...
“Ài...”.
“Ước gì tên Tiểu Quỷ kia bị sét đánh chết đi...”.
“Không được không được. Nếu như hắn chết rồi thì ai giúp ta giải quyết hết họa ngầm... Không thể để hắn chết được...”.
...
“Giá như mà ta đây rất lợi hại thì tốt biết mấy. Như vậy thì khỏi cần đến tỷ tỷ thì cũng có thể tự mình báo thù, đem tên Tiểu Quỷ kia ra đánh đập, hành hạ...”.
“Rốt cuộc vẫn là thực lực không đủ a”.
...
“Tên Tiểu Quỷ kia, rõ ràng chỉ là một Dị Chủng mà sao lại lợi hại quá chừng như thế chứ...”.
“Tiểu Đầu là Bích Hải Thiên Ma Tằm, sau khi đột phá xong thì đã rất mạnh mẽ, lại còn được Tử Linh Tinh Hỏa của ta gia trì, vậy mà cuối cùng... Hắn đánh ra một chưởng liền khiến nó bất động...”.
“Cửu Thiên Huyền Công gì kia thật lợi hại như vậy sao? Mấy tháng nay ta cũng tu luyện mà sao không thấy...”.
“Lẽ nào ta thật sự kém cỏi nên nhìn không ra...”.
“Phi! Phi!”.
Lạc Lâm lập tức lắc đầu phủ định: “Tỷ tỷ nói ta là kỳ tài tu luyện mà, làm sao có thể kém cỏi được”.
“... Thế nhưng...”.
Ngẫm lại sự khó khăn trong quá trình tu luyện Huyết Ma Kinh cùng Cửu Thiên Huyền Công, nét mặt Lạc Lâm không khỏi xìu xuống.
Hai thứ công pháp kia, chúng thật sự rất là khó luyện a.
“Tiểu Quỷ kia, hắn làm thế nào mà lại luyện được chứ. Tốc độ lại còn nhanh như vậy...”.
“Ài... Không hiểu được, thật là không hiểu được...”.
...
Than ngắn rồi lại thở dài, Lạc Lâm cứ thế mà nằm trên giường không ngừng lẩm bẩm một mình.
Nói rồi nghĩ, nghĩ xong rồi lại nói, trên chiếc giường lớn, nàng hết trở bên đông lại lăn bên tây, cõi lòng phiền muộn mãi không thôi...
...
...
“Nặng đầu quá. Không nghĩ nữa”.
Chẳng biết sau bao nhiêu lần nói và sau bao nhiêu lần nghĩ, rốt cuộc thì Lạc Lâm cũng quyết định dừng lại.
Co chân đạp chiếc chăn đang nằm lệch ra khỏi người, nàng nhanh chóng chuyển mình ngồi dậy, hạ chân xuống nền nhà rồi hướng về phía cửa sổ tầng tháp bước sang.
Nhưng là, chân còn chưa đi được bao nhiêu bước thì nàng đã chợt dừng lại. Kế đó, sau một tiếng thở mạnh, nàng quay đầu, một đường đi thẳng tới chiếc bàn được đặt ở giữa tầng tháp.
“Tâm trí dạo này thật là không tốt mà”.
Cùng với câu nói, hai tay Lạc Lâm cũng được đưa về trước. Trong cái khom người, nàng đem một chiếc ghế cạnh bàn nhấc lên, xoay người theo đường cũ trở về, tiến lại gần cửa sổ tầng tháp.
Một cách tùy tiện, nàng bỏ chiếc ghế trong tay xuống, đặt mông ngồi lên. Hai tay chống cằm, nàng dõi mắt nhìn ra bên ngoài, hướng nhà của Thi Quỷ.
“Đèn tắt hết rồi. Tên Tiểu Quỷ kia có phải là đã ngủ rồi không?”.
Tự hỏi rồi Lạc Lâm cũng tự mình trả lời: “Chắc không phải. Tiểu Quỷ đó hẳn là chỉ đang điều tức, dưỡng thần gì đó thôi”.
“Ài...”.
“Cứ mỗi lần ra tay thì đều thất bại. Tên Tiểu Quỷ kia... Ài...”.
Ngẫm lại thì trong ba tháng vừa qua, tính ra số lần Lạc Lâm nàng ám toán Thi Quỷ cũng không ít. Đáng tiếc... Trước sau như một, Lạc Lâm nàng chưa một lần nào là thành công cả. Nói gì Thi Quỷ, ngay đến căn nhà của hắn nàng cũng chẳng thể động vào được đấy.
Là nàng thiếu cơ hội?
Không phải. Cơ hội nàng có rất nhiều. Dẫu sao thì ban ngày Thi Quỷ cũng đâu có ở đây, bên trong căn nhà. Hắn bận đi tu luyện thần thông rồi a.
Sỡ dĩ Lạc Lâm nàng chẳng thể đá động gì tới căn nhà trúc kia là xuất phát từ một nguyên nhân khác, bởi do một người khác.
Ai ư?
Ngoài Nghinh Tử ra thì làm gì còn ai vào đây nữa.
Nhớ hôm đó, sau trận cá cược kia, lần đầu tiên nàng trở về thì phát hiện ra Thi Quỷ không có ở nhà. Thế là một ý nghĩ lập tức lóe lên trong đầu nàng. Nàng đã đưa ra một quyết định: Đốt nhà Thi Quỷ.
“Đánh ngươi không được thì ta đốt nhà ngươi”.
Lạc Lâm, nàng đã nghĩ thế đấy.
Mà đâu chỉ nghĩ không, thực tế thì nàng đã hành động. Lúc ấy, châu hỏa của nàng chẳng những đã được gọi ra mà còn phóng thẳng luôn vào nhà Thi Quỷ nữa.
