...
“Soạt!”.
Giữa lúc Thi Quỷ bên kia còn chưa kịp làm ra hành động nào khác thì bên này, thân ảnh Nghinh Tử đã lại vừa tiêu thất.
Nhưng rất nhanh sau đó, một cái chớp mắt còn chưa qua hết thì nàng đã lại hiện thân. Và vị trí lần này nàng xuất hiện là... Giữa không trung, ngay trên đỉnh đầu Thi Quỷ.
Gương mặt lạnh tanh không chút cảm tình, Nghinh Tử vung tay theo hình vòng cung, động tác như cũ vẫn rất nhẹ nhàng, tùy ý.
Phải, thật là rất nhẹ nhàng, rất tùy ý. Thế nhưng cái tùy ý, nhẹ nhàng kia, khi lọt vào mắt Thi Quỷ thì đã ngay lập tức khiến hắn thần tình đại biến.
Thi Quỷ, hắn thật đã có chút hoảng rồi.
Phía trên, ngay trên đầu hắn, sau cái vung tay phẩy nhẹ vừa rồi của Nghinh Tử, hàng loạt băng thứ đã xuất hiện.
Mười ba cái? Hay là hai mươi sáu cái?
Đều không phải. Con số chính xác là... Hơn bốn mươi cái!
Hơn bốn mươi ngọn băng thứ đang lăm le trên đầu hắn! Đáng nói hơn là linh quang của mỗi một cái trong số đó, tất thảy đều sáng hơn những ngọn băng thứ trong đợt công kích vừa rồi!
Cái này có ý nghĩa gì?
Số băng thứ lần này chẳng những đã nhiều hơn mà còn mạnh hơn!
“Nàng đây là muốn lấy mạng ta sao...”.
Thi Quỷ thầm bật thốt một câu như vậy xong, một giây không đợi thêm thì đã lập tức hành động. Và cái hành động mà hắn làm ra là... Chạy.
Thi Quỷ, hắn chạy, còn là rất nhanh. Đây cũng chẳng bởi do hắn hèn nhát hay gì mà chỉ đơn thuần là phản xạ tự nhiên. Đối mặt với uy hiếp từ hơn bốn mươi ngọn băng thứ ẩn chứa lực lượng khủng bố kia, trong nhất thời hắn đúng là vô pháp phản kháng.
Có muốn cũng ngăn không được đấy!
Nghinh Tử kia nếu đã bắt đầu nghiêm túc rồi thì Thi Quỷ hắn còn có thể làm gì được nữa chứ. Trong trường hợp bất khả kháng này, so với đứng yên chịu đòn thì bỏ chạy vẫn là lựa chọn tốt hơn.
“Có thể nàng ta cũng sẽ không truy cùng đuổi tận đâu...”.
Thi Quỷ, hắn đã mong là như vậy. Trong khoảnh khắc làm ra hành động bỏ chạy nọ, hắn đã hy vọng Nghinh Tử sẽ không tận lực truy đuổi làm gì.
Nhưng... Không may cho hắn, thực tế đã đi ngược lại với những gì hắn mong. Nghinh Tử, nàng vẫn chưa chịu buông tha.
Bằng tốc độ của chân nhân cảnh, vài giây chưa tới thì thân ảnh Nghinh Tử đã lại lần nữa hiện ra chắn ngay trước mặt Thi Quỷ.
Lại nói, hiện thân cũng chẳng riêng bản thân nàng. Theo đến còn có một thứ quen thuộc với Thi Quỷ nữa: Những ngọn băng thứ.
Bốn mươi ngọn băng thứ đã được Nghinh Tử gọi ra lúc nãy, tất cả chúng hiện đều đã ở đây. Vị trí cụ thể thì là ngay phía sau Thi Quỷ.
