Phù Thiên Ký

Chương 491: Tất cả chỉ là diễn kịch




“Ồ, ra ngươi đây là muốn tự chúc mừng bản thân, tự mình thỏa mãn”.

Đưa mắt nhìn lên, Thi Quỷ chợt hỏi, giọng không mặn không nhạt:

“Lạc Lâm, ngươi cảm thấy bản thân rất giỏi? Vậy... Đem so với ta thì thế nào?”.

Nghe xong, tiếu ý trên mặt Lạc Lâm tức thì vụt tắt, chép môi thầm nghĩ: “So? Ta làm sao mà so được với tên biến thái ngươi. Tốc độ tu luyện của ngươi căn bản không phải dành cho người a...”.

“Ài...”.

Đầu lắc nhè nhẹ, Lạc Lâm đem ý nghĩ dẹp qua một bên, nói: “Tiểu Quỷ sư phụ à, ngươi cần gì so đo như thế chứ. Hôm nay là ngày người ta đột phá kia mà...”.

“Được rồi, thế này đi. Hôm nay chúng ta tổ chức ăn mừng cho cả hai luôn. Mừng Tiểu Quỷ sư phụ ngươi biến thái hơn người, bước vào Linh châu đệ cửu trọng và mừng Lạc Lâm ta đây tu luyện thần tốc, đột phá Linh châu đệ tam trọng thành công”.

“Ừm, cứ quyết định như vậy đi. Tiểu Quỷ sư phụ ngươi cứ ở yên đây, để ta đi chuẩn bị”.

Nói liền làm, ngay khi lời vừa dứt thì Lạc Lâm liền đứng dậy phóng ra khỏi nhà, từ đầu đến cuối đều chẳng buồn lý đến thái độ của Thi Quỷ. Câu trả lời của hắn, nàng căn bản là không định nghe a.

...

“Cứ mãi làm một đứa trẻ, như vậy có khi lại là một hạnh phúc...”.

Dõi mắt nhìn ra cửa, nơi thân ảnh Lạc Lâm vừa khuất dạng, Thi Quỷ nhẹ buông một câu. Để rồi sau đó, một lần nữa hắn lại lâm vào trầm tư...

...

Thi Quỷ, hắn đã nghĩ rất nhiều thứ. Về Lạc Lâm, về bản thân, về những mối quan hệ...

Nhưng, nghĩ thì cũng chỉ là nghĩ. Có những điều không thể thay đổi, có những việc không thể không làm...

Tương lai của một số người, nó vốn là đã định sẵn ở hiện tại rồi.

...

...

Hai giờ sau.

Không gian như cũ vẫn là bên trong căn nhà tại Tử Trúc Lâm.

Lúc này, Lạc Lâm và Thi Quỷ lại giống trước đó, mỗi người ngồi ở một góc bàn, ngay trên chiếc ghế đã từng ngồi.

Người cũ, nhà cũ, duy chỉ có một thứ là mới: Những món ăn. Chúng được bày biện kín cả chiếc bàn duy nhất trong nhà. Khỏi nghĩ cũng biết là ai đã chuẩn bị.

Phải, hết thảy chúng đều là do một tay Lạc Lâm mang về. Tất nhiên không thể có chuyện nàng tự tay nấu nướng làm ra. Thật ra thì nàng chỉ có công mở miệng căn dặn và rồi sau đó tự mình đến lấy mang đi thôi.

...

“Hì hì...”.

Nở nụ cười quen thuộc, Lạc Lâm chủ động mở lời: “Tiểu Quỷ sư phụ, ở đây toàn bộ đều là những món ăn ngon nhất, chứa đựng nhiều lực lượng nhất, so với linh đan cũng chẳng kém bao nhiêu. Ngươi hãy ăn nhiều một chút đi”.

Trước thái độ ân cần của nàng, Thi Quỷ lại chỉ tùy tiện gật đầu: “Vậy ta cũng không khách sáo”.

Nói đoạn, hắn đưa tay cầm lên đôi đũa, hướng về một chiếc đĩa rồi gắp lên thứ đựng bên trong.

“Tiểu Quỷ sư phụ, thế nào?”.

