Phù Thiên Ký

Chương 493: Phiền muộn của Thi Quỷ




Ba mươi năm thời hạn đang được Thi Quỷ nhắc tới đây, thật ra nó cũng chẳng xa lạ gì. Ba mươi năm này, nó chính là thời hạn song tu giữa hắn và Tiểu Kiều.

Hai mươi bốn năm trước, thời điểm nhận ra Tiểu Kiều chính là Tiên Linh Chi Hồn mà đến cả tiên nhân cũng khao khát có được, Thi Quỷ đã lập tức hạ huyết chú lên nàng. Huyết chú kia, nó là một nguyền cực kỳ đáng sợ mà theo đó, kẻ một khi bị hạ sẽ một lòng một dạ, mãi mãi trung thành với người hạ chú. Từng sợi tóc mảnh cho tới giọt máu cuối cùng, cả thể xác lẫn linh hồn, hết thảy đều sẽ vì người hạ chú mà gìn giữ, vì người hạ chú mà dâng hiến, không đổi không thay, không hối không tiếc, đời đời kiếp kiếp, vĩnh bất vong tình...

Huyết chú mà năm đó Thi Quỷ đã hạ lên Tiểu Kiều kia, nó là một loại xiềng xích vượt qua cả luân hồi. Nói cách khác, kể từ thời điểm bị hạ chú, bất kể Tiểu Kiều là sống hay chết, luân hồi bao nhiêu kiếp, chuyển thế bao nhiêu lần đi nữa thì sự trói buộc sẽ vẫn cứ tồn tại như cũ.

Tất nhiên, mọi thứ trên đời đều có cái giá của nó. Để đổi lấy sự tận tụy muôn đời vạn kiếp của người bị nguyền là Tiểu Kiều thì Thi Quỷ - kẻ hạ chú - cũng phải trả một cái giá vô cùng đắt. Năm đó, ngay khi huyết chú vừa hạ xong, Thi Quỷ đã lập tức bị mất đi sáu mươi năm thọ nguyên, một con số chẳng hề nhỏ tí nào.

Nhưng đó vẫn chỉ là mới bắt đầu, cái giá thật sự còn nằm ở phía sau. Cứ mỗi ba mươi năm, kẻ hạ chú là Thi Quỷ bắt buộc phải giúp người bị nguyền là Tiểu Kiều thực hiện một lần song tu quán đỉnh, nếu không hắn sẽ bị huyết chú phản phệ và dày vò cho đến chết.

Song tu, nó tất nhiên chẳng phải là việc gì khó, đem lại lợi ích nữa là khác. Tuy nhiên, nếu thêm vào hai chữ “quán đỉnh” thì đấy lại là chuyện khác.

Song tu quán đỉnh, đúng như tên gọi, quá trình này là sự cho và nhận, lợi ích chỉ thuộc về một người trong khi người còn lại sẽ bị hao tổn.

Cụ thể, trong quá trình song tu giữa Thi Quỷ và Tiểu Kiều, Thi Quỷ không những phải truyền sang cho Tiểu Kiều một phần tu vi mà còn phải chia sẻ cho nàng cả thọ nguyên của mình nữa. Sáu mươi năm, đó là cái giá.

Đối với Thi Quỷ hiện giờ, khi mà tu vi của hắn đã là Linh châu đệ cửu trọng, trừ bỏ số đã tiêu hao thì thọ nguyên cũng còn hơn ngàn năm, vậy nên sáu mươi năm kia tính ra cũng chẳng to tát gì lắm. Về phần tu vi, giảm một chút cũng không mấy quan trọng, hắn có thể nhanh chóng đề thăng lên lại.

Cách mỗi ba mươi năm phải thực hiện một lần song tu quán đỉnh, cách ba mươi năm lại phải tổn hao một phần tu vi và sáu mươi năm thọ nguyên, với kẻ khác thì đấy có lẽ là những con số rất khó để gồng gánh, nhưng còn với Thi Quỷ, thú thực thì hắn chẳng quá bận tâm.

Người bình thường và kẻ khác thường, tầm mắt vẫn luôn sai biệt, vốn dĩ là không thể đánh đồng.

Thi Quỷ, hắn có rất nhiều thứ mà người khác dù mơ ước cũng không có được...

Huống hồ, cái giá mà hắn phải bỏ ra, nếu đem so với Tiểu Kiều thì chúng có đáng là gì chứ?

Một Tiên Linh Chi Hồn ngay đến tiên nhân cũng khao khát, nó có bao nhiêu huyền diệu? Rất nhiều.

Tiểu Kiều, chỉ cần bồi dưỡng nàng trưởng thành, tới chừng đó, những gì mà Thi Quỷ nhận lại so với những thứ đã mất đi, chúng... Căn bản là không thể so bì. Đặc biệt khi bản thân Thi Quỷ lại còn là người tu luyện Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công thì lợi ích lại càng lớn hơn nữa. Tiên Linh Chi Hồn, nó chắc chắn sẽ có tác động rất lớn đến hồn tâm của hắn...

