Dời mắt khỏi thanh câu tử sắc lạnh lẽo trong tay, Âu Quyền thoáng nhìn qua gương mặt diễm kiều của Lạc Mai Tiên – nữ nhân xinh đẹp nhất mà hắn từng được biết, khóe môi đắng chát, hắn nói:
“Đại công chúa, dù sau này thế nào, dù Âu Quyền có trở thành gì thì lòng trung thành vẫn sẽ không bao giờ thay đổi. Âu Quyền này cả đời chỉ có một chủ nhân”.
Lời vừa dứt cũng là lúc những ngón tay hắn siết lại. Nắm chặt Ly Biệt Đoạn Tình Câu, hắn đưa lên rồi dứt khoát chém xuống cánh tay trái đã giơ ra sẵn.
“Soạt!”.
...
“Tách tách tách... Tách tách...”.
“... Tách tách... Tách...”.
Thần sắc biến đổi, Âu Quyền hết nhìn những giọt máu đỏ tươi đang chảy rồi lại nhìn sang khuôn mặt Lạc Mai Tiên, miệng mấp máy chẳng thốt thành lời.
Hắn không hiểu. Hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đại công chúa, tại sao người lại làm như vậy? Tại sao người lại ngăn cản hắn? Tại sao người lại dùng tay nắm lấy Ly Biệt Đoạn Tình Câu?
Người không biết rằng vết thương do Ly Biệt Đoạn Tình Câu gây ra là không thể hoàn toàn chữa lành được ư?
Bàn tay người, từ kD15VGX nay về sau sẽ phải mang một vết sẹo vĩnh viễn đó!
Giữa lúc Âu Quyền còn chưa thể lên tiếng thì Lạc Mai Tiên đã đem thanh câu tử sắc của mình thu lại. Mặc cho máu vẫn đang liên tục chảy ra, mặc cho cảm giác đau nhức từ lòng bàn tay truyền đến, nàng nói với hắn:
“Âu Quyền, hãy nhớ cho kỹ: Hôm nay ngươi nợ ta một cánh tay. Và hãy nghe cho kỹ: Ngày sau, bằng tất cả lực lượng cùng lòng trung thành của mình, ngươi sẽ phải vì ta mà ra sức”.
“Đại công chúa...”.
Tuy giọng điệu của Lạc Mai Tiên vẫn lạnh lùng như cũ nhưng giờ phút này đây, đối với Âu Quyền thì nó còn hơn cả những lời dịu dàng đường mật nhất.
Chính là người... Chính người đã vì hắn mà chịu thương tổn từ Ly Biệt Đoạn Tình Câu... Là vì một thuộc hạ như hắn...
Thần tình xúc động thấy rõ, Âu Quyền gật mạnh đầu, giọng nghèn nghẹn: “Cả đời này, Âu Quyền xin một lòng một dạ, tận tâm tận lực vì người”.
“Câu nói này ta sẽ ghi nhớ, cũng hy vọng là ngươi đừng quên”.
Nói đoạn, Lạc Mai Tiên khẽ xoay người, nhìn muội muội mình trong giây lát rồi bảo: “Âu Quyền, hôm nay ngươi đã phạm sai lầm, nhiệm vụ xem như đã thất bại. Kể từ ngày mai trách nhiệm bảo vệ Lạc Lâm sẽ được giao lại cho Nghinh Tử; Về phần ngươi, hãy trở lại tiếp quản tổ ba Ẩn Vệ, nghe theo chỉ thị của La Ti mà làm việc”.
Cánh tay giơ lên rồi phẩy nhẹ, nàng hạ giọng: “Ở đây không còn chuyện của ngươi nữa, đến gặp La Ti đi”.
Khắc ghi hình ảnh cánh tay rướm máu kia vào tận đáy lòng, Âu Quyền cúi người thật sâu:
“Đại công chúa, thuộc hạ cáo lui”.
Dứt câu, hắn lập tức quay đầu bước ra khỏi phòng, ánh mắt kiên định hơn bao giờ hết.
...
Khi thân ảnh Âu Quyền đã hoàn toàn biến mất, Lạc Mai Tiên lúc này mới lấy ra một viên đan dược nuốt vào, kế đấy thì bắt đầu tự băng bó vết thương cho mình.
“Âu Quyền à Âu Quyền, tốt nhất là ngươi đừng để ta thất vọng thêm một lần nào nữa. Máu của Lạc Mai Tiên ta không phải có thể dễ dàng chảy, vết sẹo cũng không phải là tùy tiện mà lưu...”.
...
Nửa giờ sau.
Cách tòa chính điện của phủ thành chủ về hướng bắc chừng độ hai trăm năm mươi thước có một khu vườn với diện tích khá lớn, bên trong chỉ trồng duy nhất một loại hoa: Huyết Diễm Hoa.
Huyết Diễm, xét cả Hồng Uy Thiên Quốc thì loài hoa này bất quá cũng chỉ như hàng trăm loài hoa khác, rất tầm thường. Tuy nhiên, nếu tính riêng tại vùng đất Đại La thì lại là chuyện khác. Ở đây, nó chính là hoa trung chi vương. Chẳng bởi độ quý hiếm, hữu ích hay đẹp đẽ cái gì, tất cả chỉ vì một lý do rất đơn giản: Huyết Diễm Hoa, nó là biểu tượng của lãnh chủ vùng đất Đại La. Năm đó, thời điểm hoàng đế phong cho đại công chúa Lạc Mai Tiên làm Ly Vương, ông cũng đồng thời đưa ra cho nàng vài ba huy hiệu để lựa chọn, và Huyết Diễm Hoa chính là hình ảnh, là biểu tượng đã gắn liền với nàng từ đó đến nay.