“Cũng được”.

“Hì hì... Vậy ngươi hãy ăn thêm đi”.

“Ừ”.

Cánh tay Thi Quỷ lại lần nữa vươn ra, nhưng là sau đó, chỉ được nửa đường thì đột nhiên dừng lại. Ngó qua Lạc Lâm vẫn đang nhìn mình bên kia, hắn hỏi:

“Ngươi không tính ăn sao?”.

“Ăn chứ ăn chứ”.

Như để chứng minh lời mình vừa nói, Lạc Lâm lập tức đưa tay cầm lấy đôi đũa của mình, bắt đầu gắp thức ăn trên bàn.

Thấy thế, Thi Quỷ cũng chẳng hỏi hỏi hay là nói thêm gì nữa, tiếp tục thưởng thức các món ăn.

...

Lát sau.

Khi đã ngồi ăn được một lúc, Lạc Lâm bất ngờ hướng Thi Quỷ đề nghị:

“Tiểu Quỷ sư phụ, chúng ta uống một chút rượu đi”.

“Rượu?”.

“Ừm, là rượu a”.

Lạc Lâm nhanh miệng: “Chúng ta là đang tổ chức ăn mừng mà, nếu chỉ ăn không như vầy thì thật vô vị. Phải có tí rượu vào mới ra hình ra dáng được...”.

Thoáng nghĩ ngợi, Thi Quỷ nói ra suy đoán: “Ngươi hẳn là đã sớm chuẩn bị rồi đi”.

Đáp lại là một nụ cười lém lỉnh: “Hì hì... Vậy mà cũng bị Tiểu Quỷ sư phụ ngươi đoán được”.

Nói đoạn, Lạc Lâm động thần niệm, từ bên trong không gian giới chỉ lấy ra một bình rượu. Rượu xong, nàng lại tiếp tục lấy ra thêm hai chiếc ly bằng ngọc, kiểu dáng cũng đủ xem là tinh mỹ.

Rượu, ly đều đã có đủ, Lạc Lâm chẳng chần chừ thêm nữa, lập tức động tay.

Rất nhanh, hai ly rượu đầy đã được chuẩn bị xong.

Nhấc lên một ly, nàng vừa đưa sang cho Thi Quỷ vừa nói: “Tiểu Quỷ sư phụ, ngươi một ly ta một ly, chúng ta hãy uống mừng nào”.

Cầm lên ly rượu vừa được người đưa sang, Thi Quỷ tùy tiện nói ra:

“Lạc Lâm, ta không biết là ngươi đã từng uống qua thứ này đấy”.

“Hì... Trước khác nay khác, bây giờ người ta đã là đại cô nương rồi”.

Mắt thấy Thi Quỷ còn chần chừ chưa uống ly rượu mình đưa, Lạc Lâm bèn chủ động nâng ly lên: “Tiểu Quỷ sư phụ, chúng ta cùng uống... Ui!”.

Câu còn chưa kịp nói hết thì đột nhiên Lạc Lâm ngưng lại, kêu lên một tiếng khác lạ.

Mặt nhăn mày nhó, nàng vội đem chiếc ly đang cầm trong tay đặt xuống bàn, hướng Thi Quỷ cầu cứu:

“Tiểu Quỷ sư phụ, mau! Mau giúp ta!”.

“Nhanh lên... Ui da! Ta lại bị công pháp cắn trả rồi!”.

...

Khoảng mười phút sau.

“Phù... Ù...”.

“Phù... Ù...”.

Liên tiếp thở ra những hơi dài, Lạc Lâm vừa dùng tay vỗ ngực vừa lầm bầm:

“Huyết Ma Kinh chết tiệt... Sớm không tới muộn không tới... Lại chọn đúng vào lúc ta đang ăn uống lại phát tác...”.

Đợi cho hơi thở bình ổn, nàng ngó sang Thi Quỷ phía đối diện, giọng chân thành cảm kích:

“Sư phụ Tiểu Quỷ, lần này nhờ ngươi, à không, là lần nào cũng đều là nhờ ngươi giúp ta...”.

