“Tiểu Đầu! Tiểu Đầu!”.
Vốn đang quan sát ở gần đó, trong tầng linh lực phòng hộ sớm đã được triển khai, Lạc Lâm chạy lại, mắt nhìn bảo bối đang bị giam giữ giữa không trung của mình, lo lắng gọi.
“Tiểu Đầu! Ngươi làm sao vậy?!”.
“Ngươi đứng yên trong đó làm gì?! Mau mau phá lớp băng đó đi!”.
Phá?
Bên trong mười thước băng ngưng, Bích Hải Thiên Ma Tằm nghe chủ nhân của mình nói ra mấy lời ngây thơ như thế thì tâm tình vốn sợ hãi chợt sinh ra vài tia bực bội.
Cái gì mà ngươi làm sao? Cái gì mà ngươi đứng yên trong đó làm gì?
Mấy câu hỏi này...
Lẽ nào nàng ta nghĩ nó nguyện ý bị giam cầm hay sao?
Từ nãy giờ nó đã và vẫn đang điên cuồng thúc động lực lượng đấy! Nàng ta là chủ nhân, thông qua mối liên hệ khế ước giữa đôi bên thì chính nàng phải tự mình biết rõ hơn ai hết mới phải chứ. Đằng này lại còn đi nói ra những câu ngu ngốc như thế nữa...
Phá?
Phá cái rắm!
Nó rất muốn, phi thường muốn mà không làm được đây này! Mười thước băng ngưng kia, nó thật là phá không nổi!
...
Giữa lúc Lạc Lâm lo lắng, Bích Hải Thiên Ma Tằm sợ hãi thì cách đó không xa, Thi Quỷ lại hoàn toàn ở trong một tâm thế khác.
Chân đạp thân trúc, hắn đưa mắt ngó qua Lạc Lâm rồi dừng lại ở mười thước băng ngưng do mình tạo ra.
Trên mặt hiện lên chút tiếu ý nhàn nhạt, hắn điềm đạm cất tiếng:
“Ồ, vậy mà vẫn có thể cựa quậy được...”.
Đầu gật nhẹ, hắn đánh giá: “Không tệ. Không tệ”.
“Tiểu Quỷ khốn kiếp!”.
Bất ngờ bị mắng, Thi Quỷ đem tiếu ý thu lại, mắt dời từ Bích Hải Thiên Ma Tằm sang gương mặt đo đỏ hồng hồng vì khẩn trương cùng tức giận của Lạc Lâm.
Như chỉ chờ có thế, Lạc Lâm lập tức nói ngay:
“Ngươi đã làm gì Tiểu Đầu của ta?!”.
Trái với dáng vẻ gấp gáp của nàng, Thi Quỷ lại khá bình thản hồi âm:
“Cũng chẳng làm gì cả, đơn giản chỉ là đem nó đông cứng lại thôi”.
“Ngươi...!”.
Chân dậm đất, mắt trừng lên, Lạc Lâm cắn nhẹ bờ môi rồi hét lên:
“Tiểu Quỷ khốn kiếp! Ngươi còn không mau thả Tiểu Đầu của ta ra!!”.
Làm như không nhìn thấy bộ dạng vừa ức vừa giận của nàng, Thi Quỷ lơ đễnh bảo:
“Tại sao ta phải thả? Vừa rồi là do nó chủ động tấn công ta trước a”.
“Tiểu Quỷ khốn kiếp! Ngươi... Ngươi...”.
“Thế nào? Ngươi cũng muốn xông lên sao?”.
Xông lên?
Đứng bên dưới, Lạc Lâm nghe xong thì nghiến răng siết chặt bàn tay, sắc hồng trên má lại càng thêm nồng đậm.
Thú thực thì Lạc Lâm nàng cũng muốn xông lên lắm. Nàng rất rất muốn tát vào cái bản mặt đáng ghét, đáng ghê tởm kia của Thi Quỷ mấy cái cho hả dạ. Tiếp đấy, nàng muốn lôi hắn ra mà giẫm lên mặt, mà đạp lên mông, mà đá lên bụng...
