...
Cứ thế, một câu lại một câu, một đoạn lại một đoạn, Lạc Lâm hát hết khúc này rồi tới khúc khác, ngâm nga không dứt...
Thật cũng chẳng biết trời xui đất khiến thế nào mà đêm nay nàng lại trở chứng như vậy nữa.
Một hai lần thì không nói làm gì, đằng này...
Lạc Lâm nàng đã lặp đi lặp lại cả chục lần rồi a. Đáng nói hơn là trông bộ dáng của nàng, cho tới bây giờ dường như vẫn còn chưa có ý định dừng lại nữa...
...
“Thật là phiền”.
Vốn đang ngồi điều tức trên giường, Thi Quỷ lắc đầu buông ra một câu.
Thật ra không phải mới đây mà hắn đã thu công từ sớm rồi. Mới đầu, hắn mở mắt là bởi cảm thấy nghi hoặc. Từ trước đến nay hắn chưa từng nghe Lạc Lâm cất tiếng hát bao giờ.
Vơi một chút thắc mắc cùng vài tia hiếu kỳ, Thi Quỷ hắn đã im lặng ngồi lắng nghe.
Thế nhưng, hắn càng nghe thì lại càng thất vọng, càng nghe thì trong lòng lại càng phiền.
Giọng hát của Lạc Lâm mặc dù không tồi, nhưng cái cách mà nàng thể hiện ra kia... Nó rành rành là trẻ con ra vẻ người lớn, chẳng chân thật một chút nào cả.
Thế thì cũng thôi, đằng này... Có mỗi một khúc mà nàng cứ ngâm đi ngâm lại...
“Tự dưng lại trở chứng gì không biết...”.
Thầm than một câu, Thi Quỷ đưa tay chỉnh sửa y phục trong giây lát rồi đặt chân xuống giường, hướng về cửa chính bước ra.
“Dù sao cũng đang định ra ngoài...”.
...
“Hửm?”.
Ngay tại thời điểm cánh cửa căn nhà được mở ra thì bên trong tòa kim tháp, tiếng hát của Lạc Lâm cũng ngưng lại.
Nàng đã phát hiện sự hiện diện của Thi Quỷ.
“Tiểu Quỷ này đi đâu vậy nhỉ?”. - Dõi mắt nhìn theo hướng Thi Quỷ vừa rời đi, Lạc Lâm âm thầm tự hỏi.
“Đêm hôm khuya khoắt lại tự dưng chạy ra ngoài, không phải là muốn làm chuyện xấu gì đó chứ?”.
Nghĩ ngợi một đỗi, Lạc Lâm liền quyết định:
“Phải bám theo mới được”.
Lời vừa ra hết, nàng lập tức bật người dậy, một đường phóng thẳng ra bên ngoài, sau khi thi triển ra một màng sáng màu xám bao bọc quanh thân thì liền nhắm hướng Thi Quỷ vừa rời đi đuổi theo.
Có điều, đuổi theo Thi Quỷ cũng chẳng phải chỉ mỗi mình Lạc Lâm mà còn có thêm vài người nữa. Chính xác thì là ba người, đều là cường giả Thiên hà cảnh. Xem ra hẳn là những kẻ được Lạc Mai Tiên âm thầm phân phó lưu ý đến Thi Quỷ.
...
...
Kẻ trước người sau, kẻ đi người bám đuổi, quá trình ấy rất nhanh đã kết thúc.
Hiện giờ, bên trong Đại La Thành, cách phủ thành chủ không xa, chỉ khoảng độ chừng hai dặm về phía tây.
Chỗ này là một bãi đất, rất rộng nhưng lại hoàn toàn trống trải. Đừng nói nhà cửa, thậm chí ngay đến một bóng cây còn chẳng tìm thấy...
Thi Quỷ, hắn chính là đang ở bên trong bãi đất trống trải này.
Lại nói, bãi đất này cũng chẳng phải nơi xa lạ gì lắm, trái lại, nó rất quen thuộc là khác.
Bãi đất này, nó chính là nơi đã từng chôn vùi Thi Quỷ, cùng với những bộ thi thể ma nhân khác.
