Nhưng không may thay, Lạc Lâm, cô bé vẫn chưa hả giận. Sau vài tiếng thở mạnh, cô bé bắt đầu đổi chân, mục tiêu cũng chuyển dời từ mặt xuống ngực, rồi tay, chân kẻ nọ, tiếp tục giẫm đạp. Lực đạo thì chỉ có tăng không hạ.
“Tên ác ôn! Ngươi chết đi! Chết đi! Chết đi!...”.
“... Có biết bảo bối là do tỷ tỷ tặng ta không hả! Là quà sinh thần của ta đấy có biết không hả!”.
“Vậy mà ngươi dám hại chết bảo bối của ta! Dám hại chết bảo bối của ta!...”.
...
Đối với hành động trút giận của Lạc Lâm, Đột Ti cũng chẳng can ngăn nữa. Dù được đại công chúa trọng dụng nhưng xét cho cùng thì nàng cũng chỉ là một thuộc hạ, thân phận chênh lệch, lời nói và hành động không phải lúc nào cũng tùy tiện được. Nhất là trong những trường hợp thế này, khi mà các vị chủ nhân đang có tâm tình bất ổn... Dẫu vậy, nàng vẫn âm thầm đứng bên cạnh Lạc Lâm, linh lực tùy thời xuất động. Tuy rằng đã tra xét và phát hiện kẻ nằm kia đang bị thương bất tỉnh, thế nhưng với mấy thứ quỷ dị vừa chứng kiến, bản thân nàng không thể không cảnh giác đề phòng.
Về phần hai kẻ còn lại là Sâm và Tiểu Hạch, thú thật bọn họ chẳng có chút lo lắng nào dành cho Lạc Lâm, vị tiểu công chúa kia của mình hết. Tình cảnh hiện giờ, thay vì cô bé thì kẻ đang bị giẫm đạp nọ mới thật là đáng lo. Nếu như cứ tiếp tục bị đánh đập như thế, chỉ e hắn sẽ không sống được mất.
Có điều, thấy thì thấy vậy thôi chứ Sâm và Tiểu Hạch chẳng có tí đồng cảm hay là ái ngại nào dành cho kẻ nọ cả. Trong lòng bọn họ đúng là cũng có lo lắng, có e ngại nhưng thay vì ai khác thì sự e ngại, lo lắng ấy lại dành cho chính bản thân họ. Bọn họ sợ tiểu công sau khi xử lý xong kẻ nọ sẽ quay sang trách tội mình. Tuy nói bọn họ không liên can gì đến cái chết bảo bối của tiểu công chúa nhưng có trời mới biết được liệu cô bé có giận cá mà chém thớt hay không.
Hạ đẳng ma tộc thấp kém như bọn họ, sinh mạng bất quá cũng chỉ như loài sâu bọ mà thôi.
...
“Trả mạng bảo bối lại cho ta! Trả mạng bảo bối lại cho ta! Mau trả lại cho ta!...”.
Trong khi Đột Ti và hai tên Dịch Ma, người âm thầm phòng bị, kẻ lo lắng bất an thì tiểu công chúa Lạc Lâm vẫn còn đang ra sức giẫm đạp.
Thế nhưng cô bé không hề biết rằng, cùng với những lời đay nghiến oán giận và những cái giẫm đạp ấy, nạn nhân của cô bé cũng đang phản ứng lại. Tất nhiên là không phải bên ngoài.
