho ta biết lựa chọn của ngươi đi”.

“Ta có thể không chọn chứ?”.

“Thi Quỷ, không chọn cũng chính là một sự lựa chọn”.

Nhấp xuống một ngụm trà, Lạc Mai Tiên thong thả tiếp lời: “Ta nghĩ ngươi hẳn phải hiểu, rằng không chọn cũng không phải là không chọn chứ nhỉ?”.