Bên trong Đại La, không ai dám bất kính với Ly Vương, cũng không ai dám khinh nhờn Huyết Diễm Hoa. Tại đây, người ta hoặc là không trồng, còn nếu đã trồng thì chắc chắn sẽ đặt Huyết Diễm ở nơi tốt nhất, chăm sóc cho nó chu đáo nhất so với các loài hoa khác. Biểu tượng của mỗi lãnh chủ đều mang một ý nghĩa đặc biệt, hình ảnh chẳng phải thứ có thể tùy tiện chê bai hay bôi nhọ. Ngoài lãnh địa thì chẳng to tát gì mấy, thế nhưng nếu dám xúc phạm biểu tượng của lãnh chủ bên trong lãnh địa thì đấy là trọng tội, bị chém đầu âu cũng bình thường.
Có một điều không thể không nói, đó là bên trong Đại La Thành này, bất kể Huyết Diễm Hoa được trồng bao nhiêu thì tươi tốt nhất, đẹp đẽ nhất vẫn là những cây sinh trưởng tại phủ thành chủ. Thay vì màu đỏ nhạt giống các nơi khác thì ở đây chúng lại có màu đỏ sẫm, rực rỡ nhưng lại chứa đầy sự u tối...
Đối lập với màu xanh của lá và thân, màu đỏ của gai và nụ trên hàng ngàn cây hoa Huyết Diễm, ngay phía dưới chúng, bên trong lòng đất, không gian lại rất đơn điệu và u ám. Sáng sủa nhất thiết nghĩ cũng chỉ có mấy viên dạ minh châu cùng những ngọn đèn dọc theo đường hầm mà thôi.
Tuy nhiên, nói đi thì cũng phải nói lại, với kiến trúc ở đây – dưới lòng đất này, không gian u ám như thế có lẽ mới là thích hợp nhất. Ngục giam... Đâu cần quá nhiều ánh sáng để làm gì.
...
“Tách tách... Tách...”.
“... Tách... Tách...”.
...
Nằm ở tầng hầm thứ hai, lẫn trong hơn ba mươi phòng giam, Vương Chi hiện đang ngồi thu mình trong góc, ngoài hơi thở thì đến một cái nhích tay cũng chẳng động, mặc dù chỉ nửa giờ trước hắn còn ra sức đánh loạn khắp nơi...
Lúc này, so với thời điểm tấn công tiểu công chúa Lạc Lâm ở bãi tha ma thì hình dạng của Vương Chi cũng không có gì thay đổi. Vẫn lấm lem bùn đất, máu khô cùng đôi mắt đỏ thẫm. Nếu như có gì khác thì đấy hẳn là cảm xúc. Trong đôi mắt màu máu kia, sự thèm khát đã lắng xuống, thay vào đó, giống như gương mặt, vẻ lo lắng, sợ hãi đang hiện rõ mồn một.
...
Chẳng biết qua bao lâu, và cũng chẳng rõ tự khi nào, trước cửa phòng giam Vương Chi đã có thêm một thân ảnh yêu kiều diễm lệ. Nàng rất đẹp, hơn tất thảy những nữ nhân xinh đẹp nhất mà Vương Chi từng được biết. Thậm chí kể cả có là tỷ muội Lăng Mị cũng không thể bì kịp.
Trong bộ váy dài màu đen kín kẽ, nàng đứng đấy im lặng nhìn Vương Chi, một lời không ra khỏi miệng...
Cứ thế, bầu không khí tĩnh lặng ấy kéo dài đến hơn mười phút mới bắt đầu chuyển biến.
Chân nhấc lên tiến sát lại cửa phòng giam, sau một cái chạm nhẹ, Lạc Mai Tiên đẩy cánh cửa ra, bước vào bên trong.
“Cộp... Cộp...”.
Ngay khi Lạc Mai Tiên vừa đi đến bước thứ ba thì ở phía bên kia, vốn đang thu mình gục đầu trong góc, Vương Chi bỗng bất ngờ bật dậy, nhắm thẳng bên này lao tới.
Nhưng... Gần như ngay tức khắc, hắn đã bị buộc phải dừng lại. Lạc Mai Tiên đã vừa động thủ. Bằng động tác cực nhanh, cứ như thể đã định sẵn, cánh tay nàng vươn ra và đem cổ kẻ tấn công mình bóp chặt.
Bất ngờ bị nắm giữ, Vương Chi liền ra sức vùng vẫy hòng thoát khỏi. Đáng tiếc, hết thảy đều vô ích. Bất kể hắn có vùng vẫy thế nào, cố gắng ra sao cũng đều không thoát ra được bàn tay của Lạc Mai Tiên. Hắn bất quá chỉ là một tên tu sĩ Linh châu cảnh, há có năng lực chống lại một chân nhân Linh anh cảnh như Lạc Mai Tiên? Mà cần gì chân nhân, với việc linh lực bị phong bế như hiện tại, tùy tiện một tên ma nhân cấp thấp cũng đủ để khống chế hắn rồi.