Thần sắc nghiêm túc, ánh mắt lạnh lùng, Thi Quỷ tiếp lời: “Lạc Lâm, ngươi nghe cho kỹ đây. Huyết Ma Kinh không phải là thứ để ngươi có thể tùy tiện chơi đùa. Trong người ngươi hiện đã hình thành mầm mống, luyện hay không không phải do ngươi chọn. Tính thời gian thì nội trong ba ngày công pháp sẽ phát tác, ta khuyên ngươi nếu còn yêu quý mạng sống thì tốt hơn hết là nên luyện đi”.
Khác hẳn mấy lần trước, lần này cả sắc mặt lẫn giọng điệu Thi Quỷ đều đã đổi hẳn. Trong tất cả các lần đối mặt cùng Lạc Lâm, lần này không nghi ngờ là hung dữ nhất. Cứ nhìn Lạc Lâm liền hiểu, toàn thân nàng đã trở nên bất động rồi.
Nàng bị dọa a!
Ánh mắt kia, vẻ mặt ấy, chúng làm nàng hoảng hốt. Thật sự hoảng hốt. Nàng có cảm tưởng như mình đang bị một thứ gì kinh khủng nhìn chằm chằm vậy. Rất là đáng sợ...
Cái cảm giác lành lạnh sống lưng nọ, nó bắt đầu và rồi kéo dài mãi tận cho tới khi Thi Quỷ thu hồi ánh mắt quay lưng bước đi mới dần lắng xuống.
...
“Phù...”.
“Phù... Phù...”
Còn lại một mình dưới khóm trúc, Lạc Lâm đưa tay vỗ nhẹ lên ngực, liên tục thở sâu.
“Thật đáng sợ”.
Nhớ lại cảm giác nặng nề, lạnh lẽo vừa rồi, trong lòng Lạc Lâm bất giác lại rùng mình một cái. Nàng đã không hình dung được tên Tiểu Quỷ mà nàng biết lại có lúc bỗng trở nên đáng sợ nhường ấy. Bộ dáng vừa rồi của hắn, nó cứ như của một kẻ, của một thứ xa lạ và khủng bố nào đấy vậy...
...
Gần năm phút đã trôi qua.
Sau một hồi hít sâu thở mạnh thì tâm tình Lạc Lâm hiện cũng đã bình ổn lại.
Thật lạ là chỉ vài phút trước, đối với Thi Quỷ nàng còn khiếp sợ thì thời điểm này đây, khi tâm tình vừa mới bình ổn thì ngay tức khắc, nỗi sợ hãi trong lòng nàng đã không cánh mà bay. Thay vào đó, một loại cảm xúc khác bắt đầu trỗi dậy.
Giận. Nàng tức giận. Nửa là bởi Thi Quỷ, nửa phần còn lại thì là vì bản thân mình.
“Chết tiệt! Ta đường đường là Tiểu Ma Vương của Đại La Thành, nay đứng trước kẻ thù, chỉ một ánh mắt, một bộ mặt, vài ba câu nói mà đã bị hù dọa... Ta... Ta...”.
Trong lòng tự trách tự mắng mình một hồi, Lạc Lâm siết chặt tay, hung hăng đưa mắt nhìn Thi Quỷ đang bận bịu với mấy thân trúc bên kia, âm thầm nghiến răng: “Đồ Tiểu Quỷ chết toi ngươi! Vừa nãy ngươi nhất định là đã dùng tà thuật giở trò với ta...”.
“Hừ! Ngươi cứ chờ đấy!”.
Khắc ghi thêm một mối hận vào lòng, Lạc Lâm thu hồi ánh mắt, chuyển xuống nhìn hai thứ đồ vật còn đang cầm trong tay, nghĩ ngợi vài giây thì đem chúng bỏ hết vào không gian giới chỉ của mình.
Xong xuôi đâu đấy, nàng hừ khẽ một tiếng rồi hướng chỗ Thi Quỷ, hay đúng hơn là nơi căn nhà mà Thi Quỷ đang dựng tiến tới.
“Nàng ta lại đang tính làm gì đây?”.
Vốn đang thong thả chẻ trúc, Thi Quỷ thấy Lạc Lâm hiên ngang đi đến bên căn nhà nhỏ của mình thì chân mày không khỏi cau lại. Hắn cho rằng nàng đang muốn trút giận lên nó.
Mang tâm phòng bị, linh lực trong thể nội Thi Quỷ âm thầm được điều động...
Có điều rất nhanh sau đó, Thi Quỷ đã thôi thúc động linh lực. Nguyên do là nó không cần thiết nữa. Trái với điều hắn nghĩ, Lạc Lâm đã chẳng hề đá động gì tới căn nhà nhỏ của hắn cả. Nếm phải lửa giận của nàng là thứ khác: Trúc. Không phải một, không phải mười mà cả hàng trăm cây trúc. Ngay vừa rồi, dưới linh lực chém ngang bổ dọc tứ tung của Lạc Lâm nàng, chúng đã gãy rạp hết.
Nhưng chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó. Nó còn đang tiếp diễn. Những cây trúc xanh tươi kia, gãy rạp chưa phải điểm dừng của chúng. Số phận của chúng còn bi thảm hơn nhiều.
Sau khi đem chúng triệt hạ thì Lạc Lâm đã há miệng phun ra một ngọn lửa. Ngọn lửa này, tuy cũng là màu tím nhưng không phải Tử Linh Tinh Hỏa Thi Quỷ từng được thấy. Thực chất thì đây chỉ là một ngọn linh hỏa bình thường mà bất kỳ tu sĩ Linh châu cảnh nào cũng xuất ra được. Danh tự của nó gọi là châu hỏa.
