Lát sau...
Thi Quỷ rời mắt khỏi ngọc giản, ngẩng lên nhìn Lạc Mai Tiên, xác nhận lại những gì vừa xem qua:
“Ngươi thật sự muốn như vậy?”.
“Thế nào? Không hợp ý ngươi?”. - Lạc Mai Tiên không đáp mà hỏi ngược lại.
“Trái lại, ta cầu còn chẳng được. Chỉ là... Ta không nghĩ muội muội ngươi sẽ vui vẻ tiếp nhận chuyện này đâu”.
“Việc đó không cần ngươi phải lo”.
Như chẳng muốn bàn xuống thêm nữa, Lạc Mai Tiên tiếp tục ném cho Thi Quỷ một món đồ vật khác, đoạn bảo:
“Ta đã chuẩn bị cho ngươi một chỗ ở, giờ thì hãy tự mình dọn qua đi”.
Đây rõ ràng là một yêu cầu bất ngờ, cũng khá là bất thường.
Khác với lần trước, lần này Thi Quỷ không chú tâm vào món đồ vật trong tay nữa. Qua vài giây nghĩ ngợi, hắn hướng kẻ vừa ném nó cho mình, thắc mắc:
“Lạc Mai Tiên, bây giờ thì có phải là quá gấp rồi không? Lại nói, nó dường như cũng chẳng cần thiết lắm”.
“Cần thiết hay không không phải do ngươi cảm nhận”.
Giọng lại lạnh đi vài phần, Lạc Mai Tiên nói tiếp: “Lúc này, ngay bây giờ, ta muốn ngươi dời đi... Còn nữa, sau này không có lệnh của ta thì ngươi không được phép bén mảng tới đây”.
...
Trầm mặc hồi lâu, Thi Quỷ trực tiếp hỏi thẳng: “Ngươi không muốn ta ở cùng nàng ấy?”.
“Thi Quỷ, đừng tưởng ta không biết ngươi nghĩ gì. Hãy nhớ cho kỹ, nếu ngươi làm ra chuyện gì quá phận... Ta đây chẳng ngại lại để ngươi nếm mùi thống khổ sống không bằng chết đâu”.
Trước thái độ khắc nghiệt của đối phương, Thi Quỷ biết mình đã chẳng còn lựa chọn tốt hơn, đành thuận theo.
Thoáng ngó qua chỗ Nghinh Tử, hắn thấp giọng: “Ta có thể qua chào tạm biệt nàng ấy một tiếng chứ?”.
“Nàng ấy không cần. Ngươi tốt hơn hết là lập tức rời đi”.
“Xem ra thật là không thể”.
Thở ra một hơi, Thi Quỷ gật khẽ hai cái liên tiếp: “Thôi được, triệt hồi kết giới đi”.
...
...
Ngoài hành lang, Thi Quỷ vừa đi thì Nghinh Tử cũng thu hồi ánh mắt. Nàng nhẹ cúi người đem cây thất huyền cầm trên bàn nâng lên, cất vào giới chỉ.
Người đánh đàn đã chẳng còn tại, đàn để đó lại để làm chi?
Chân xoay nhẹ, Nghinh Tử chuyển mình hướng cửa chính căn nhà đi vào.
“Nghinh Tử”.
“Nghinh Tử”.
“Nghinh Tử!”.
Sau ba lần gọi mà vẫn không thấy hồi âm, Lạc Mai Tiên đành tự mình chạy đến trước mặt Nghinh Tử.
“Nghinh Tử, ta thật không hiểu”.
“Nghinh Tử, nói ta biết. Tại sao ngươi lại đối xử tốt với hắn như vậy? Tại sao ngươi lại để hắn ngồi ở đó? Tại sao ngươi lại cho phép hắn chạm vào Minh Vũ Trường Cầm?...”.
Liên tiếp là những câu hỏi. Lạc Mai Tiên, nàng thực sự rất thắc mắc, rất nghi hoặc. Nàng không hiểu và bởi vậy, nàng cần một câu trả lời.
