...
Có một điều mà không thể không công nhận, đó là Thi Quỷ thật sự rất “tùy tiện”. Tu vi bản thân bất quá mới chỉ là Linh châu đệ thất trọng, mang phận tù nhân và trên hết gốc gác còn là một Dị Chủng - những kẻ vẫn luôn bị coi là thấp hèn và phải chịu ghẻ lạnh nhất - vậy mà lại có thể đứng trước một vị chân nhân xuất thân từ một chủng tộc đại ác ma cao quý thản nhiên trò chuyện như hai người bằng hữu, lại còn cất lời nhờ vả, quả thực... Tâm “cao” hơn người khác không ít.
Tuy nói quan hệ giữa hắn và Nghinh Tử những ngày qua tính ra không tệ, nhưng nhân tâm vốn chưa bao giờ là dễ nắm bắt, dạ chân nhân thì lại càng khó dò...
Sự “tùy tiện” kia của hắn, thiết nghĩ hẳn cũng chẳng đơn thuần là tùy tiện đi...
Nhưng bất kể có là gì đi nữa, hiển lộ chân tâm hay âm thầm che đậy, hết thảy đều vẫn là chuyện của Thi Quỷ hắn; Về phần Nghinh Tử, có lẽ nàng cũng chẳng muốn dò xét, tìm hiểu lắm đâu.
Thực tế, theo những gì đã và đang diễn ra thì rõ ràng là nàng đã không hỏi han, cũng không thắc mắc cái gì về mối quan hệ giữa mình và Thi Quỷ cả. Nó đến và nàng đón nhận một cách tự nhiên, tin tưởng cũng là tự nguyện.
Biết đâu kể từ sau cái đêm nghe đàn rơi lệ đó, cái đêm mà thời gian như ngưng đọng đó, trong lòng nàng, Thi Quỷ đã có một vị trí nhất định nào đấy.
Có thể là tri kỷ, là bằng hữu, hoặc có thể chỉ đơn thuần là những con người đồng điệu chợt nhận ra nhau trong đêm tối... Ai biết được chứ.
Thi Quỷ và Nghinh Tử, rồi đây hai người bọn họ sẽ trở thành gì của nhau? Mối quan hệ đầy tính mập mờ, lẫn tính toan này, cuối cùng nó sẽ đi về đâu?
Tương lai có trời mới biết.
Còn bây giờ...
Đang nhìn thấy đây là hai thân ảnh, kẻ trước người sau ai nấy đều đang khoác trên mình một bộ y phục màu đen.
Hai thân ảnh đen đen này, bọn họ hiển nhiên chính là Thi Quỷ và Nghinh Tử. Lúc này, như dự định vốn có, Thi Quỷ đang bắt đầu chặt trúc để dựng nhà. Nghinh Tử thì như đang thấy, nàng theo sau hỗ trợ hắn.
Lại nói, cái cách mà bọn họ đang làm đây, nó quả thật phải gọi là... Từ tốn. Rất từ tốn.
Bình thường, với những tu sĩ có thực lực như bọn họ, muốn dựng lên một căn nhà nho nhỏ bằng vật liệu có sẵn và dư dả thì thời gian lại hao tốn bao nhiêu?
Thật sự là chẳng hao phí bao nhiêu cả.
Phải, theo lý thì sẽ nhanh lắm. Chỉ là bây giờ...
Trong trường hợp của Thi Quỷ, e rằng cái lý thuyết đó sẽ không còn đúng nữa.
Tại sao ư?
Như mới vừa nói, hắn rất từ tốn. Thay vì bình thường, như người khác đứng chỉ tay phóng xuất linh lực thao túng thì hắn lại moi đâu ra một thanh kiếm rồi thong thả chặt từng cây trúc, róc từng cái cành, dạt từng lớp vỏ,..., cảnh tượng thật y hệt như một ẩn sĩ nhàn rỗi âm thầm giết thời gian vậy.