“Tiên Linh Chi Huyết, Huyết Viêm Tuyền Hỏa rồi Huyết Ma Kinh, bao nhiêu là họa ngầm trong người ta, nếu không có ngươi thì ta thật chẳng biết mình sớm đã biến thành dạng gì rồi...”.

Càng nói, Lạc Lâm càng xúc động, theo đó ánh mắt nhìn Thi Quỷ cũng nhu hòa khác lạ: “Tiểu Quỷ sư phụ, trong lòng ta thật sự đối với ngươi rất là cảm kích, thật sự...”.

Hít vào một hơi cho cảm xúc lắng xuống đôi phần, Lạc Lâm đưa tay cầm lên ly rượu lúc nãy, lần nữa ngước lên nhìn Thi Quỷ, dịu dàng cất tiếng:

“Lời trong lòng không biết nói sao cho tỏ tường, nhân có rượu nồng, Lạc Lâm ta xin kính Tiểu Quỷ sư phụ ngươi một ly”.

Có vẻ như như bị những lời nói của Lạc Lâm tác động, Thi Quỷ hiếm thấy nở nụ cười thân thiện với nàng, cũng tự mình cầm lên ly rượu.

“Cạn”.

Lời dứt, Thi Quỷ liền đưa chiếc ly tới bên miệng, một hơi uống hết.

Bên kia, chứng kiến hành động của hắn, trong mắt Lạc Lâm tức thì lóe qua một tia khác lạ. Trong cái nhếch môi đầy ẩn ý, nàng đặt ly rượu vừa uống xong xuống bàn, hỏi:

“Tiểu Quỷ sư phụ, rượu có ngon không?”.

“Không tồi”.

“Hì... Vậy Tiểu Quỷ sư phụ, sau khi uống xong thì bây giờ ngươi cảm thấy thế nào? Có phải là trong người nóng ran tựa như có ngọn lửa đang thiêu đốt đúng không?”.

“Đúng là có cảm giác này”. - Thoáng cảm nhận, Thi Quỷ thành thật hồi đáp.

Tiếu ý mỗi lúc một nồng đậm, Lạc Lâm hỏi tiếp: “Ừm... Sư phụ Tiểu Quỷ, trong bụng ngươi chắc hẳn đang bắt đầu khó chịu, hơi đau đau tựa kiến cắn phải không?”.

“Hình như là vậy”.

“Hì hì... Tiểu Quỷ sư phụ, ngươi chẳng lẽ không có thắc mắc gì về thứ ngươi vừa mới uống sao?”.

“Sau mấy lời vừa rồi của ngươi, ta nghĩ là mình đã bắt đầu thắc mắc rồi đấy”.

“Chậc chậc...”.

Liên tiếp tặc lưỡi, Lạc Lâm tháo xuống mặt nạ, thôi đóng kịch nữa. Từ vẻ dịu dàng thân thiện, nàng chuyển hẳn sang bộ mặt tiểu nhân đắc chí.

“Ài... Tiểu Quỷ sư phụ à Tiểu Quỷ sư phụ, ngươi thật là kém cỏi quá đi”.

Hai tay đặt hờ sau mông, nàng rời khỏi chiếc ghế đang ngồi, ra dáng biết sâu hiểu rộng mà rằng:

“Sư phụ Tiểu Quỷ, ngươi thật cho rằng ta đây đối với ngươi rất cảm kích ư?”.

“Không. Không hề có. Không một chút nào cả. Hoàn toàn trái lại, bổn công chúa đây vẫn luôn rất là không thích, à không, rất là ghét ngươi”.

“Sư phụ Tiểu Quỷ ngươi cắn ta một cái, rồi khiến ta cắn lại một cái, biến ra một con Bạch Diễm Trư để nó gọi ta là Lạc Mẫu Thân, hại cái mông ta bị Tiểu Đầu bắn trúng ba lỗ... Chưa hết, Tiểu Quỷ sư phụ ngươi lại còn dám bắt ta phải gọi ngươi là sư phụ, trong thời gian truyền thụ công pháp cho ta thì hết lần này tới lần khác cố tình châm chọc, chê bai ta... Còn nữa, Tiểu Quỷ sư phụ ngươi...”.