Chẳng để nàng phải đợi lâu, phía đối diện, bằng cái giọng khàn đục khó nghe, Nghinh Tử đáp:
“Vì hắn hiểu tiếng đàn của ta”.
“Nghinh Tử...”.
“Ta mệt rồi, muốn nghỉ ngơi. Ngươi về đi”.
Nói xong, một giây cũng không nán thêm, Nghinh Tử rẽ người sang trái rồi nhắm chiếc giường phía bên trong bước lại.
Đằng sau, Lạc Mai Tiên trông theo bóng lưng thân quen mà như xa lạ kia, tận cho tới khi chiếc rèm buông xuống...
Quay mặt che đi một tia đau xót vừa hiện lên, Lạc Mai Tiên lặng lẽ bước ra ngoài, chỉ để lại một câu trước khi rời đi.
“Nghinh Tử, ta cũng là người hiểu rõ tiếng đàn của ngươi”.
...
Người đi chưa lâu thì bên trong căn nhà nhỏ, trên chiếc giường, Nghinh Tử đã cựa mình ngồi dậy.
Tâm niệm khẽ động, nàng đem cây thất huyền cầm, cũng là Minh Vũ Trường Cầm theo lời Lạc Mai Tiên lấy ra.
Tay thon di chuyển, nàng lướt trên những sợi dây đàn, thều thào buông tiếng: “Kể từ năm đó thì ngươi đã không còn hiểu nữa rồi”.
...
...
Một ngày nữa đã lại qua đi.
Phủ thành chủ, ở hướng đông bắc.
Xét cả tòa phủ đệ rộng lớn thì khu vực này khẳng định là xanh tươi nhất. Khung cảnh ở đây, nó không có gì khác ngoài một màu xanh um tùm che phủ. Dù là nhìn hướng nào, là từ trên xuống, từ trái qua hay là từ phải lại thì thấy được cũng chỉ có duy nhất một màu xanh.
Là trúc. Đâu đâu cũng là trúc. Chỗ nào cũng là trúc. Chúng mọc ở khắp nơi, tự nhiên sinh trưởng hay do người trồng xuống thì chưa rõ nhưng quả thực là số lượng rất nhiều. Trông cứ như là một cánh rừng trúc vậy.
Hiện tại Thi Quỷ chính là đang ở bên trong cánh rừng trúc xanh tốt um tùm này. Không phải phía trên mà là bên dưới. Hắn đang ngồi dưới đất, mắt nhắm nghiền, tay chụm lại đặt hờ trên chân, xem dáng vẻ thì hẳn là đang đả tọa.
Thế rồi chẳng biết qua bao lâu, con mắt duy nhất của hắn cũng từ từ hé mở.
“Phù...”.
Thở ra một ngụm trọc khí, Thi Quỷ chuyển mình đứng dậy, lẩm bẩm:
“Xem ra không bao lâu nữa thì thương tích sẽ hoàn toàn bình phục rồi”.
“Cũng đều là nhờ nàng ấy...”.
“Nàng ấy” trong lời hắn dĩ nhiên chẳng ai khác ngoài Nghinh Tử. Thời gian vừa qua nàng quả thực đã chăm sóc cho hắn rất tốt.
“Không biết bây giờ nàng ấy đang làm gì. Liệu có phải lại lặng lẽ ngồi ở đó với đôi mắt đờ đẫn vô hồn kia không...”.
Thú thật, trong lòng Thi Quỷ rất muốn được tiếp tục ở lại chỗ của Nghinh Tử.
Là vì hắn cảm mến nàng?
Một chút thôi. Thực ra... Hắn có nhiều cảm xúc hơn là sự cảm mến.
Đừng hiểu lầm, hắn chẳng yêu thích nàng lắm đâu. Hắn chỉ là... Đang cố thân cận với nàng thôi.