Hành động của hắn nên gọi là gì? Thừa hơi rỗi việc? Hay là ngốc nghếch ngờ nghệch?
Nếu đúng thật như thế thì Nghinh Tử lại nên gọi là gì? Nên biết là bộ dạng của nàng hiện giờ so với Thi Quỷ cũng từ tốn chẳng kém đấy.
Hai tên tu sĩ, một Linh châu một chân nhân Linh anh cảnh lại đi dựng nhà, động tác càng là từ tốn chậm rãi, chỉ đơn thuần sử dụng cơ bắp mà không dùng tới dù một tia linh lực trong khi nó lại là thứ làm nên tu sĩ như họ, việc làm này, cảnh tượng này thật cũng chẳng dễ gì mà thấy được.
Tuy chưa biết xuất phát từ nguyên do gì nhưng những điều mà hai người Nghinh Tử và Thi Quỷ đang làm kia, nó quả có hơi khác người. Ít nhất thì tại Đại La này, từ xưa đến nay chưa thấy hạng tu sĩ cùng cấp bậc nào đi dựng nhà theo cách nhàn hạ chậm chạp như hai người bọn họ cả. Chỉ sợ mỏi mắt kiếm khắp Hồng Uy Thiên Quốc cũng là như vậy, đào không ra được.
Kẻ khác người vẫn hay làm chuyện khác người, câu này quả chẳng sai.
...
...
Nhờ có sự hỗ trợ, tư vấn của Nghinh Tử nên dù chậm chạp thì sau một ngày làm việc liên tục, Thi Quỷ cũng đã dựng lên được khung sườn cơ bản cho căn nhà nhỏ của mình. Vật liệu đơn sơ, kiểu cách đơn giản nên công việc xét ra cũng không khó khăn gì mấy.
Khác với hôm qua, hôm nay, công việc dựng nhà hiện chỉ còn một mình hắn tiến hành, về phần Nghinh Tử thì chẳng thấy đâu nữa.
Lúc này, thay vì Nghinh Tử thì đang đứng gần hắn lại là một nữ nhân khác.
Lạc Lâm, nàng lại tìm tới.
Màn xuất hiện hôm nay của nàng, nếu đem so với hôm qua thì quả đã nghiêm chỉnh hơn không ít. Nàng đến với những bước chân đường hoàng và tiếp cận một cách quang minh chính đại; Hơn thế nữa, nàng cũng chẳng giở ra thủ đoạn hay là bày trò ám toán gì, từ đầu tới cuối đều rất ngoan ngoãn đứng một bên quan sát Thi Quỷ làm việc.
Là do nàng đã nghĩ thông suốt hay chỉ đang âm thầm chờ đợi thời cơ?
Cái sau có vẻ hợp lý hơn đi.
...
“Crắc...”.
..
“Crắc...”.
...
Trên đất đã lại vừa có thên vài thân trúc gãy nữa. Hiển nhiên là do Thi Quỷ đốn hạ. Hắn đã vừa dùng thanh kiếm sắc bén mượn từ Nghinh Tử hôm qua để ra tay.
Lại thêm một hồi róc cành, đoạn ngọn, Thi Quỷ đem thanh kiếm nọ thu hồi, cúi người gom mấy thân trúc xanh tươi bên dưới, kế đấy thì đặt hết lên vai vác đi.
Đường khá ngắn nên cũng chẳng mất quá nhiều thời gian thì hắn đã tới đích, cũng chính là căn nhà nhỏ đã được dựng khung tạo sườn hôm qua.
“Rầm”.
Sau khi đem mớ trúc trên vai thả chồng lên những cây đã được mang về trước đó, Thi Quỷ đứng tính toán một chút rồi nhẹ gật đầu, lẩm bẩm: “Từng này hẳn là đủ rồi”.
“Ê”.