Thế nhưng... Cũng chỉ là muốn. Nàng biết thực tế nó sẽ không xảy ra như vậy, theo những gì mà nàng mong đợi.
Ngay đến cả bảo bối Bích Hải Thiên Ma Tằm của nàng còn dễ dàng bị đối phương giam cầm thì Lạc Lâm nàng lại làm được trò trống gì?
Lúc nãy, nhìn thấy Bích Hải Thiên Ma Tằm liên tục tấn công, dồn ép Thi Quỷ, nàng cứ tưởng nó có thể giúp nàng báo thù. Nàng đã rất vui mừng, rất sung sướng vì điều đó. Thậm chí nàng đã nghĩ tới cảnh Thi Quỷ nằm vô lực trước mặt nàng, để cho nàng tùy nghi xử trí, tự do hành hạ...
Vậy mà giờ đây, mọi thứ đều đi ngược lại với những gì nàng mường tượng.
Đúng là đã có kẻ đang vô lực phản kháng, thế nhưng kẻ đấy lại chẳng phải Thi Quỷ mà lại là Tiểu Đầu của nàng!
Tới nước này, nàng há còn không nhìn ra chân tướng.
Lạc Lâm nàng đã cười quá sớm, vui mừng quá vội. Nàng đã sai. Ngay từ đầu, Bích Hải Thiên Ma Tằm của nàng thực chất là không hề có ưu thế nào cả. Chiếm thượng phong chẳng qua là do Thi Quỷ cố tình thôi. Hắn đã ẩn giấu thực lực.
Để rồi bây giờ, khi mà hắn đem cái thực lực ẩn giấu kia triển lộ ra thì...
Lạc Lâm, nàng biết là mình đã thất bại hoàn toàn. Công cuộc báo thù của nàng, nó lại quay trở về điểm xuất phát.
Hết nhìn Thi Quỷ lại ngó sang Bích Hải Thiên Ma Tằm hiện đã nằm co ro trong mười thước băng ngưng, Lạc Lâm lớn tiếng đe dọa:
“Tiểu Quỷ! Nếu Tiểu Đầu của ta mà bị thương thì tỷ tỷ nhất định sẽ hỏi tội ngươi! Ngươi khôn hồn thì mau lập tức thả nó ra cho ta!”.
“Tiểu công chúa, ngươi đây là đang uy hiếp ta?”. - Gương mặt trầm đi một chút, Thi Quỷ hỏi.
Mắt thấy lời đe dọa của mình có hiệu quả, Lạc Lâm liền tiếp tục: “Tiểu Đầu là bảo bối yêu quý của tỷ tỷ, ngươi dám tổn thương nó, ta đảm bảo tỷ tỷ sẽ trừng phạt ngươi!”.
Như chưa đủ, Lạc Lâm bồi thêm: “Tỷ ấy sẽ móc mắt ngươi, đánh gãy chân ngươi, cắt... Cắt...”.
Có lẽ do quá vội nên nói tới đấy thì câu nói của Lạc Lâm đã bị gián đoạn. Tuy nhiên, rất nhanh sau đó thì nàng đã tìm ra từ ngữ thêm vào:
“... Cắt luôn cái chỗ sinh nở của ngươi!”.
Bên kia, đứng trên thân trúc bị gãy chỉ còn ngang đầu, Thi Quỷ nghe xong thì mặt mày tức thì biến đổi.
“Sinh nở”, hắn vừa nghe nàng bảo là “chỗ sinh nở”...
Nam nhân cũng có chỗ sinh nở sao? Sinh bằng ngõ nào?
“Hừm...”.
Tay che miệng hắng nhẹ, Thi Quỷ gạt đi mấy lời vô bổ của Lạc Lâm, đoạn gật đầu:
“Thôi được, thấy ngươi cũng đáng thương. Tạm bỏ qua cho ngươi một lần”.
Lời vừa ra hết cũng là lúc hắn vung tay phẩy nhẹ, triệt để đem Băng Ngưng thu hồi.
“Crắc... Crắc...”.
Làm xong, một giây không nán thêm, từ trên thân trúc gãy, hắn nhẹ nhàng đáp xuống rồi hướng bên trong rừng trúc đi vào, từ đầu đến cuối đều chẳng buồn để tâm tới ánh mắt như muốn giết người của ai kia.