Với ngọn lửa đã phóng đi kia, nàng cứ đinh ninh mình sắp được thấy một cảnh tượng bùng cháy huy hoàng, sắp được xem bộ mặt nhăn nhó khó coi của Thi Quỷ... Phải, Lạc Lâm nàng đã đinh ninh và đã mong chờ như thế đấy. Nhưng ai ngờ đâu...
Từ nơi nào chẳng rõ, một tia sáng màu trắng bay ra đâm thẳng vào ngọn châu hỏa của nàng, nháy mắt đã đem châu hỏa triệt để dập tắt.
Vậy là xong. Một lần nữa công cuộc báo thù của Lạc Lâm nàng lại thất bại.
Mắt thấy nhà sắp cháy, một chút oán thù sắp được xoa dịu thì bỗng dưng lại bị người nhảy ra phá đám, khỏi cần nghĩ cũng biết tâm tình Lạc Lâm khi ấy thế nào.
Rất tức giận. Phi thường tức giận.
Thú thực là khi ấy, Lạc Lâm nàng đã muốn ngay lập tức nhảy vào chém giết kẻ đã phá đám mình kia. Thế nhưng... Đến lúc quay đầu và nhìn rõ diện mạo đối phương thì cơn giận của nàng liền không cánh mà bay. Bay mất tiêu. Một đi hai không trở lại a...
Giận? Người ta là chân nhân cảnh nha.
Chém giết? Chém giết cái khỉ. Người ta không vui, tùy tiện thở mạnh một hơi cũng đã đủ đem nàng cho thổi bay xa ơi là xa, cao ơi là cao rồi.
Lại nói, vị chân nhân này là Nghinh Tử a.
Mà Nghinh Tử là ai?
Tiếng là thuộc hạ nhưng thực chất Nghinh Tử chính là tỷ muội tốt của tỷ tỷ Lạc Mai Tiên nàng, xưng hô là bằng vai phải lứa chứ chẳng vừa.
Trước mặt Nghinh Tử, Lạc Lâm nàng xét ra thì cũng chỉ như tiểu muội muội thôi. Nàng căn bản là không có tư cách sai bảo hay lên mặt, lớn giọng này nọ.
Lùi một bước, cứ tạm cho Nghinh Tử và tỷ tỷ Lạc Mai Tiên của nàng không phải mối quan hệ tỷ muội thân thiết gì kia đi, vậy thì sao?
Lạc Lâm nàng sẽ vẫn như cũ kính nhi viễn chi thôi.
Bộ dạng của Nghinh Tử, thành thật thú nhận thì nàng cũng e ngại lắm...
Tóm lại thì sự thể đại khái là như vậy đấy. Hành vi phóng hỏa đốt nhà của Lạc Lâm nàng đã bị Nghinh Tử ngăn cản. Công cuộc báo thù của nàng đã phải nhận lấy thêm một lần thất bại nữa.
Ngày hôm đó, nó chính là như thế. Và rồi ngày hôm sau, hôm sau nữa, rồi lại những hôm sau nữa, hễ cứ mỗi lần Lạc Lâm nàng định đá động gì tới căn nhà của Thi Quỷ là Nghinh Tử lại ra tay ngăn cản.
Rốt cuộc, sau gần chục lần thất bại, Lạc Lâm nàng đã phải buông tha.
“Người thì đánh không lại, nhà lại không thể phá...”.
Ngẫm mà buồn lòng, Lạc Lâm ảo não thở dài.
“... Số ta thật là khổ... Thật là khổ quá đi...”.
Than thở xong mà phiền muộn trong lòng lại chẳng vơi đi, Lạc Lâm bắt đầu hé môi ngâm nga hát.
“Thân cô thế cô, thương tâm sầu muộn... Đêm trường quạnh quẽ nghe mỗi gió đông... Nỗi lòng thiếu nữ chốn u phòng, nào ai thấu, nào ai hay, hiểu lại là ai đây... Ừm hứm... Ừm hưm... Ừm hưm hưm hứm... Hừm hưm...”.
...
Không thể không nói là câu từ bài hát rất ư khắc khoải, rất ư sầu muộn, giai điệu cũng là như thế, nặng nề khó tả...
Nếu như là một người khác, thiết nghĩ bài hát cất lên hẳn sẽ làm lay động lòng người lắm. Nhưng khi người đang hát là Lạc Lâm thì... Đấy lại là chuyện khác.
Màn thể hiện của nàng, mặc dù cũng là đúng vần đúng điệu, tuy nhiên, hiệu quả lay động lòng người thì thật sự là không có mấy. Giọng điệu của nàng, vẻ u sầu xét ra cũng chỉ như một lớp phấn phấn nhàn nhàn phủ lên má thiếu nữ, bất quá là hình thức vậy thôi. Bản chất quả chẳng được bao nhiêu...
Âu cũng hợp lẽ. Lạc Lâm dù có mang hình hài đại cô nương thì thực chất vẫn chỉ là một cô bé chín tuổi, sự đời trải qua lại có là bao?
...
“Thân cô thế cô, thương tâm sầu muộn... Đêm trường quạnh quẽ nghe mỗi gió đông... Nỗi lòng thiếu nữ chốn u phòng, nào ai thấu, nào ai hay, hiểu lại là ai đây... Ừm hứm... Ừm hưm... Ừm hưm hưm hứm... Hừm hưm...”.
...
“... Ừm hứm hưm... Hứm hưm... Hừm hưm... Đêm trường quạnh quẽ... Đêm trường quạnh quẽ... Gió đông thổi... Gió đông ngừng... Trăng hôm qua tròn... Trăng hôm nay khuyết... Ừm hưm... Ừm hưm... Nỗi lòng thiếu nữ nào ai thấu, nào ai hay... Ừm hưm... Ừm hưm...”.