Là vậy đấy. Lạc Lâm, nàng đã dùng châu hỏa của mình đem toàn bộ số cây trúc đã gãy rạp dưới đất kia thiêu trụi. Thậm chí ngay đến một cành cây, một chiếc lá cũng chẳng có cơ may thoát được.
...
“Đồ trúc gãy! Đồ trúc thối! Đồ trúc ung trúc dịch! Cứ thích tự cho mình là... Ta đây thiêu chết hết các ngươi...”.
Đứng trước đống tro tàn, Lạc Lâm hậm hực chửi bới một đỗi, đến khi đã phần nào hả giận thì lúc này mới chịu ngưng lại.
“Phù... Ù... Ù...”.
Hít sâu thở mạnh, nàng thoáng điều chỉnh tâm tình một chút, tiếp đấy thì thúc động linh lực, vung tay đánh ra một đạo pháp quyết.
Gần như tức thì, một cơn gió mạnh nổi lên. Dưới sự thao túng của nàng, cơn gió nọ bắt đầu đem bãi tro tàn phía trước cuốn đi.
Thời gian không dài, rất nhanh thì Lạc Lâm đã thực hiện xong ý muốn của mình. Trước mắt nàng, tro hiện đã được cuốn đi hết, chỉ còn lại một bãi đất trống nằm giữa rừng trúc xanh tươi với căn nhà đang dựng dở của Thi Quỷ bên cạnh.
“Ừm”.
Nhìn bãi đất trống nọ, Lạc Lâm gật đầu tỏ vẻ hài lòng. Kế đến, cố ý lại làm như vô tình, nàng liếc qua Thi Quỷ đang ở gần đấy, một lời không ra khỏi miệng thì đã lại quay đi.
Trước ánh mắt ngờ vực của Thi Quỷ, từ không gian giới chỉ đeo trên tay, nàng lấy ra một món đồ vật. Đó là một tòa tháp nhỏ, cao khoảng hai gang tay là cùng, có tất thảy năm tầng, từ trên xuống dưới đều được bao bọc bởi kim sắc óng ánh, rất bắt mắt.
“Ta cho ngươi sáng mắt luôn”.
Thầm nhủ, Lạc Lâm nhếch môi cười khẽ, đem tháp nhỏ ném lên không trung, đoạn hô lớn:
“Biến!”.
Tiếng hô của nàng vừa dứt thì ngay lập tức, tháp nhỏ đại phóng linh quang, trong nháy mắt, từ kích thước khoảng hai gang tay ban đầu đã hóa thành một tòa bảo tháp cao hơn bảy mươi thước, chầm chậm hạ xuống bãi đất trống.
“Ra là ý này”.
Đứng phía sau quan sát, Thi Quỷ thấp giọng buông một câu. Tới nước này thì hắn đã hiểu hết đầu đuôi cớ sự rồi.
Đưa chân tiến đến gần Lạc Lâm, Thi Quỷ cất tiếng:
“Tiểu công chúa, ngươi không phải là muốn sau này ở luôn tại chỗ này đấy chứ?”.
Một bộ thờ ơ, Lạc Lâm tùy tiện gật đầu: “Ừ”.
Chẳng buồn để ý đến thái độ của nàng, Thi Quỷ lại hỏi:
“Nơi này rộng rãi như vậy, thiếu gì chỗ ngươi không ở, có nhất thiết phải chọn ngay bên cạnh nhà của ta không?”.
“Ta thấy chỗ này phong cảnh đẹp, địa hình tốt, linh khí lại thi nhau hội tụ... Tóm lại thì chỗ này là một nơi rất được”.
Mày kéo lên, Lạc Lâm quay hẳn lại, mặt đối mặt, nói tiếp: “Mà ngươi ý kiến cái gì? Nơi này là phủ đệ của tỷ tỷ ta, cũng tức là phủ đệ của ta, ta muốn ở đâu là quyền của ta, lẽ nào còn cần phải xin phép ngươi?”.
“Lại nói, trong người ta đang có biết bao nhiêu là họa ngầm, nào là Tiên Linh Chi Huyết, Huyết Viêm Tuyền Hỏa rồi Huyết Ma Kinh gì gì đó, bao nhiêu là thứ... Nếu như bất thình lình chúng nó bộc phát thì sao? Ta phải ở gần ngươi để đảm bảo tính mạng cho mình chứ. Ngươi chẳng phải cũng đã nói với tỷ tỷ ta như thế...”.
Nghe nàng luyên thuyên kể lể một thôi một hồi, Thi Quỷ đành bất đắc dĩ lắc đầu cho qua: “Vậy thì tùy ngươi vậy”.
Một tiểu cô nương mang tâm thù hằn, Thi Quỷ hắn cũng không cần thiết phải chấp nhặt làm gì. Toan tính cùng âm mưu quỷ kế của nàng, thôi thì cứ để nàng thực hiện đi.
Mắt liếc xéo Thi Quỷ vừa nhấc chân trở lại bên đống trúc bên kia, Lạc Lâm đứng phía sau hung hăng thầm nghĩ:
“Binh pháp có dạy biết người biết ta trăm trận trăm thắng, Lạc Lâm ta phải ở đây tìm hiểu. Ta không tin là ngươi không có điểm yếu hay sơ hở gì... Hừ, đợi đến khi ta nắm bắt được ngươi...”.
Chuyển mắt ngó qua căn nhà đang dựng dở bên cạnh, nàng bĩu môi xem thường: “Cũng chỉ có Tiểu Quỷ ngươi mới đi làm chuyện ngốc nghếch như vầy”.
Dứt khoát chẳng thèm nhìn nữa, Lạc Lâm thu hồi ánh mắt, một đường đi thẳng vào trong tòa kim tháp lộng lẫy của mình.
...