Đứng phía sau, Lạc Lâm dõi mắt nhìn theo bộ dáng thong dong kia của hắn mà môi mím chặt, đáy lòng không ngừng gào thét.
“Tiểu Quỷ đáng chết! Tiểu Quỷ ti tiện! Tiểu Quỷ ghê tởm! Ngươi cứ đợi đấy!”.
“Một ngày nào đó Lạc Lâm ta sẽ móc mắt, cắt tai ngươi! Sẽ đem ngươi ném xuống Xà vực cho rắn cắn chết ngươi!”.
...
Âm thầm mắng chửi, nguyền rủa một đỗi, sau cùng thì Lạc Lâm cũng chịu há miệng ra.
Nàng cần phải thở a.
“Phù... Phù...”.
“... Phù... Phù...”.
Cứ thế, một hơi tiếp một hơi, cuối cùng thì chẳng rõ là sau bao nhiêu hơi thở, rốt cuộc cơn giận của Lạc Lâm cũng phần nào lắng xuống.
Dùng tay vỗ nhẹ lên bộ ngực đồ sộ của mình mấy cái, đến khi nhịp tim đã tương đối ổn định nàng mới nhấc chân tiến lại chỗ bảo bối của mình.
Khoảng cách khá ngắn nên chỉ sau vài bước chân thì nàng đã tới đích. Khom người đem Bích Hải Thiên Ma Tằm nhấc lên, nàng bắt đầu kiểm tra.
Tầm chục giây sau.
Lạc Lâm đem thần thức cùng linh lực thu hồi, xẵng giọng buông một câu: “Tiểu Quỷ chết tiệt! Vậy mà lại dám đông cứng bảo bối của ta!”.
Nói đoạn, nhân chân diện ma nhân vẫn còn, nàng nhanh chóng điều động linh lực thi triển thiên phú thần thông.
Phừng!
Không lâu sau, một ngọn lửa màu tím hiện ra. Đúng là Tử Linh Tinh Hỏa.
Tâm niệm khẽ động, Lạc Lâm thoáng điều chỉnh lực lượng của Tử Linh Tinh Hỏa rồi đem đánh lên người Bích Hải Thiên Ma Tằm, trợ giúp nó giải trừ trạng thái đông cứng.
Từng phút chậm rãi trôi qua...
Theo thời gian, nhờ có Tử Linh Tinh Hỏa của Lạc Lâm hỗ trợ, Bích Hải Thiên Ma Tằm đã dần khôi phục tự do. Từ trong trạng thái đông cứng, thân thể nó đã bắt đầu nhúc nhích...
“Phù...”.
Mắt thấy tình hình đã ổn, ma tằm đã khôi phục tự do, Lạc Lâm lúc này mới đem Tử Linh Tinh Hỏa thu hồi.
Đợi cho linh lực bình ổn, nàng ngưng mắt nhìn chằm con vật nhỏ bé ẩn hiện lam quang trong lòng bàn tay, hai mắt dần híp lại.
Khỏi phải đoán, cơn giận của Lạc Lâm nàng đúng là lại đang bắt đầu trỗi dậy.
Sắc mặt mỗi lúc một trở nên bất thiện, đến cuối cùng, Lạc Lâm rốt cuộc đã chẳng thể kiềm được nữa.
Thế là một kết quả tất yếu xảy ra: Nàng trút giận lên đầu Bích Hải Thiên Ma Tằm.
Nàng đã làm gì nó ư?
Đơn giản và trực tiếp lắm. Đầu tiên, nàng nhẹ nhàng nắm đầu nó xách lên, kế đấy thì chậm rãi vuốt ve, tiếp nữa là xoay qua lại vài vòng, để rồi cuối cùng... Bất thình lình, nàng đem nó ném mạnh xuống đất!
Chưa hết, sau khi ném xong, sau đôi tay thì nàng lại tiếp tục dùng chân. Hai chân nàng, một trái một phải, chúng đã và đang liên tiếp giẫm đạp, giày xéo lên thân thể Bích Hải Thiên Ma Tằm.