Phù Thiên Ký

Chương 480: Nữ nhân các ngươi thật là hay để bụng




...

“Khục khục...”.

Bạo liệt qua đi, tư thế Thi Quỷ cũng liền mau chóng thay đổi. Từ thẳng đứng oai nghiêm hắn hiện đã vừa ngã xuống đất. Tay buông xuôi, chân duỗi thẳng, cả người gần như bất động...

Tại sao lại nói là gần như?

Dễ hiểu thôi. Mặc dù mình mẩy, tay chân hắn đã triệt để nằm yên nhưng cái miệng thì vẫn còn cử động.

Không động làm sao được chứ, hắn còn phải ho và hộc máu đấy.

Thi Quỷ là vậy, tình trạng khá thê thảm. Bây giờ thì cả người hắn gần như chỗ nào cũng đều đã bị máu thấm ướt hết rồi. Máu từ những vết thương do các ngọn băng thứ của Nghinh Tử gây nên và máu do chính hắn vừa hộc ra nữa... Trong khi đó, ở phía bên kia, Nghinh Tử - đối thủ của hắn - thì lại đang trong một trạng thái hoàn toàn đối lập. Từ đầu đến chân, từ trước ra sau, trên người nàng chẳng hề có lấy một vết thương nào cả, dù một chút xíu cũng không. Bộ dạng của nàng, so với trước khi bắt đầu trận chiến thì vẫn là nguyên si y hệt như thế.

Âu cũng hợp lẽ. Dẫu sao Nghinh Tử nàng cũng là một vị chân nhân cảnh giới thứ tư: Linh anh đệ tứ trọng hàng thật giá thật, chiến lực còn là hơn xa đồng cấp, phi thường khủng bố, để đối phó với một tên tu sĩ Linh châu đệ bát trọng thì sức lực lại có tổn hao bao nhiêu?

So với Thi Quỷ, Nghinh Tử đã nằm ở một đẳng cấp khác biệt, chênh nhau... Thật là như kẻ trên trời người dưới đất vậy.

...

“Soạt soạt...”.

Sau một đỗi im lặng, Nghinh Tử lúc này rốt cuộc cũng động. Chân nàng đã vừa được nhấc lên và hiện đang hướng chỗ Thi Quỷ tiến lại.

Đoạn đường chẳng dài bao nhiêu nên rất nhanh thì Nghinh Tử đã đi tới đích.

Dừng sát bên cạnh Thi Quỷ, nàng hạ người ngồi xuống.

“Khục khục...”.

“Nghinh Tử...”.

Khó khăn lắm mới thốt ra được hai chữ thì Thi Quỷ đã lập tức im lặng. Không phải tự ý mà là bị bắt buộc phải câm nín. Nghinh Tử, nàng đã vừa động tay động chân vào người hắn.

Trước ánh mắt ngờ vực của Thi Quỷ, Nghinh Tử lấy ra một chiếc lọ nhỏ màu ngọc bích, trút vào lòng bàn tay một viên đan dược màu trắng rồi đưa tới bên miệng hắn.

Tiếp đấy, cánh tay còn lại được điều động, nàng xòe ra rồi đặt lên miệng nam nhân đang nằm, bất ngờ dụng lực.

Rất nhanh, rất chóng vánh, dưới cái bóp mạnh của Nghinh Tử, chiếc miệng Thi Quỷ tức thì bị tách ra.

Cảm nhận hiện giờ của Thi Quỷ, nếu phải dùng một từ để miêu tả thì đó hẳn sẽ là... “Ngạc nhiên”.

Đúng vậy. Thi Quỷ hắn đã vừa bị Nghinh Tử làm cho ngạc nhiên. Hắn đã không hình dung được là Nghinh Tử lại thô bạo với mình như thế.

Trước đây nàng đã làm thế với hắn chưa?

Rất khác. Thật sự là rất khác...

Cái cách mà Nghinh Tử vừa cho hắn uống thuốc rồi dùng linh lực giúp hắn trị thương đây, nó... Hơi mạnh tay rồi. Chẳng giống một Nghinh Tử với những cử chỉ thầm lặng nhưng rất đỗi dịu dàng mà hắn từng biết chút nào hết.

“Hẳn là ta đã lại khiến nàng ấy tức giận nữa rồi...”.

Trong lòng than nhẹ, Thi Quỷ triệt để khép mắt nằm im mặc tình người xử trí.

Chính ngay lúc Thi Quỷ vừa khép mắt này, ba giây còn chưa kịp qua hết thì một sự cố đã xảy ra. Nó cũng không to tát gì lắm, rất nhỏ thôi. Chỉ là cái nhỏ này, nó đã lập tức khiến cho Thi Quỷ phải trợn mắt nhăn mày.

Hắn đau. Một cơn đau đột ngột từ ngực truyền tới.

Âm thầm hít mấy ngụm khí lạnh, Thi Quỷ chuyển mắt nhìn lên gương mặt đờ đẫn của Nghinh Tử.

Khỏi cần nghĩ hắn cũng biết cơn đau vừa rồi là do kẻ nào làm a.

“Nữ nhân này, sao khi không lại...”.

Nghĩ đến đấy, Thi Quỷ chợt tự mình cắt ngang. Sau khoảnh khắc ngắn ngủi, trong đầu hắn lại bắt đầu chuyển sang hướng khác...

“Lẽ nào nàng ta lại...”.

“Nhưng tại sao chứ? Hình như giữa ta và nàng...”.

...

