Lẽ đương nhiên, Thi Quỷ đã không chỉ đơn thuần là ngồi xuống đất mà vận công hấp thu thiên địa linh khí bên ngoài để từng chút ổn định rồi tiến đến khôi phục thần thức, linh lực được. Nó sẽ rất lâu. Để đẩy nhanh tốc độ khôi phục linh lực, thần thức của mình, trong quá trình đả tọa điều tức, thay vì chậm rãi hấp thụ thiên địa linh khí bên ngoài thì Thi Quỷ đã phục dụng đến những ngoại vật khác. Hai thứ, đan dược và linh thủy. Những ngoại vật này, chúng sẽ giúp hắn khôi phục nhanh hơn so với việc hấp thu thiên địa linh khí bình thường gấp cả chục lần.
Có một điểm cần nói rõ là hai thứ linh thủy cùng đan dược được Thi Quỷ mang ra phục dụng kia, chúng vốn cũng chẳng phải đồ vật của hắn. Thực chất thì chúng là của Lạc Mai Tiên. Là do nàng đã đích thân mang cho hắn. Không phải hôm nay, không phải gần đây mà từ lâu rồi, tận mấy tháng trước kia. Đó là thời điểm mà Thi Quỷ hắn còn đang bị giam giữ tại mật thất bên dưới “Đông” phòng.
Lấy lý do cần sử dụng cho quá trình cứu sống Lạc Lâm, Thi Quỷ đã từng yêu cầu Lạc Mai Tiên chuẩn bị một số lượng đan dược, linh thủy có tác dụng nhanh chóng trợ giúp tu sĩ khôi phục về trạng thái đỉnh phong đi kèm với việc cung cấp bảo vật mang thuộc tính âm hàn. Và hiển nhiên, Lạc Mai Tiên đã làm hắn thỏa mãn bằng cách cung ứng rất đầy đủ, thậm chí còn vượt qua dự liệu ban đầu của hắn.
Về phần tài bảo mang thuộc tính âm hàn thì không cần đề cập làm gì, mấy tháng qua đã bị Thi Quỷ dùng hết vào việc tu luyện Linh Lung Đồng Ngọc Công rồi. Riêng phần còn lại là đan dược cùng linh thủy có tác dụng trợ giúp tu sĩ mau chóng khôi phục khí huyết, bổ sung linh lực, thực tế thì chúng đã không được dùng hết cho quãng thời gian trước khi Lạc Lâm được cứu sống mà còn dư lại khá nhiều. Vừa rồi Thi Quỷ chính là đem chúng ra dùng.
Không thể không nói là số đan dược, linh thủy kia, hiệu quả mà chúng mang lại là rất tốt. Minh chứng là sau khi Thi Quỷ đem chúng phục dụng thì chỉ trong chốc lát, linh lực của hắn đã lập tức khôi phục gần một phần ba. Và tính đến bây giờ, sau khoảng hai giờ ngồi đả tọa điều tức hấp thụ dược lực thì linh lực trong cơ thể hắn đã hoàn toàn khôi phục về trạng thái đỉnh phong.
Mà thật ra nếu nói thế thì cũng không chính xác lắm. Bởi vì thời gian cần thiết để linh lực hoàn toàn khôi phục của Thi Quỷ ít hơn con số hai giờ rất nhiều. Từ lúc bắt đầu đả tọa cho đến khi linh lực trở về trạng thái đỉnh phong, tính ra thời gian cũng mới chỉ trôi qua khoảng tầm chục phút mà thôi. Sở dĩ kéo dài tận hai giờ như đang thấy lúc này, nguyên nhân chủ yếu là do bởi một yếu tố khác chứ chẳng phải linh lực. Thần thức, đấy mới là vấn đề.
