Phù Thiên Ký

Chương 467: Luyện không được?




Thời thượng cổ đã lùi sâu vào quá khứ, tính tới hôm nay thật không biết là đã qua bao nhiêu năm tháng rồi, có những thứ từng tồn tại rất nhiều nhưng hiện đều đã biến mất hết cả. Linh nhân là một trong số đó.

Tại sao lại đề cập đến Linh nhân?

Rất đơn giản. Bởi vì bọn họ chính là những người đầu tiên sở hữu cái gọi là Tiên Linh Chi Huyết kia. Nói cách khác, Tiên Linh Chi Huyết cũng chính là huyết dịch chảy trong người họ.

Thời đó, huyết dịch thì chỉ đơn giản là huyết dịch, chẳng có tên gọi nào cả. Danh tự Tiên Linh Chi Huyết kia thực chất đều là do người đời sau gán cho.

Ngày nay Linh nhân đã tiêu vong, vậy nên Tiên Linh Chi Huyết thực sự vốn cũng đã biến mất. Tiên Linh Chi Huyết tìm thấy ở thời đại này, nó bất quá chỉ là loại không “thuần khiết”, không “chính thống”. So với huyết dịch của Linh nhân trong thời thượng cổ thì quả thực thua kém quá nhiều, căn bản là chẳng cùng cấp bậc để mà so. Tiên Linh Chi Huyết mà Lạc Lâm sở hữu cũng là như thế, chỉ là loại không thuần khiết.

Dù vậy, dù có là loại không thuần khiết, không chính thống đi nữa thì xét trong thời đại này, Tiên Linh Chi Huyết của nàng cũng đã đủ để gọi là khủng bố rồi.

Và cũng chính bởi vì là mạnh mẽ, bởi vì là khủng bố nên sau khi đem nó hấp thụ thì Thi Quỷ đã liền đột phá, từ cảnh giới Linh châu đệ ngũ trọng nhất cử tiến vào Linh châu đệ lục trọng. Thêm nữa, trừ bỏ tu vi thì trong quá trình đột phá nọ, dưới tác động của Tiên Linh Chi Huyết, công pháp của hắn cũng đã xảy ra biến đổi, bị làm cho đảo lộn hết cả lên. Và đấy là tiền đề cho lần đột phá thứ hai của hắn.

Tại lần thứ hai này, nhờ có sự biến đổi của công pháp Linh Lung Đồng Ngọc Công mà cụ thể ở đây là năng lực trực tiếp hấp thụ khí âm hàn từ bên ngoài để tiến hành tu luyện nên rất nhanh Thi Quỷ đã lại đột phá từ cảnh giới Linh châu đệ lục trọng lên Linh châu đệ thất trọng. Đương nhiên số thiên tài địa bảo mang thuộc tính âm hàn mà Lạc Mai Tiên cung cấp cũng đóng vai trò quan trọng. Không có chúng, Thi Quỷ chắc chắn sẽ chẳng thể đột phá được mau như vậy.

Tương tự, lần đột phá thứ ba của Thi Quỷ cũng là như thế, hết thảy đều dựa vào Linh Lung Đồng Ngọc Công cùng số bảo vật còn lại mà Lạc Mai Tiên đã cung cấp...

Linh châu đệ lục trọng, Linh châu đệ thất trọng, rồi Linh châu đệ bát trọng, cả ba lần đột phá đều không phải bình thường, theo cách tu luyện thông thường. Thi Quỷ, hắn đã dùng đến rất nhiều thứ, vậy nên thời gian rút ngắn, vài tháng ngắn ngủi đã tăng lên ba trọng âu cũng “bình thường”.

Trong khi đó, chả bù cho Lạc Lâm, so với Thi Quỷ thì quá trình tu luyện của nàng lại chẳng được mau lẹ gì mấy.

Vốn dĩ theo như ý nguyện ban đầu, Lạc Lâm đã hướng tới mục tiêu hoàn thành phần nhập môn tầng thứ nhất của Huyết Ma Kinh, cũng tức Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công trước thời hạn ba tháng, hơn nữa còn là càng sớm càng tốt.

Đối với ván cược với Thi Quỷ kia, Lạc Lâm không chỉ muốn thắng mà còn phải thắng thật hoành tráng. Nàng muốn để cho Thi Quỷ - kẻ đã dám ví von nàng với “tiểu thử”, “kẻ tầm thường” - phải sáng mắt ra. Nàng muốn cho hắn phải tâm phục khẩu phục mà quỳ xuống dưới chân nàng gọi hai tiếng “sư phụ”.

Phải, ý nguyện ban đầu của Lạc Lâm chính là như vậy đấy.

Thật chẳng may... Ý nguyện rốt cuộc thì cũng vẫn chỉ là ý nguyện, mong muốn cuối cùng thì cũng chỉ là mong muốn, để biến nó thành sự thật là cả một vấn đề đấy.

Lạc Lâm, nàng đã nhận ra. Rằng cái ý nguyện, cái lòng tin kia của mình là cỡ nào ngây thơ, cỡ nào ấu trĩ. Bởi vì...

Huyết Ma Kinh, thứ công pháp mà nàng đang tu luyện, nó quả thực rất rất là khó đột phá!

Kể từ lúc bắt đầu, tính đến nay cũng đã sắp được ba tháng rồi. Trong suốt ba tháng này, Lạc Lâm nàng vẫn luôn một mực nhốt mình bên trong tòa kim tháp. Tại tầng năm, nàng thậm chí một bước còn chưa ra khỏi.

Nàng đã rất quyết tâm, đã rất cố gắng, đã rất nỗ lực tu luyện Huyết Ma Kinh... Ấy vậy mà...