Đúng vậy. Nơi đây đích thị là bãi tha ma mà Thi Quỷ đã bị đưa tới từ sau trận chiến giữa Na Trát và Thánh tử Cửu Âm Giáo, đồng thời cũng chính là nơi mà hắn và Lạc Lâm gặp mặt lần đầu.
...
“Tiểu Quỷ, hắn tới chỗ này làm gì vậy nhỉ?”.
Trong bộ đồ đen trùm kín người, Lạc Lâm nằm trên đất, vừa từ xa theo dõi vừa âm thầm nghĩ.
“Tiểu Quỷ kia gần cả năm nay không ra khỏi phủ, hôm nay vừa ra liền chạy tới bãi tha ma này...”.
“... Thật là mờ ám quá...”.
Tâm hiếu kỳ càng lúc càng tăng cao, Lạc Lâm tiếp tục chăm chú theo dõi.
Đối với những lời âm thầm tự nói kia của Lạc Lâm, Thi Quỷ hiển nhiên là chẳng thể nào biết được. Giờ phút này hắn cũng không liên hệ gì với huyết chủng trong người nàng.
Tuy nhiên, sự hiện diện của nàng thì hắn sớm đã biết.
“Đúng là một đứa trẻ phiền toái”.
Trong lòng thầm buông một câu, Thi Quỷ mặc kệ ai kia, chậm rãi đưa chân về trước...
“Vù vù... Vù vù... Vù...”.
“... Vù vù... Vù vù...”.
Giữa những làn gió lạnh lẽo liên tục thổi qua, sau một đoạn đường ngắn ngủi, Thi Quỷ rốt cuộc đã dừng chân.
Vị trí hắn đang đứng đây là nơi trung tâm của bãi tha ma, xét ra cũng chẳng có điểm gì đặc biệt với những nơi khác.
“Tên Tiểu Quỷ này, đi qua đi lại lâu như vậy rồi, cuối cùng là đang tính làm gì chứ?”.
Ở phía xa xa, Lạc Lâm len lén ngẩng đầu lên một chút, vừa quan sát Thi Quỷ vừa tự hỏi.
Nàng cảm thấy rất là khó hiểu. Từ nãy giờ nàng đã cố nghĩ thử rồi, thế nhưng vẫn không phát hiện ra điểm nào đáng kể cả.
“Ài... Chỗ này là bãi tha ma, ngoài tử thi, xương cốt bên dưới ra thì còn có gì khác nữa đâu chứ...”.
“Tiểu Quỷ kia tự dưng sao lại chạy tới đây? Lẽ nào lại muốn đào mồ...”.
Câu nói cuối cùng vừa rồi của Lạc Lâm đương nhiên chẳng phải suy đoán hay gì, chỉ đơn thuần là tùy tiện nói ra mà thôi. Thế nhưng câu nói tùy tiện này, trùng hợp thay nó lại chính là đáp án mà nàng đang tìm.
Thi Quỷ, mục đích đến đây của hắn đích thị là vì đào mộ.
Và lúc này, hắn đã bắt đầu.
Linh lực đã sớm được điều động, Thi Quỷ phóng mình lên không trung; Trong tư thế ngồi xếp bằng, hắn chậm rãi thả tay về hai phía, mỗi tay kết thành một pháp quyết rồi từ từ nâng lên.
Theo động tác nâng tay ấy của hắn, phía bên dưới, mặt đất cũng dần bạo động. Rất nhanh, những vết nứt đã lộ rõ. Mỗi lúc một rộng.
Cứ thế, sự việc theo đà tiếp diễn xuống, trong chốc lát, từ bên dưới lòng đất, một vài thứ đã bắt đầu bay lên.
“Này...”.
Chứng kiến mấy thứ đang bị hút từ dưới đất lên kia, gương mặt Lạc Lâm nhất thời biến đổi.
“Vậy mà thật là đào mộ...”.
Lạc Lâm cảm thấy rất khó tin. Nàng không ngờ rằng mấy lời tùy tiện vừa rồi của mình vậy mà lúc này lại trở thành sự thật.