Ban đầu, Thi Quỷ hắn đúng là rất muốn tránh xa Nghinh Tử. Trong mắt hắn, nàng thật không hơn gì một bộ tử thi di động cả. Cái gương mặt lạnh tanh ấy, đôi mắt ảm đạm vô quang cùng hành vi khác người kia, chúng làm hắn e ngại.
Phải, hắn đã muốn tận lực tránh xa nàng.
Nhưng... Chỉ là lúc đầu. Còn sau đó, sau cái đêm mà thời gian như ngưng đọng nọ. Thông qua tiếng đàn, thông qua những giọt nước mắt chảy dài trên má, hắn nhận ra rằng mình đã sai.
Nghinh Tử, nàng không giống như cái vẻ bề ngoài. Ẩn bên trong bộ dạng đờ đẫn vô hồn kia là một Nghinh Tử khác, một con người khác. Nàng có một tâm hồn nhạy cảm, hắn tin là như vậy.
Trước hắn giữ khoảng cách là vì chưa hiểu, không nắm bắt được, nhưng nếu đã phát hiện ra thì hắn cớ sao còn phải tránh xa làm gì?
Không. Hắn nên tiếp cận. Nghinh Tử kia chẳng những là một nhân vật mà còn là một nhân vật đặc biệt, hơn nữa dường như lại có quan hệ không tầm thường với Lạc Mai Tiên. Một kẻ như vậy, nếu như Thi Quỷ hắn có thể tiếp cận, có thể thân cận, thậm chí nếu có thể giành được tình cảm của nàng mà nói...
“Nữ nhân này, nếu ta có thể nắm giữ được thì việc đối phó với Lạc Mai Tiên sau này sẽ trở nên rất dễ dàng. Tới chừng ấy, muốn thực hiện kế hoạch cũng nhanh chóng hơn nhiều...”.
“Đáng tiếc là bây giờ ta lại không thể tiếp cận nàng ấy...”.
Vẻ mặt suy tư, Thi Quỷ vừa đi vừa nghĩ.
“Lạc Mai Tiên kia hẳn là không có khả năng nhìn ra. Như vậy, việc chia cách ta khỏi Nghinh Tử cũng chỉ là vì cảm xúc cá nhân đi”.
...
“Hai nữ nhân này quả đúng như ta đã suy đoán, quan hệ thật sự là không đơn giản...”.
...
Đi ngang, bước dọc một hồi, Thi Quỷ rốt cuộc cũng dừng chân. Nhè nhẹ lắc đầu, hắn chợt nhếch môi cười khẽ: “Chẳng hề gì. Ít nhất thì cũng đã có sẵn tiền đề, sau này lại tranh thủ cơ hội viết xuống”.
Nghĩ thông suốt, Thi Quỷ tạm gác vấn đề của Nghinh Tử sang một bên, thoáng nhìn quanh khung cảnh rồi buông một câu:
“Lạc Mai Tiên kia cũng thật biết chọn, vậy mà có thể moi ra được một nơi hoang sơ thế này ngay trong phủ đệ của mình”.
“Có lẽ ta cũng nên đi tham quan nơi ở mới của mình một lúc mới được”.
Nghĩ liền làm, Thi Quỷ bắt đầu đưa chân cất bước...
...
...
Hôm sau, rồi hôm sau nữa.
Tính đến hiện tại đã là ngày thứ ba Thi Quỷ dọn tới cánh rừng trúc phía đông bắc của phủ thành chủ theo sự yêu cầu của Lạc Mai Tiên. Suốt hai ngày vừa qua, việc hắn làm xét ra cũng chẳng nhiều nhặn gì. Hầu hết thời gian của hắn đều chỉ dùng để ngồi đả tọa, tự mình liệu thương, thật sự rất là nhàm chán vô vị.
Tất nhiên, với một tu sĩ như hắn thì sự nhàm chán vô vị ấy không đáng là gì cả. Đừng nói một hai ngày, dù có là một hai tháng thiết nghĩ hắn vẫn sẽ khá bình thản mà trải qua.
Tu sĩ xưa nay vẫn thường luôn tịch mịch.