Mới đầu thì mọi chuyện đều thuận lợi, quá trình tu luyện diễn ra rất suông sẻ. Lạc Lâm nàng càng tu luyện thì tốc độ lại càng mau, tiến triển đến mức làm chính bản thân nàng cũng cảm thấy kinh ngạc. Nàng có cảm tưởng cứ như mình sinh ra là để luyện Huyết Ma Kinh vậy... Ba tháng thời gian, Lạc Lâm nàng chỉ dùng đến chưa đầy một nửa thì đã luyện được tới bước cuối cùng của phần nhập môn rồi. Lúc ấy, quả thực nàng đã rất đắc ý, đã rất vui mừng, đến độ ngâm nga reo hò cả buổi...

Sao không vui mừng cho được chứ? Nàng đã sắp hoàn thành phần nhập môn tầng thứ nhất rồi a. Mà một khi hoàn thành thì thế nào? Nàng còn chẳng phải đã thắng cược?

Không chỉ thắng mà còn thắng một cách hoành tráng vang dội!

Thi Quỷ phải mất đến ba tháng trong khi Lạc Lâm nàng đây lại chỉ mất phân nửa thời gian số đó, chênh lệch là cỡ nào lớn, cỡ nào nhiều?

Căn bản là chẳng cùng một đẳng cấp để mà so bì đấy!

Lúc ấy là như thế, nàng đã chuẩn bị để ăn mừng chiến thắng...

Đáng tiếc... Trời cứ hay trêu ngươi kẻ khác. Đen đủi thay, Lạc Lâm nàng lại là kẻ bị trời cao nhắm đến.

Kể từ lúc luyện tới bước cuối cùng của phần nhập môn tầng thứ nhất kia thì nàng đã không làm sao tiến thêm được nữa. Nàng đã gặp bình cảnh. Nàng cho là thế.

Mặc dù nàng vẫn rất quyết tâm, rất cố gắng, rất nỗ lực nhưng vô ích vẫn cứ hoàn vô ích. Bao nhiêu công sức của nàng đều tựa như dã tràng xe cát biển đông, rốt cuộc đều là chẳng được gì.

Ba tháng thời gian, hôm nay cũng đã sắp hết rồi...

...

...

“Tức chết ta! Tức chết ta! Tức chết ta!!”.

...

“Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết...!”.

...

“Ta giết ngươi! Ta giết ngươi! Ta giết ngươi!...”.

...

Nghe những tiếng hô chém giết kia, thiết nghĩ hầu hết mọi người đều sẽ liên tưởng đến một tràng cảnh huyết tinh, hoặc chí ít cũng là đánh đấm ác liệt nào đó. Mười thì đến chín là như vậy rồi.

Tuy nhiên, những gì thực tế đã và đang diễn ra lại không phải thế. Chẳng có cảnh tượng huyết tinh hay là màn đánh đấm ác liệt nào ở đây cả. Có, chỉ là một đứa trẻ to xác đang không ngừng vung tay múa chân la hét thôi.

Lạc Lâm, nàng đang trút giận.

Hiện giờ trong lòng nàng đang có một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt. Nguyên do hết thảy đều bắt nguồn từ ba chữ: “Huyết Ma Kinh”.

Cái phần nhập môn tầng thứ nhất của công pháp kia, nó quá quá là khó luyện thành rồi!

Hơn một tháng nay, Lạc Lâm nàng đã thử mọi cách có thể nhưng toàn bộ đều là phí công vô ích. Bước cuối cùng kia, nàng vượt qua không được! Nàng đột phá không nổi!

Bước cuối cùng kia, nó cứ như một ngọn núi chắn ngay trước mặt nàng. Ngọn núi này, nó to và cao đến mức khiến nàng tuyệt vọng...

Lạc Lâm nàng đã rất quyết tâm, đã rất kiên trì leo qua. Thế nhưng là... Nàng leo hơn một tháng rồi mà vẫn còn chưa có qua được!

“Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết...!”.

Càng nghĩ, trong lòng Lạc Lâm lại càng thêm tức giận. Nàng cũng có giới hạn của mình a. Kiên trì lâu như vậy mà công cốc cứ hoàn công cốc, thử hỏi làm sao mà nàng không tức giận cho được chứ.

Phải biết ván cược giữa nàng và Thi Quỷ, thời hạn đặt ra cũng chỉ có ba tháng thôi đấy!

Mà ba tháng kia, tính đến hôm nay thì cũng đã sắp hết rồi!

Nếu như thời hạn qua hết mà Lạc Lâm nàng còn chưa hoàn thành xong phần nhập môn tầng thứ nhất của Huyết Ma Kinh, vậy tức là sẽ phải thua cuộc. Tới chừng đó, Lạc Lâm nàng đây phải gọi Thi Quỷ kia hai tiếng “sư phụ”...

Sư phụ, là sư phụ đấy!

Lạc Lâm nàng đường đường là tiểu công chúa của Hồng Uy Thiên Quốc, tộc nhân hoàng gia Lạc tộc - một chủng tộc đại ác ma cường đại, thân phận là cỡ nào cao quý, nếu mà thật sự phải gọi một tên Dị Chủng như Thi Quỷ hai tiếng sư phụ...

Dù cho đấy chỉ là hình thức thì cũng rất tổn hại thân phận rồi!

Tới chừng đó, Lạc Lâm nàng khẳng định là sẽ bị người ta cười nhạo a!

Lời thề tâm ma nàng đã phát ra, cho dù có muốn lật lọng, cố tình nuốt lời thì cũng chẳng thể. Nàng cũng không phải Thi Quỷ, đối với tâm ma phát thệ nàng thật rất e ngại...