Tiểu Quỷ kia, hắn thực sự là đang đào mộ a!
Mấy thứ đang bay từ dưới đất lên kia, chúng đích thị là xương cốt, thi hài người chết!
Thi Quỷ, rốt cuộc là hắn đang định làm gì?
Lạc Lâm, nàng thật là không biết.
Có điều, rất nhanh thì nàng cũng đã nhìn ra được.
Bên kia.
Động tác nâng tay của Thi Quỷ sớm đã kết thúc. Hiện tại, thay vì đưa xuống, dang ra hay là đưa lên thì chúng - hai bàn tay kia - lại đang được úp ngược chiều với nhau và đặt cố định trên đôi chân xếp bằng của Thi Quỷ. Xem dáng vẻ thì rất giống như là đang tu luyện.
Mà thực tế thì Thi Quỷ đúng là đang tu luyện thật.
Hành động tiếp theo của hắn đã chứng minh điều đó.
Mắt trái hé mở, hàn quang lóe lên, từ trên người Thi Quỷ, những tia lam quang bắt đầu bay ra.
Tốc độ lưu chuyển của những tia lam quang này không tính là nhanh, trái lại, chúng đi rất thong thả. Lộ tuyến thì chỉ có một: Xuyên qua các bộ hài cốt, tử thi đang lơ lửng giữa không trung rồi trở lại vào người Thi Quỷ, sau đó lại nhanh chóng trở ra, tiếp tục xuyên qua tử thi, hài cốt...
Cảnh tượng... Thật sự là có phần rùng rợn.
...
“C-Chuyện này...”.
Nằm ẩn nấp phía xa, Lạc Lâm trợn mắt, trong lòng chẳng biết phải nói câu gì...
Những gì mà nàng đang chứng kiến đây, nó quả thực...
Mặc dù cũng từng nghe không ít về mấy loại tà công, dị thuật chuyên luyện thi, hấp cốt gì kia, thế nhưng lúc này tận mắt chứng kiến thì nàng vẫn có cảm giác lành lạnh sống lưng a.
Nghe, đọc là một chuyện còn tự thân chứng kiến lại là một chuyện khác đấy!
...
“Uống máu tu luyện còn tốt, chí ít cũng là người sống, còn cái này...”.
“Tiểu Quỷ kia rõ ràng là đang hấp thụ tử khí, âm khí từ người chết để tu luyện...”.
Lạc Lâm càng nhìn thì trong lòng đối với Thi Quỷ lại càng thêm phần e ngại.
“Thi Quỷ Thi Quỷ... Đúng là người cũng như tên mà...”.
...
Giữa lúc Lạc Lâm đang âm thầm nghĩ ngợi, đánh giá bên kia thì bên này, quá trình hấp thu tử khí, âm khí của Thi Quỷ đã chuyển sang giai đoạn mới.
Từ dưới đất, hàng chục bộ tử thi, hài cốt khác lại vừa được hút lên. Điểm đến thì như cũ, vẫn là xung quanh Thi Quỷ.
Chính tại lúc này, những bộ tử thi hài cốt bị hấp thụ trước đó lần lượt rơi xuống. Xem ra hẳn là đã cạn kiệt tử khí, âm khí.
Như một điều tất yếu, những tia lam quang lập tức chuyển đổi mục tiêu, hướng về các bộ tử thi, hài cốt vừa mới bay lên.
Cái cũ vừa rơi cái mới đã lập tức thêm vào, một lần, một lần rồi lại một lần, quá trình ấy cứ tuần hoàn tiếp diễn, tận cho tới khi... Chẳng còn lại bộ tử thi hay hài cốt nào nữa...
P/s: Mấy hôm nay mỗi ngày đều là 5,6 chương. Và hậu quả là bây giờ ta đã ngã bệnh...
P/s 2: Trong tầm khoảng 10 chương nữa sẽ tái hợp Tiểu Kiều. Sẽ có một trận chiến... (Ước lượng theo đại cương thôi, có khi đang viết ta lại sinh ra ý gì rồi thêm thắt cũng không chừng).
Giờ phải đi ngủ thôi, ta oải quá rồi...