Đại lượng thời gian vừa qua, Thi Quỷ đả tọa là vì muốn khôi phục thần thức. Biết sao được, trên người hắn cũng đâu có loại đồ vật nào có công năng loại này. Số đan dược, linh thủy mà Lạc Mai Tiên cung cấp, toàn bộ đều là trợ giúp tu sĩ khôi phục khí huyết, bố sung linh lực mà thôi, không một cái nào là liên quan tới khía cạnh thần thức, thần hồn cả.
...
“Lẽ ra lúc đó ta nên thêm vào yêu cầu, bảo nàng ta cung cấp cho một ít đồ vật loại này...”.
Sau hơn hai giờ ngồi đả tọa điều tức, rốt cuộc thì Thi Quỷ cũng mở mắt. Lời vừa rồi hiển nhiên là từ trong miệng hắn phát ra.
Trong lòng hắn, nó quả là có chút tiếc nuối.
“Thời điểm bây giờ đã khác trước kia, muốn từ chỗ nữ nhân Lạc Mai Tiên kia moi móc ra thứ gì đó thật cũng chẳng dễ...”.
“Trừ phi là cần thiết và có ảnh hưởng đến Lạc Lâm, hoặc ta cho nàng ta biết chuyện đó...”.
Nghĩ tới đây thì Thi Quỷ liền lắc đầu gạt bỏ. Hắn cũng không muốn dùng mấy lý do kia mà tìm đến Lạc Mai Tiên kiếm tiện nghi.
Cầu nữ nhân vốn cũng chẳng hay ho gì.
“Thôi thì tạm thời chịu khó một chút, đợi khi nào Lạc Lâm hoàn thành xong tầng thứ nhất của Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công lại ra ngoài rèn luyện, luôn tiện kiếm thêm ít tiền...”.
Nghĩ thông suốt, Thi Quỷ đem mấy ý nghĩ linh tinh gạt đi, lần nữa chuẩn bị thử nghiệm Băng Ngưng.
Thần thông này, hắn cần phải mau chóng nắm vững.
...
Hít sâu một hơi, Thi Quỷ tập trung tinh thần, bắt đầu điều động, khống chế linh lực bên trong cơ thể.
Theo đó, phía bên ngoài, cánh tay phải hắn cũng từ từ được nâng lên. Quá trình hình thành Băng Ngưng lại một lần nữa tái hiện.
Từ lòng bàn tay hắn, một tia lam quang bay ra, nhanh chóng tách thành hàng ngàn quang điểm li ti rồi tán ra khắp bốn phương tám hướng.
Tức thì, không gian trước mặt Thi Quỷ bị đông cứng lại, phạm vi ước chừng cũng được hai mươi chín thước có lẻ.
...
“Crắc... Crắc...”.
“... Crắc... Ắc...”.
...
Phẩy tay thu lấy một mảnh băng vỡ vừa rơi xuống đất, Thi Quỷ cẩn thận quan sát hồi lâu thì hé môi khẽ giọng:
“Xem ra hướng đi của ta không sai. Băng Ngưng này nếu muốn phát huy uy lực chân chính thì trong quá trình vận hành linh lực, trừ bỏ khống chế tốc độ lưu chuyển tại tám điểm ra thì còn cần phải đem chính linh lực biến đổi thêm một lần nữa...”.
Trầm ngâm thêm một lúc, Thi Quỷ đột nhiên lắc đầu:
“Có lẽ cũng không chỉ một. Linh lực mỗi lần qua một điểm thì đều phải thay đổi, hoặc đẩy nhanh hoặc làm chậm, nếu như bản thân nó chỉ biến đổi một lần... Hiệu quả hẳn là chẳng thể nào tăng lên nhiều như vậy được”.
“Thần thông Băng Ngưng này, để đạt tới bốn mươi thước thì đúng là một thử thách khó nhằn”.
Đối với công pháp do thần nhân tạo ra, trong lòng Thi Quỷ cũng là ít nhiều cảm thán. Tuy nói hắn nắm giữ rất nhiều ký ức, biết rất nhiều thứ, so với thần thậm chí còn biết về thần hơn, thế nhưng chung quy thì tất cả đều không phải của hắn. Những gì mà hắn nắm giữ, toàn bộ đều là tri thức của kẻ khác. Còn hắn, chỉ bất quá là một ngăn tủ cất chứa mọi thứ.