Bên trong cơ thể Vương Chi lúc này, một trận bạo động đang xảy ra. Khởi điểm bắt đầu tại đan điền, từ chính viên Linh châu màu đỏ của hắn. Ngay ở khoảnh khắc đầu tiên, khi cô bé vừa tiến sát người hắn thì vốn an phận nằm im, nó bỗng bất ngờ rung lên, càng lúc càng dồn dập. Chưa hết, cùng với sự rung động ấy, những đốm sáng li ti màu đỏ cũng dần tản mác ra xung quanh. Theo từng cái giẫm đạp, từng câu đay nghiến oán giận, tốc độ khuếch tán của chúng – những đốm sáng li ti nọ - cũng mỗi lúc một nhanh... Tình cảnh hệt như đêm qua, khác chăng là bây giờ, tốc độ khuếch tán đã nhanh hơn rất nhiều, hơn nữa chúng cũng không hề tràn ra bên ngoài mà theo kỳ kinh bát mạch đi đến mọi ngóc ngách trong cơ thể. Thậm chí còn xâm nhập vào cả bên trong thức hải...
“Phù... Phù...”.
‘... Phù... Phù...”.
“Tiểu công chúa”.
Bên cạnh, Đột Ti thấy tiểu công chúa của mình đã thôi không trút giận nữa thì mới lên tiếng: “Kẻ này có nhiều điểm cổ quái, hay là chúng ta trước hãy đem hắn về đã”.
“Ta còn muốn đánh tiếp nữa!”.
“Tiểu công chúa”. – Đột Ti lựa lời khuyên bảo – “Ở đây đã phát sinh dị biến, chúng ta tạm thời rời khỏi sẽ tốt hơn. Huống hồ kẻ này đã bị trọng thương bất tỉnh, người nếu cứ đánh tiếp như vậy thì hắn sẽ chết mất...”.
“Ta chính là muốn hắn chết đấy!”. – Một bộ ngang bướng, Lạc Lâm đem lời Đột Ti cắt ngang – “Ta muốn hắn đền mạng cho bảo bối của ta!”.
“Tiểu công chúa”. – Tâm tư xoay chuyển, Đột Ti nói – “Kẻ này có liên can đến cái chết bảo bối của người tất nhiên đáng đem ra băm vằm. Chỉ là hiện tại hắn đã mất đi tri giác, người giết hắn thì hắn cũng chẳng hay biết chút gì. Như vậy không phải là quá tiện nghi cho hắn sao?”.
Lần này, những lời của Đột Ti đã nhanh chóng phát huy hiệu quả. Minh chứng là sau khi nghe xong, Lạc Lâm đã phần nào bình tĩnh lại.
Trong đôi mắt tím thoáng qua một tia khác lạ, cô bé nghĩ ngợi vài giây thì gật đầu: “Đột Ti, ngươi nói đúng. Ta sao có thể để hắn chết dễ dàng như vậy được. Ta phải đợi hắn tỉnh lại, hỏi xem hắn đã hại chết bảo bối của ta thế nào rồi sau đó mới từ từ phanh thây xẻ thịt hắn”.
Liếc xuống Vương Chi hiện đã bị đánh bầm dập, cô bé hậm hực nhấc chân đạp thêm một cái nữa:
“Hừ! Cho ngươi sống thêm vài ngày đấy!”
Đem chân thu về, cô bé xoay người hướng về phía Thiểm Điện Kim Sí Hổ của mình bước tới.
Chỉ là còn chưa được mấy bước thì dị biến bất ngờ phát sinh.
Vương Chi vốn dĩ đang nằm yên trên đất bỗng đột nhiên mở mắt. Đôi mắt hắn lúc này rất đáng sợ. Không chỉ con ngơi mà cả tròng trắng cũng đều chuyển thành màu đỏ, hệt như máu. Đó là đôi mắt của một con quái vật. Và thứ ẩn chứa bên trong duy nhất chỉ có một: Sự thèm khát.
Nói thì chậm nhưng mọi việc diễn ra lại vô cùng nhanh, ngay khi Vương Chi mở mắt thì thân thể hắn cũng lập tức chuyển động. Trong sát na ngắn ngủi, hắn đã tóm được tiểu công chúa Lạc Lâm và đồng thời còn tung ra một chưởng đánh bay Đột Ti vừa mới phản ứng bên cạnh.
Quá nhanh!
