“Muội đấy, vấn đề đơn giản như vậy mà cũng không nhìn ra. Thật uổng cho muội...”.
“Tỷ tỷ”. - Chẳng để Lạc Mai Tiên chê trách mình thêm nữa, Lạc Lâm vội cướp lời - “Người ta biết rồi mà. Tại người ta hơi bị kích động một chút nên chưa kịp nghĩ tới thôi”.
Làm như mình vừa chợt nhớ ra gì, Lạc Lâm chuyển ý: “Phải rồi. Tỷ, tại sao Tiểu Quỷ lại chạy tới bãi tha ma đào mộ tu luyện vậy? Hắn có thể sử dụng các loại tài bảo mang thuộc tính âm hàn để tu luyện mà”.
Được hỏi, Lạc Mai Tiên vừa định hé môi thì tiếng Lạc Lâm đã lại vang lên:
“À, muội biết rồi! Tỷ, có phải là tỷ không cấp các tài bảo như thế cho hắn nữa đúng không?”.
“Hi hi... Tỷ cũng thật xấu. Bất quá... Hi hi... Như vậy mới tốt. Tiểu Quỷ kia, tỷ đừng có cho hắn gì cả, cứ để hắn tự kiếm tài bảo, tự thân vận động đi”.
Nhìn muội muội tự suy diễn rồi tự gật gù, Lạc Mai Tiên không khỏi có chút buồn cười. Môi nhếch khẽ, nàng nở một nụ cười nhẹ, nói:
“Xem kìa, kẻ ngốc lại đột nhiên thông minh lên rồi”.
Hàm ý trêu chọc bên trong, Lạc Lâm há lại chẳng nghe ra. Gần như tức thì, nàng thu hồi tiếu ý trên mặt, chép miệng bất mãn:
“Tỷ, người ta đâu phải kẻ ngốc. Hồi nãy là do nhất thời chưa kịp nghĩ tới thôi mà...”.
“Được rồi được rồi”.
Ngó thấy muội muội như sắp dỗi, Lạc Mai Tiên không trêu chọc nữa. Thần sắc nghiêm túc lên một chút, nàng nói:
“Ừm, thật ra thì vừa rồi muội nói có phần thiếu. Lâu nay đúng là tỷ đã không cấp tài bảo mang thuộc tính âm hàn cho Thi Quỷ nữa, thế nhưng là, Thi Quỷ hắn cũng chưa từng tìm đến nhờ vả hay là yêu cầu...”.
“Hửm?”.
Lạc Lâm hơi ngoài ý muốn: “Tỷ, Tiểu Quỷ kia thật là không đòi thứ gì sao?”.
“Chắc chắn không có”.
“Kỳ lạ thật...”.
Ngẫm nghĩ một hồi, sau cùng thì Lạc Lâm kết luận: “Tiểu Quỷ kia gian xảo, tà ác như vậy, hẳn là hắn thích đi luyện thi hấp cốt hơn đi...”.
“Gian xảo, tà ác?”.
Lạc Mai Tiên tỏ ra ngờ vực: “Lạc Lâm, sao muội lại nhận định như vậy? Muội không có chịu thiệt thòi gì dưới tay hắn đấy chứ?”.
“Còn không phải”.
Trong lòng thì thầm đồng tình nhưng ngoài mặt Lạc Lâm lại ra sức phủ nhận: “Sao có thể chứ? Muội đây đường đường là đại ác ma cao quý, làm sao lại thua thiệt dưới tay một tên Dị Chủng như Tiểu Quỷ kia được... Sở dĩ muội bảo hắn gian xảo, tà ác là tại vì... Ừm... Bộ dạng của hắn nó nói lên như thế. Còn có cái tên nữa, vừa nghe đã biết chẳng phải loại tốt lành gì rồi. Rất là u ám, đen tối a...”.
“Đứa nhỏ này thật là...”.