Giữa lúc Thi Quỷ còn đang âm thầm nghi hoặc thì bên cạnh hắn, Nghinh Tử đã vừa thu tay lại. Tình trạng Thi Quỷ đã tốt lên một chút, hiện đã có thể tự mình điều trị, Nghinh Tử nàng chẳng việc gì phải hao tổn linh lực cho hắn nữa...

Tâm ý đã định, Nghinh Tử không chần chừ thêm dù chỉ một giây, sau khi giải khai huyệt đạo cho Thi Quỷ xong thì liền đứng dậy rời đi, từ thời điểm quay lưng cho đến lúc thân ảnh hoàn toàn khuất dạng một ánh mắt thậm chí còn chẳng buồn liếc. Nói năng hay viết vẽ thì lại càng không.

...

“Nữ nhân các ngươi thật là hay để bụng...”.

“Khục khục...”.

Thi Quỷ đem ánh mắt thu hồi, vừa dùng tay lau đi vết máu nơi miệng vừa lắc đầu:

“Giúp người phải giúp cho trót chứ. Hấp thu dược lực cũng đâu phải... Khục... Việc khó khăn gì, ngươi giúp ta chẳng phải sẽ nhanh hơn nhiều so với ta tự mình làm sao”.

“Bỏ đi như vậy... Chí ít ngươi cũng phải... Khục...”.

“Ài... Không nói nữa sẽ tốt hơn”.

Thở ra rồi lại hít sâu mấy lượt, Thi Quỷ nhanh chóng gạt đi hình bóng Nghinh Tử, thoáng điều chỉnh tư thế, bắt đầu đem tâm pháp Linh Lung Đồng Ngọc Công vận hành...

...

...

Hôm đó, chuyện đã kết thúc như vậy. Sau trận chiến, mà thực ra là cuộc tập luyện “nặng nề” và “vất vả” kia, Thi Quỷ và Nghinh Tử, kẻ trước người sau ai về nhà nấy, cuối cùng vẫn là chẳng ai nói với ai câu gì. Bước đường về của họ, nếu có thì cũng chỉ là tiếng gió đưa, tiếng chân giẫm đều trên xác lá... Đơn độc... Vẫn hoàn đơn độc...

Tuy vậy, thời gian còn dài, đường đời còn xa, chuyện tương lai nào ai biết trước?

Nói không chừng một ngày nào đấy, mọi thứ rồi sẽ khác đi. Những thứ ở tương lai vẫn luôn khác nhiều so với khi nó từng hiện diện trong quá khứ kia mà.

Tương lai, nó hẳn là sẽ rất đáng để mong đợi.

Còn hiện tại...

...

Hôm nay đã lại là một ngày khác. Tính từ trận đấu đầu tiên giữa Thi Quỷ và Nghinh Tử thì đây đã là ngày thứ mười rồi.

Trong suốt mười ngày này, Thi Quỷ như cũ vẫn cần mẫn tu luyện, nỗ lực đem Băng Ngưng liên tục thi triển, liên tục phóng xuất hòng đạt tới trình độ kiểm soát tốt hơn, từ đó khiến cho uy lực của thần thông phát ra mỗi lúc mỗi thêm mạnh mẽ.

Lại nói, trong mười ngày này, Thi Quỷ cũng chẳng phải một mình tu tập, ngoài hắn ra thì còn có thêm Nghinh Tử nữa. Thỉnh thoảng nàng đã đến để bồi hắn. Cách thức thì vẫn như cũ: Đối chiến.

Các trận chiến giữa hai người bọn họ, khỏi phải nói, nó vẫn là ác liệt, vẫn là điên cuồng tương tự lần đầu tiên.

Tính đến hôm nay thì tổng cộng đã có năm trận chiến diễn ra. Lẽ dĩ nhiên là trong cả năm trận chiến ấy, gục ngã bao giờ cũng là Thi Quỷ. Riêng phần Nghinh Tử, một vết xước trên người nàng thậm chí còn không có.

Luôn bị đánh tơi tả là vậy, luôn bị bỏ mặc một mình để tự lê thân về nhà là vậy, thế nhưng Thi Quỷ chưa bao giờ sinh ra chút oán niệm nào với Nghinh Tử - kẻ đã “đánh đập” mình cả. Trái lại, đối với nàng thì trong lòng thật sự rất cảm kích.

Nhờ có nàng, nhờ có những trận đánh ác liệt nửa vô tình nửa phần cố ý kia của nàng mà quá trình tu tập của hắn đã tiến triển rất nhanh chóng. Thần thông của hắn, nó đã mạnh lên rất nhiều.

Sau mười ngày tập luyện cao độ đến mức gọi là hành xác thì hôm nay, Thi Quỷ hắn đã thuần thục kiểm soát được điểm thứ sáu trong lộ tuyến vận hành linh lực để thi triển thần thông, từ đó giúp Băng Ngưng phóng xuất ra được phạm vi ba mươi ba thước dư.

Ba mươi ba thước, so với mười ngày trước thì đã tăng lên xấp xỉ ba thước, còn nếu đem so với thời điểm mới bắt đầu tập luyện thì khoảng cách tiến thêm đã xấp xỉ tám thước rồi. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi mà Thi Quỷ hắn có thể tiến xa được như vậy, nếu nói trong lòng hắn không có chút nào vui mừng thì khẳng định là nói dối.

Thi Quỷ, hắn đã. Mặc dù không quá nhiều nhưng cũng chẳng phải quá ít. Nó vừa đủ để xua tan hết phiền muộn của mười ngày trước...