Nghe người gọi, Thi Quỷ ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ đợi bấy nhiêu, Lạc Lâm nói ngay: “Tiểu Quỷ ngươi có phải bị ấm đầu không?”.
“Ấm đầu?”.
“Ngươi thân là tu sĩ Linh châu cảnh a. Muốn chặt cây, dựng nhà thì chỉ cần động thần niệm chỉ tay vài cái là xong, việc gì phải tự mình đốn từng cây, róc từng cành rồi cắt từng khúc như vậy”.
Từ nãy giờ nàng đã luôn theo sau Thi Quỷ, vậy nên việc hắn làm toàn bộ nàng đều đã thấy. Càng quan sát thì nàng lại càng thắc mắc. Hành động của Thi Quỷ khiến nàng cảm thấy khó hiểu...
Trái với Lạc Lâm nàng, Thi Quỷ lại chẳng có bao nhiêu bất ngờ trước những lời mình vừa nghe được. Nếu thay nàng bằng một ai đó khác, khi chứng kiến việc làm của hắn thiết nghĩ bọn họ hẳn cũng đều sẽ có cùng cảm nhận như nàng thôi.
Một bộ không màng, Thi Quỷ tùy tiện đáp:
“Ta thích tự mình làm”.
Nói xong, Thi Quỷ liền lấy ra thanh kiếm ban nãy, nhấc lên một thân trúc rồi bắt đầu cắt khúc, chẻ đôi, chẳng buồn ngó ngàng gì đến Lạc Lâm nữa.
Bị người bơ đi, Lạc Lâm chép miệng bất mãn:
“Đúng là ấm đầu”.
...
...
Bây giờ trời đã sắp trưa, gần căn nhà nhỏ đang dựng dở dang nọ, bên dưới một khóm trúc được người cố tình chừa lại, một cuộc đối thoại vừa mới bắt đầu.
Người khởi xướng là Thi Quỷ, đối tượng hướng đến thì hiển nhiên là kẻ vẫn luôn đứng một bên quan sát hắn từ sáng giờ: Lạc Lâm.
Từ trong người, Thi Quỷ lấy ra một cuốn ngọc giản và một chiếc lọ ném qua cho Lạc Lâm ở đối diện, đoạn nói:
“Ta đang bận, về phần ngươi thì hẳn cũng không thích nghe ta giảng dạy, vậy nên ngươi hãy tự mình tu luyện đi”.
Dừng trong giây lát, hắn nói tiếp: “Bên trong ngọc giản là tâm pháp tầng thứ nhất của Huyết Ma Kinh, những phần trọng yếu ta đều đã ghi chú rất kỹ, tin tưởng chỉ cần ngươi không quá ngốc nghếch thì sẽ tự mình luyện tốt”.
“Phi! Ngươi nghĩ ta là ai? Cho dù Tiểu Quỷ nhà ngươi có biến thành đần độn thì bản công chúa đây sẽ vẫn minh mẫn, cơ linh đấy!”.
“Ồ, nếu vậy thì tốt”.
Hờ hững gật đầu xong, Thi Quỷ một giây chẳng nán thì đã xoay người nhắm căn nhà nhỏ còn dở dang của mình đi qua, xem bộ dáng hẳn là lại định tiếp tục công việc.
“Khoan đã!”.
Quay đầu nhìn lại, Thi Quỷ nghi hoặc:
“Có chuyện muốn nói?”.
“Hừ” khẽ một tiếng, Lạc Lâm một bộ cao ngạo:
“Tiểu Quỷ ngươi bảo ta luyện thì ta phải luyện sao? Cái gì mà Huyết Ma Kinh, căn bản là một thứ tà môn dị thuật, lại còn phải uống máu người để tu luyện. Thật là buồn nôn...”.
Liếc xuống cuốn ngọc giản trong tay, Lạc Lâm toan ném đi thì giọng Thi Quỷ vang lên cắt bỏ:
“Muốn chết thì cứ việc ném”.