Thầm lắc đầu, Lạc Mai Tiên cũng chẳng truy hỏi thêm nữa. Nàng quay lại vấn đề trước đó:
“Dù lý do là gì đi nữa thì sự thật Thi Quỷ đã không nhờ vả hay yêu cầu tỷ cung cấp cái gì cho việc tu luyện của hắn cả. Có điều...”.
Thoáng ngưng trong giây lát, Lạc Mai Tiên tiếp tục: “Cho dù hắn có muốn thì tỷ cũng sẽ không cấp. Chí ít là trong khoảng thời gian này... Các loại tài bảo mang thuộc tính âm hàn kia muốn kiếm cũng chẳng dễ dàng gì, đại lượng thì lại càng khó khăn. Hiện nay Đại La đang cần rất nhiều tài nguyên để xây dựng và phát triển, nếu không phải rất cần thiết thì tỷ sẽ không xuất ra cái gì...”.
“Tỷ, vậy... Vậy còn muội?”.
“Muội?”.
Lạc Mai Tiên rất nhanh liền hiểu ý.
“Muội muội ngốc, tất nhiên muội là ngoại lệ rồi. Chỉ cần là tốt cho muội, nhiều đến đâu, khó khăn cỡ nào tỷ cũng sẽ kiếm đủ... Chỉ là...”.
“Tỷ, làm sao?”.
“Lạc Lâm, tỷ e là muội không thể giống như Thi Quỷ trực tiếp hấp thu khí âm hàn để tu luyện được đâu”.
“Không được?”.
Lạc Lâm phản ứng ngay: “Tỷ, tại sao lại không được? Muội cũng tu luyện Cửu Thiên Huyền Công mà”.
“Ừm, là thế này...”.
Lạc Mai Tiên đem sự thể nói ra: “Tỷ có cùng Thi Quỷ nói qua rồi, theo như lời hắn thì trực tiếp hấp thu khí âm hàn đúng là phương thức tu hành của Cửu Thiên Huyền Công, tuy nhiên, phương thức tu hành này chỉ xuất hiện khi nào muội đạt đến cảnh giới Linh anh thôi”.
“Linh anh...”. - Lạc Lâm cúi đầu lẩm bẩm - “Nếu như là Linh anh thì...”.
Ánh mắt là lạ, nàng lần nữa ngẩng lên nhìn tỷ tỷ mình, đột nhiên buông ra một câu: “Tỷ, sao tự dưng tỷ lại hồ hồ rồi”.
“Hồ đồ? Tỷ?”. - Lạc Mai Tiên vừa dùng tay chỉ vừa mình vừa hỏi, nét mặt ngạc nhiên.
Đúng, là ngạc nhiên không phải nghi hoặc.
Muội muội nàng, nó vừa bảo nàng hồ đồ?
Cũng chẳng để Lạc Mai Tiên chờ đợi quá lâu, phía đối diện Lạc Lâm đã lại lên tiếng:
“Đúng vậy a. Tỷ hồ đồ thật rồi. Vừa rồi tỷ bảo muốn trực tiếp hấp thu khí âm hàn từ bên ngoài vào tu luyện thì cần phải đạt tới cảnh giới Linh anh, nhưng mà tỷ xem, Tiểu Quỷ đâu phải Linh anh cảnh, hắn mới là tu sĩ Linh châu cảnh thôi a”.
Giờ thì Lạc Mai Tiên đã hiểu ra vì sao mình lại bị người gán cho hai chữ “hồ đồ”. Có điều, hai chữ “hồ đồ” này, nàng bị gán hơi oan rồi.
“Hừm hừm”.
Hắng giọng hai tiếng, Lạc Mai Tiên chỉnh lại thần sắc, nói:
“Lạc Lâm, sau này đừng tùy tiện kết luận như vậy”.
“Hửm?”.
“Thi Quỷ kia, hắn sỡ dĩ có thể trực tiếp hấp thu khí âm hàn từ bên ngoài để tu luyện là nhờ vào may mắn. Hắn từng có một ít cơ duyên xảo hợp dẫn đến công pháp bị biến đổi đôi chút, do đó mới nắm giữ được phương thức tu luyện kia sớm hơn bình thường...”.
