Phù Thiên Ký

Chương 347: Nước mắt tiểu ma vương




Bộ dáng chẳng chút tình nguyện, Lạc Lâm đưa tay lên mặt.

“Nói trước là Thác Đán ngươi không có được cười nhạo ta đâu đấy”.

Thần tình nghiêm túc, Thác Đán gật đầu: “Ừ. Ta hứa là sẽ không có cười ngươi”.

Có được lời hứa kia, trong lòng Lạc Lâm cũng thoáng yên tâm một chút. Tính cách người bằng hữu tốt nhất này của mình, cô bé hiểu khá rõ. Đối phương trước giờ đều luôn là người trọng tín nghĩa.

Hít sâu một hơi, trước ánh mắt chăm chú của Thác Đán, Lạc Lâm chầm chậm đem khăn che mặt tháo xuống...

...

Ngó qua thấy Thác Đán dù đã xem xong nhưng nét mặt vẫn hết sức nghiêm túc thì tiểu công chúa Lạc Lâm không khỏi thở phào.

Bằng hữu tốt nhất đúng là bằng hữu tốt nhất, không bao giờ “phản bội” mình...

“Khục khục... Ha ha ha...”.

Ngay khi tiểu công chúa vừa mới thầm đánh giá xong thì đối diện, một giọng cười cất lên. Khỏi cần nói cũng biết là nó được phát ra từ miệng của ai.

Tràng cười nọ, mới đầu còn kiềm chế, nhưng là tiếp sau đó, nó lập tức to hơn, “sảng khoái” hơn.

“... Ha ha ha! Ha ha ha... Ha ha ha...!”.

...

Theo mỗi tiếng “ha ha” của Thác Đán, thần sắc tiểu công chúa Lạc Lâm mỗi lúc lại càng thêm khó coi. Cô bé đang tức giận.

Đôi mắt vốn to tròn long lanh giờ đã híp lại thành một đường, Lạc Lâm nghiến răng, cánh tay nhỏ nhắn âm thầm đưa về phía sau...

...

“Khục...”.

Sau một tràng cười “lớn”, tâm tình Thác Đán cuối cùng cũng cân bằng lại.

“Hừm hừm”.

Hắng giọng hai tiếng, cô bé hơi mất tự nhiên, cất tiếng: “Ừm... Lạc Lâm, xin lỗi ngươi. Vừa rồi ta nhất thời không kiềm chế được...”.

Đáp lại cô bé chỉ là sự im lặng. Bên kia, Lạc Lâm chẳng biết tự bao giờ đã cúi gục đầu, đứng yên bất động.

“Lạc Lâm, ngươi giận ta à?”.

“Lạc Lâm?”.

Nhận ra có điểm bất thường, Thác Đán ngờ vực tiến lên thêm một bước, đưa tay nâng mặt người bằng hữu tốt nhất của mình lên.

Gương mặt kia, trong đôi mắt màu tím hiện giờ đã nhòe lệ. Lạc Lâm, cô bé đã khóc.

“... Híc híc... Híc híc... Híc...”.

Cùng với những tiếng thút thít đầy thường cảm, nước cũng bắt đầu tràn ra khỏi đôi mắt, chảy dài xuống má Lạc Lâm. Bộ dáng cô bé lúc này phải nói là muốn bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương.

Trước lực “sát thương” quá lớn ấy, Thác Đán ngay lập tức bị tác động mạnh. Cô bé vốn không hề nghĩ sẽ làm tổn thương người bằng hữu tốt nhất của mình. Trong dạ vô cùng áy náy cùng hối hận, cô bé khẩn trương nói:

“Lạc Lâm, ta... Ta xin lỗi. Ta... Thật sự không phải cố ý... Ta...”.

“Oa a a... Hu hu hu... Hu hu...”.

“Lạc Lâm ngươi đừng có khóc... Ta...”.

...

Sau một đỗi bối rối vỗ về, Thác Đán rốt cuộc cũng thành công đem tiếng khóc của Lạc Lâm ngăn lại. Mặc dù ngay chính bản thân cô bé cũng chẳng rõ là mình đã tác động như thế nào.

“Thác Đán, ngươi không giữ lời. Ngươi đã hứa là sẽ không cười ta”. – Tách mình ra khỏi cái ôm của Thác Đán, tiểu công chúa Lạc Lâm nói. Xem dáng vẻ thì hẳn là trong lòng vẫn còn đang thấy ấm ức.

“Ta... Cái đó... Lạc Lâm, ta xin lỗi. Ta thật không có cố ý”.

Thở mạnh một cái, Thác Đán dứt khoát bảo: “Hay là như vầy đi. Lạc Lâm, bây giờ ta cho ngươi đánh một cái đấy. Ta sẽ không đánh lại đâu”.

“Ngươi cho ta đánh ngươi?”.

“Ừ. Ngươi cứ đánh đi. Đánh thật mạnh cũng được”. – Giọng chắc nịch, Thác Đán xác nhận.

Chớp chớp... Chớp chớp...

Trong cái nhìn khác lạ, tiểu công chúa Lạc Lâm đưa tay lau vệt nước trên mặt, nói: “Thác Đán, là do ngươi yêu cầu ta đấy nhé. Không được hối hận đâu đấy”.

“Ngươi yên tâm, ta tình nguyện đứng đây cho ngươi đánh, sẽ không né”.

Như vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng, Lạc Lâm đề nghị: “Thác Đán, ngươi phải thề là sau khi ta đánh ngươi xong, dù ngươi có bị làm sao thì cũng không được tức giận, không được trách móc hay có thái độ không tốt nào với ta”.

“Được”.