Trước có Nghinh Tử chắn đường, sau lại bị hơn bốn mươi ngọn băng thứ cản lối, tình cảnh Thi Quỷ thật là muốn tiến không được muốn lùi cũng chẳng xong. Hai bề thọ địch, chỉ e sẽ lành ít dữ nhiều...
“Nghinh Tử, ngươi rốt cuộc là đang muốn làm gì hả?!”.
Như cũ, một câu chất vấn lại được phát ra từ miệng Thi Quỷ.
Và hồi đáp... Cũng lại là như cũ. Nghinh Tử, nàng vẫn giữ im lặng.
Có điều, so với trước đó thì lần này tình cảnh đã có chút khác đi. Nếu như lúc nãy, sau lời chất vấn của Thi Quỷ thì vài giây sau Nghinh Tử sẽ liền phát động tấn công thì giờ phút này nàng lại đứng im lặng. Hơn bốn mươi ngọn băng thứ của nàng, toàn bộ cũng đều nằm trong trạng thái tương tự, một li không nhích thêm.
Nàng đang nghĩ ngợi? Phân vân? Hay là nàng đang chờ đợi điều gì?
Trừ nàng ra thì chẳng ai biết được. Thi Quỷ hiện giờ cũng là như thế. Không thể hiểu, cũng không thể biết.
Và có lẽ vì vậy nên hắn đã im lặng.
...
Bắt đầu mơ hồ, diễn biến không rõ, gián đoạn lại càng khó hiểu, trận chiến vừa diễn ra giữa Thi Quỷ và Nghinh Tử kia, nó tạo cho người ta cảm giác giống như đang xem trăng trong nước, nhìn hoa trong kính vậy. Thật thật giả giả, u u minh minh, quả khó mà xác định được điều gì...
Tuy nhiên, nói vậy cũng không có nghĩa rằng đây là một trận chiến chẳng mang lại chút lợi ích nào. Thực tế thì lợi ích đã hiện hữu rồi đấy. Vấn đề là đã có người nhận ra hay chưa mà thôi.
...
Quay về thực tại.
Giữa cánh rừng trúc, tại một góc nào đó, trận chiến hiện vẫn đang bị gián đoạn. Thi Quỷ cũng được, Nghinh Tử cũng tốt, cả hai đều chưa có ai làm ra phản ứng gì khác. Nói gì xuất thủ hay là bỏ chạy, đến một cái nhích tay, nhíu mày còn chẳng thấy bọn họ làm ra nữa là...
Đứng im bất động, đấy là tất cả những gì mà Nghinh Tử cũng như Thi Quỷ đang có. Trong tư thế mặt đối mặt, mắt nhìn mắt, hai người không ai mở miệng nói với ai câu gì. Viết vẽ thì càng không cần nhắc tới.
Sự im lặng gần như tuyệt đối ấy đã bắt đầu rồi tiếp diễn khá lâu, ước tính cũng hơn mười phút có lẻ.
Và bây giờ, khi khoảng thời gian ấy qua đi, rốt cuộc thì sự im lặng cũng bị phá tan. Chủ động lên tiếng chính là Thi Quỷ.
Vậy, Thi Quỷ, hắn đã nói gì?
Chỉ có một chữ: “Ha”. Nhưng là chữ “ha” này, nó đã không đứng một mình mà được kéo dài ra thành một câu.
Khỏi cần nghĩ. Thi Quy hắn đích thị là đã cất lên một, à không, đúng hơn thì là vài tiếng cười.
Truyện Của
Tui chấm vn
“Ha ha ha”.
Đấy. Thi Quỷ hắn đã cười lên như thế đấy. Tổng cộng là ba tiếng. Đương nhiên, trong quá trình hắn cười, chuyển động cũng không phải chỉ có mỗi một cái miệng. Phong thái cười của hắn, nó đã chẳng đơn điệu đến thế.