Có thể hắn biết về tiên, về thần còn nhiều hơn cả thần tiên, nhưng nếu nói hiểu hơn thì... E là không.
Sự “biết” và sự “hiểu”, đấy là hai phạm trù khác biệt. Chưa vội nói đến tiên hay thần, chỉ tính riêng cấp bậc đại tu sĩ thôi thì cũng đã chẳng phải thứ mà Thi Quỷ hắn có khả năng lý giải hết được. Để đi từ “biết” đến “hiểu” là cả một quãng đường dài.
Trên hành trình này, đem cái “biết” ra để thực hành, nghiền ngẫm không nghi ngờ là một cách rất hiệu quả. Chỉ có tự bản thân trải qua mới thật sự gọi là “nắm giữ”.
Thi Quỷ, hắn cũng hiểu được. Điều mà hắn đang làm chính là như thế.
...
“Thế gian này, mọi thứ luôn có cái giá của mình, để đạt được thì tất phải trả...”.
Sau câu nói vừa thốt ra, những ngón tay đang cầm mảnh băng vỡ của Thi Quỷ cũng dần siết lại.
“Crắc... Ắc...”.
Một kết quả tất yếu xảy ra: Mảnh băng nọ tức thì nát vụn.
Cúi nhìn mảnh băng hiện đã vừa mới bị mình bóp nát, Thi Quỷ tự mình lẩm bẩm:
“Trên bước đường trở thành cường giả này, chông gai, hung hiểm đang chờ đợi ta còn rất nhiều. Một chút khó khăn này thì có đáng là gì chứ...”.
Phải, nó chẳng đáng là gì cả. Để có thể báo được thâm thù, để có thể hoàn thành tâm nguyện thì Thi Quỷ hắn cần phải trở nên thật mạnh mẽ. Linh anh cũng được, Đại hải cũng tốt, Thi Quỷ hắn phải vượt qua tất cả. Hắn tuyệt đối không được phép yếu đuối, không được phép mềm lòng, không được phép bỏ cuộc hay lùi bước...
Thi Quỷ hắn phải sống và phải mạnh. Thật mạnh. Chỉ có như vậy... Chỉ có như vậy thì hắn mới có khả năng báo thù rửa hận...
Ngày đó, tại Vạn Kiếm Môn, tại Trung Châu đại lục Vân Lam, Thi Quỷ hắn chỉ biết đứng đấy nhìn Tố Thanh, nhìn Tâm Lan bị người giết chết... Thê tử của hắn, nữ nhi của hắn, các nàng đã bị người giết chết. Ngay trước mặt hắn.
Còn hắn? Bất lực đứng nhìn.
Cái cảm giác đau đớn, tuyệt vọng ấy, hắn chưa bao giờ quên và có lẽ mãi mãi về sau cũng sẽ không bao giờ có thể quên được.
Đau. Hắn đau đến vô cảm. Đau đến điên dại...
Hắn đau đến chẳng nghĩ được. Đau đến chẳng thở được, chẳng nghe được...
Trong đầu hắn lúc ấy chỉ có oán, chỉ có hận, chỉ có một thứ gì đó rất kinh khủng cũng rất tồi tệ...
Để rồi sau đó, sau tất cả, hắn như biến thành một con thú điên cuồng. Bằng mọi thứ, bằng toàn bộ lực lượng của mình, hắn lao về phía kẻ đã giết thê tử cùng nữ nhi của mình.
Nhưng... Hắn đã làm được gì? Hắn có thể làm được gì chứ?
Thành tử Cửu Âm Giáo kia, đối phương chân chân chính chính là Chân nhân cảnh giới thứ tám: Linh anh đệ bát trọng, trong khi ấy, hắn lại là gì?
Linh châu đệ ngũ trọng...