Chẳng chút do dự, Thác Đán hướng tay lên trời, phát thệ: “Ta, Thác Đán, lấy danh nghĩa của tộc Huyết Lâu anh dũng xin thề: Ta tình nguyện đứng yên để cho Lạc Lâm đánh, nếu có bất cứ phản kháng hay là thái độ không tốt nào thì sẽ lập tức bị sét đánh”.

Phát thệ xong, Thác Đán thu tay xuống, hướng Lạc Lâm khảng khái bảo: “Xong rồi. Ngươi ra tay đi”.

“Hừm. Vậy ta sẽ đánh ngươi một cái”.

Cánh tay nhỏ nhắn nâng lên, tiểu công chúa Lạc Lâm hít sâu một hơi, hướng thẳng gương mặt bằng hữu tốt nhất của mình đưa tới, kế đấy thì co lại, đem chiếc mũi đối phương kẹp chặt rồi lắc lư qua lại, động tác giống y hệt với tỷ tỷ Lạc Mai Tiên của mình. Coi bộ là đã bị ảnh hưởng không nhỏ.

“Phù... Phù...”.

Nhìn Lạc Lâm vui vẻ đứng thổi lòng bàn tay, Thác Đán nghi hoặc: “Lạc Lâm, ngươi đánh xong rồi?”.

“Ừ, xong rồi”.

“Chỉ có vậy?”.

“Ừ, chỉ có vậy”.

Thần sắc mờ mịt, Thác Đán đưa tay gãi đầu, nhất thời chẳng biết nói gì. Cô bé nhớ rõ ràng là mới vừa rồi, bộ dáng của Lạc Lâm vẫn còn khá ấm ức; Thế mà bây giờ, sau khi véo mũi cô bé một cái thì liền trở nên vui vẻ như vầy... Mọi chuyện hình như hơi bị nhanh chóng và dễ dàng thì phải...

Thác Đán quả thực là không hiểu được.

“Ư...”.

Vốn đang nghĩ ngợi, sắc mặt Thác Đán bỗng bất ngờ biến đổi. Từ sau lưng cô bé, một cảm giác ngứa ngáy đang truyền đến.

Theo phản ứng tự nhiên, Thác Đán đưa tay ra sau, nhằm vào chỗ ngứa mà gãi. Chỉ là... Vô ích. Cơn ngứa chẳng những không giảm đi mà mỗi lúc mỗi tăng thêm. Hết sức là khó chịu.

Phía bên kia, tiểu công chúa Lạc Lâm thấy vậy thì làm ra bộ dáng ngạc nhiên, hỏi: “Thác Đán, ngươi đang làm trò gì vậy?”.

“Ngứa. Cái lưng ta tự dưng bị ngứa...”.

“Ngứa?”. – Lạc Lâm mở to mắt – “Thác Đán, có phải do ngươi không tắm nên thế không?”.

“Không phải. Ngày nào ta cũng tắm...”.

“Ồ, vậy thì lạ thật. Lưng ngươi sao tự dưng lại bị ngứa được nhỉ...”.

Giữa lúc Thác Đán đang loay hoay đem tấm lưng mình mà gãi lấy gãi để thì đứng cạnh cô bé, từ cái miệng nhỏ nhỏ xinh xinh của tiểu công chúa Lạc Lâm, một nụ cười đắc ý chợt hiện ra. Tiếc rằng khoảnh khắc tồn tại của nó quá ngắn ngủi nên chẳng ai kịp nhìn thấy.

Đáng thương cho Thác Đán, tới giờ vẫn còn chưa biết được sự thật, rằng cô bé đã bị chính người bằng hữu tốt nhất của mình “ám toán”.

Có điều... Sự mờ ám này đã không kéo dài quá lâu.

“A!”.

Đang gãi tấm lưng, Thác Đán đột nhiên kêu lên. Sau tiếng kêu bất chợt ấy, cánh tay cô bé cũng nhanh chóng chuyển dời vị trí, từ lưng sang mặt, hay chính xác hơn là mũi. Chiếc mũi cô bé đang dần nóng lên.

“A! Nóng quá! Nóng quá!...”.

“Phù... Phù...”.

...

...

Trải qua một hồi “dằn vặt chiến đấu”, tình trạng của Thác Đán rốt cuộc cũng được kiểm soát. Cơn ngứa trên lưng cũng như cái nóng trên mũi đều đã thuyên giảm hơn chín phần.

Mặc cho mồ hôi đọng thành giọt, Thác Đán đưa mắt nhìn chằm người bằng hữu tốt nhất của mình bên kia, một lời không nói.

Tới nước này, khỏi cần đoán cũng biết đầu đuôi cớ sự rồi a. Lưng và mũi cô bé chẳng thể nào lại đột ngột giở chứng bất thường như vậy được, chắc chắn là đã bị người giở trò. Mà từ nãy đến giờ, người duy nhất chạm vào cả FYPnRlqi hai nơi ấy của cô bé thì chỉ có mỗi mình người bằng hữu tốt nhất kia mà thôi. Chuyện đã quá rõ ràng rồi.

Đây là một sự “trả đũa”.

Lúc nãy cô bé còn nghi hoặc tại sao người bằng hữu kia lại dễ dãi cho qua như thế, hóa ra tất cả đều đã hoàn tất hết rồi. Đối phương vốn dĩ nào có dễ dãi gì, chẳng qua là cô bé không nhìn ra được...

Nhưng hiện tại thì cô bé đã hiểu hết rồi. Từ bộ dạng nước mắt lưng tròng cho đến câu nói phòng ngừa nọ.

“Thác Đán, ngươi phải thề là sau khi ta đánh ngươi xong, dù ngươi có bị làm sao thì cũng không được tức giận, không được trách móc hay có thái độ không tốt nào với ta”.

Những lời này, rõ ràng là của kẻ sắp làm chuyện xấu a!