“Tiểu Quỷ, hắn nói với tỷ như vậy?”. - Lạc Lâm một bộ ngờ vực, hỏi.
“Ừm”.
“Tỷ tin tưởng?”.
“Mỗi lời hắn nói đều có lời thề tâm ma bảo đảm”.
Vốn còn đang muốn nói gì, nhưng nghe đến mấy chữ “lời thề tâm ma” thì Lạc Lâm đành phải đem lời định nói nuốt trở vào lại.
Lời thề tâm ma cũng không phải tùy tiện có thể mang ra đùa giỡn được.
...
“Ài... Nói vậy thì muội phải chờ đến khi đột phá cảnh giới Linh anh mới có thể trực tiếp hấp thu khí âm hàn từ bên ngoài để tu luyện sao...”.
Nếu như nói trong lòng Lạc Lâm nàng chẳng có chút thất vọng nào thì khẳng định là nói dối. Trái lại, nàng rất thất vọng đấy.
“Thế mà lúc muội hỏi, tên Tiểu Quỷ kia lại bảo chỉ cần tăng thêm chút tu vi nữa là có thể trực tiếp hấp thụ...”.
“Đúng là gạt người mà. Từ Linh châu cảnh lên Linh anh cảnh mà bảo là chỉ một chút”.
...
Ngồi kế bên, Lạc Mai Tiên thấy muội muội tỏ ra thất vọng như vậy thì lựa lời khuyên nhủ:
“Lạc Lâm, đừng có chán nản như thế. Cửu Thiên Huyền Công kia, phẩm cấp không thua kém chút nào so với công pháp đỉnh cấp của Lạc tộc ta, muội tu luyện cũng chẳng thiệt thòi gì. Lại nói, lực lượng chuyển đổi từ Cửu Thiên Huyền Công này, đặc tính của nó rất kỳ diệu, đối với muội lại càng có trợ giúp rất lớn...”.
“Lạc Lâm, không cần tỷ nhắc thì muội cũng biết trong người có bao nhiêu họa ngầm rồi đấy. Tiên Linh Chi Huyết, Huyết Viêm Tuyền Hỏa, Huyết Ma Kinh, mấy thứ đó chẳng cái nào là dễ giải quyết. Cửu Thiên Huyền Công chính là biện pháp hữu hiệu nhất, cũng là phương thức an toàn nhất. Nó vừa có thể giúp muội ổn định Huyết Viêm Tuyền Hỏa, kiểm soát Tiên Linh Chi Huyết lại đồng thời bình ổn được Huyết Ma Kinh...”.
“Tóm lại thì Cửu Thiên Huyền Công này rất quan trọng, cũng rất có ích cho muội. Ngoài muội thì Thi Quỷ cũng chẳng hé môi truyền ra nửa chữ cho ai. Vì vậy, Lạc Lâm, muội không được nản lòng, phải nỗ lực tu luyện có biết không”.
Nghe tỷ tỷ bảo phải nỗ lực, trong lòng Lạc Lâm liền thở dài thườn thượt, miễn cưỡng gật đầu: “Tỷ, muội biết rồi. Muội sẽ cố gắng tu luyện”.
“Ừ, vậy mới tốt”.
...
“Phải rồi, dạo này tình trạng muội thế nào? Có bị cắn Huyết Ma Kinh cắn trả nữa không?”. - Sau một đỗi trầm ngâm, Lạc Mai Tiên chợt hỏi.
Rất mau chóng, Lạc Lâm cũng liền hồi âm: “Nửa tháng trước có bị cắn trả một lần... Nhưng mà không sao, Tiểu Quỷ đã giúp muội bình ổn”.
Nghĩ tới gì đấy, nàng nói tiếp: “Tỷ, trong khi ở Tử Trúc Lâm, muội phát hiện ra một chuyện”.
“Muội phát hiện chuyện gì? Mau nói tỷ nghe”.
“Ừm, chuyện là vầy...”.
(Còn tiếp...)