Khác với những cái nhếch môi cười nhạt trước nay, lần này tiếng cười của Thi Quỷ có hình tượng hơn rất nhiều. Cụ thể, hắn đã vừa ngửa mặt, vừa cười, vừa đưa tay vỗ trán, thật sự... Nhìn cũng có phong cách lắm.
Chỉ tiếc là... Ở đây lại có ai thưởng thức chứ?
Nghinh Tử ư?
Nếu có thì nàng cũng chỉ âm thầm thưởng thức thôi.
...
Thời gian không dài, tiếng cười của Thi Quỷ rất nhanh đã kết thúc.
“Lẽ ra ta nên sớm nhìn ra mới phải. Ta đúng là hồ đồ thật...”.
Nói đoạn, Thi Quỷ hạ bàn tay đang đặt trên trán xuống, nhìn sang Nghinh Tử ở phía đối diện, giọng ba phần vui vẻ bảy phần nghiêm túc mà rằng:
“Nghinh Tử, chúng ta tiếp tục đi”.
Nghe xong, Nghinh Tử vẫn là phong cách cũ, một lời không đáp, một chữ không viết thì đã liền phát động tấn công.
Dưới sự thao túng của nàng, hơn bốn mươi ngọn băng thứ sau lưng Thi Quỷ mau chóng tách ra làm hai phần, một trước một sau lần lượt lao về phía hắn.
“Đến đây đi!”.
Trái với những lần cùng băng thứ của Nghinh Tử đối mặt trước đó, lần này thay vì khẩn trương e ngại thì Thi Quỷ lại chủ động lao tới nghênh tiếp.
Đúng vậy! Không phải chạy hay lùi lại mà là lao tới!
Và như thế, băng thứ cùng Băng Ngưng một lần nữa chạm trán. Trận chiến đã lại tiếp tục.
...
Cuộc chiến nọ, xét ra thì thủ đoạn, thần thông được thi triển cũng chẳng nhiều nhặn gì. Rất ít là đằng khác.
Nghinh Tử và Thi Quỷ, người trước thì chỉ xuất mỗi các ngọn băng thứ trong khi kẻ sau cũng chỉ đánh ra duy nhất Băng Ngưng, từ đầu đến cuối đều luôn là như vậy.
Nhàm chán?
Thật đúng là có phần nhàm chán.
Tẻ nhạt?
Cũng có đôi chút tẻ nhạt.
Thế nhưng... Nếu bảo trận chiến này vô nghĩa, không ra gì thì thật sai lầm. Hoàn toàn trái lại, trận chiến đã diễn ra rất ác liệt. Băng thứ, băng ngưng đã liên tục được xuất sử, hơn nữa còn là theo mức độ tăng dần, cái sau hơn hẳn cái trước...
Trận chiến này, nó chẳng hề vô nghĩa một tí nào cả. Nghinh Tử bất ngờ tấn công Thi Quỷ là có chủ đích chứ không phải tùy tiện. Liên tục dồn ép Thi Quỷ là dụng ý của nàng.
Và bây giờ, sau cả buổi trời cùng Thi Quỷ giao chiến, rốt cuộc thì cũng đã đến lúc nàng phải dừng tay.
Cái dụng ý, chủ đích gì kia, Nghinh Tử đã đạt được hay chưa thì không rõ chứ còn Thi Quỷ, hắn hiện đã kiệt sức rồi.
...
Trái với thân ảnh yêu kiều chẳng nhiễm chút bụi nào của Nghinh Tử, bộ dạng bây giờ của Thi Quỷ trông khá là thảm hại. Quần áo dính bẩn, đầu trần tóc rối, trên người thì máu me loang lổ, thậm chí trên mặt máu tươi vẫn còn đang nhiễu xuống..., đấy chính là hình tượng lúc này của hắn. So với điệu bộ đặt tay lên trán, ngửa mặt lên trời mà cười khi nãy thì quả khác xa nhau một trời một vực.
Thản hại là thế, tả tơi là thế, ấy vậy mà...