Với niềm tin vào sự tiến bộ trong tu luyện cùng những lợi ích mà bản thân sẽ nhận được trong tương lai, theo lý Thi Quỷ sẽ chẳng có gì phải phiền muộn về lần song tu quán đỉnh sắp tới mới phải, thế nhưng thực tế lại hoàn toàn trái ngược. Thi Quỷ, hắn đã và vẫn đang lo nghĩ về nó - lần song tu quán đỉnh sắp tới.

Lý do?

Không phải quá hiển nhiên rồi sao. Hiện tại Tiểu Kiều đâu còn bên cạnh hắn nữa. Thi Quỷ hắn dù muốn cũng không thể tự mình song tu quán đỉnh đấy.

Kể từ sau trận đại chiến giữa Na Trát và Thánh tử Cửu Âm Giáo, Thi Quỷ hắn và Tiểu Kiều đã bị chia cách, muốn tái hợp thật sự chẳng dễ dàng gì. Phải biết nơi mà hắn lưu lạc đến đây, nó là Đà Lan Giới - một giới diện hoàn toàn bị cô lập với phần còn lại của thế giới.

Ở đây, thiên địa pháp tắc đã biến đổi, nhất là không gian pháp tắc. Pháp tắc không gian nơi này đã hoàn toàn siết chặt, nói gì truyền tống cách giới, thậm chí ngay đến khoảng cách vài bước chân còn chẳng thể truyền đi được.

Ở đây, tại Đà Lan Giới này, không một ai, không một thứ gì có thể tác động đến không gian pháp tắc cả.

Mặc dù chưa xác định được nhưng theo như vô số ký ức mà mình sở hữu cũng như sự hiện diện của bản thân tại Đà Lan Giới hôm nay, Thi Quỷ đoán nếu muốn phá vỡ sự trói buộc của không gian pháp tắc nơi này, chí ít cũng phải cần đến một nguồn lực lượng vượt xa mức Linh anh đệ cửu trọng.

Trong khi đó, cái thế giới bị cô lập này, tu sĩ có khả năng vượt qua cực hạn Linh anh sao?

Trăm vạn năm qua, chỗ này thậm chí còn không có khái niệm về Đại hải cảnh đấy.

Đúng là vụ nổ kinh thiên từ cuộc chiến giữa Na Trát và Thánh tử Cửu Âm Giáo đã đưa Thi Quỷ tới đây - Đà Lan Giới này, thế nhưng Na Trát và Thánh tử Cửu Âm Giáo là hạng nhân vật nào?

Thần thông mà bọn họ tu luyện là rất khủng bố, xét mặt bằng chung ở tu đạo giới, từ dưới Đại hải cảnh trở xuống cũng là loại đỉnh cấp xếp hàng đầu. Tiếng là chân nhân cảnh giới thứ tám: Linh anh đệ bát trọng nhưng thực lực của bọn họ thực chất đã vượt qua cả Linh anh đệ cửu trọng rồi. Nên nhớ bọn họ không phải tu sĩ bình thường mà là những kẻ sở hữu song anh!

Tu luyện thần thông đỉnh cấp, thể nội lại còn tồn tại song anh, pháp lực của Na Trát và Thánh tử Cửu Âm Giáo là cỡ nào cao cường, lực lượng đánh ra lại là cỡ nào khủng bố?

Huống hồ hôm đó, vụ nổ kia lại còn là do tự bạo linh anh mà thành, sức công phá thật khó mà đong đếm được. Chí ít, nó tuyệt đối đã vượt xa mức lực lượng cực hạn của tu sĩ Linh anh đệ cửu trọng nếu tính theo tiêu chuẩn của tu đạo giới.

Trong khi đó, Đà Lan Giới này thì sao?

Về phần Linh anh đệ bát trọng thì thiết nghĩ chẳng cần đề cập làm gì. Với trình độ tu luyện ở đây, chuyện tồn tại những kẻ có chiến lực khủng bố như Na Trát và Thánh tử Cửu Âm Giáo gần như là không thể. Chưa vội xét tới song anh, chỉ riêng thần thông tu luyện cũng đã khó bì được rồi.

Tiếp đến, về cấp bậc Đại hải thì lại càng không cần nhắc. Thế giới này không có khái niệm về cảnh giới Đại hải.

Cuối cùng, cấp bậc chân nhân cảnh giới thứ chín - vạn cổ cự đầu: Linh anh đệ cửu trọng... Tu sĩ cấp bậc này, Đà Lan Giới đúng là vẫn tồn tại, thế nhưng là... Bọn họ cũng chẳng cách nào phá vỡ sự trói buộc của không gian pháp tắc nơi đây được. Lực lượng của bọn họ căn bản là không đủ.

Nếu hỏi tại sao bọn họ - những vị chân nhân Linh anh đệ cửu trọng kia - lại không thử cùng nhau liên hợp, hoặc là tại sao trong suốt cả trăm vạn năm mà giữa bọn họ lại không phát sinh một trận đại chiến nào để vô tình phá vỡ trói buộc của không gian pháp tắc nơi đây thì câu trả lời là vì... Điều đó là không thể. Nó không có khả năng xảy ra.