Tốc độ của Vương Chi hiện tại FgtIIoLJ đã hoàn toàn vượt xa trước đây, dù là cường giả Thiên hà đệ nhị trọng e cũng khó mà so được với hắn. Một cao thủ Linh châu đệ cửu trọng như Đột Ti căn bản là không có năng lực để làm ra cái gì.
Trong cơn thèm khát mãnh liệt, hắn giữ chặt lấy Lạc Lâm, chẳng chút chần chừ há miệng hướng đến cổ cô bé cắn xuống.
Chính tại thời khắc ấy, một bóng đen đột ngột hiện ra nhắm thẳng về phía Vương Chi đánh tới.
...
...
Lát sau, tại phủ thành chủ.
Bên trong một căn phòng rộng rãi thoáng đãng.
Trong phòng lúc này đang có bốn người, toàn bộ đều là nhân vật quan trọng đứng đầu Đại La. Trừ bỏ đại công chúa Lạc Mai Tiên và tiểu công chúa Lạc Lâm hiện vẫn nằm mê man bất tỉnh trên giường ra thì hai người còn lại, tướng mạo trông khá là khó coi. Người thứ nhất là một lão nhân râu tóc bạc phơ, làn da rám nắng, chiều cao khiêm tốn, chừng độ bốn thước là cùng. Tuy nhiên, khiến người chú ý nhất vẫn là gương mặt lão. Má bên trái của lão, từ dưới mi mắt cho đến tận cằm, toàn bộ đều bị bỏng nặng. Về phần người thứ hai, giống như lão nhân, gương mặt hắn cũng đã bị biến dạng, nhưng thay vì chỉ một như lão nhân thì vết bỏng của hắn lại nằm ở cả hai bên. Thực sự nhìn rất đáng sợ.
“Độc Cửu, thế nào?”. – Vừa thấy lão nhân kiểm tra xong cho Lạc Lâm, đại công chúa Lạc Mai Tiên liền cất tiếng hỏi.
Lão nhân, cũng tức Độc Cửu cho nàng một cái nhìn an tâm, nói: “Đại công chúa không cần lo lắng, tiểu công chúa chỉ bị tổn thương ngoài da và mất một chút máu, hoàn toàn không ảnh hưởng đến những thứ bên trong, nghỉ ngơi vài hôm là sẽ bình phục ngay thôi”.
Nghe vậy, Lạc Mai Tiên lúc này mới triệt để yên lòng. Thân là một tu sĩ Linh anh cảnh, thần thức của nàng đương nhiên cũng có thể tra xét tình trạng của Lạc Lâm, dẫu vậy, để đánh giá một cách chính xác thì lại là chuyện khác. Cơ thể muội muội nàng rất đặc biệt. Nó chẳng hề giống với bất kỳ một ai trong Lạc tộc, thậm chí sợ là cả Đà Lan Giới này cũng chẳng ai giống được. Vì sự an toàn của muội muội, Lạc Mai Tiên nàng không dám xem nhẹ bất cứ một vết thương hay một tác nhân lạ lẫm nào tác động lên người cô bé. Đấy là lý do vì sao nàng lại lập tức cho gọi Độc Cửu – một vị đan sư thánh cấp – đến ngay khi nghe người hồi báo sự tình đã xảy ra.
Mẫu hậu đã mất, muội muội chính là người thân cận duy nhất của nàng. Nàng không muốn có bất trắc nào xảy ra với cô bé.
May thay, hiện tại nàng đã có thể thở phào nhẹ nhõm. Muội muội của nàng vẫn bình an vô sự.
P/s: Mấy hôm nay đang bận làm bản kế hoạch, thời gian rỗi không nhiều. Có lẽ vài hôm nữa mới ra chương đều được, còn giờ thì tranh thủ gõ ngày 1 chương thôi.
P/s 2: Tiết lộ 1 tí: Nhân cách thứ hai của Vương Chi bắt đầu hình thành rồi. Và không may là “hắn” lại chẳng phải hạng thiện lương gì...