Phù Thiên Ký

Chương 345: Thác Đán




Y phục thượng hạng, tóc hồng, con ngơi màu đỏ, thêm nữa lại còn ở bên trong Thác Phủ, không nghi ngờ gì nữa, tiểu cô nương này rõ ràng là người của Huyết Lâu tộc, có quan hệ thân thuộc với Thác Bất Thế.

Giờ phút này, tiểu cô nương đang trong tư thế chống đẩy, nhưng thay vì cả hai thì cô bé chỉ dùng một tay. Theo từng động tác nâng lên hạ xuống của cơ thể, từ miệng cô bé, những tiếng đếm mạnh mẽ, dứt khoát liên tục vang lên.

“Một trăm chín mươi hai... Một trăm chín mươi ba... Một trăm chín mươi bốn...”.

“... Hai trăm mười lăm... Hai trăm mười sáu... Hai trăm mười bảy...”.

Cứ thế, tiểu cô nương thực hiện chống đẩy đến cái thứ ba trăm chẵn thì tạm dừng lại.

Quay sang nhìn hai tì nữ Miên Cốt tộc đang đứng gần đó, cô bé bảo:

“Thêm hai miếng”.

Có vẻ đã quen thuộc, hai tì nữ Miên Cốt tộc nghe xong thì liền tiến lại, mỗi người bê lên một miếng đá hình chữ nhật rồi chồng lên lưng cô bé. Dựa vào điệu bộ cố sức của các nàng thì hẳn là chúng phải rất nặng.

“Tiểu thư, đã được chưa ạ?”. – Một trong hai tì nữ lên tiếng.

“Tạm thời cứ thế đã”. – Thoáng cảm nhận sức nặng trên lưng, tiểu cô nương nói.

“Được rồi, hai ngươi tránh sang một bên đi”.

“Vâng”.

“Vâng”.

Ngay khi hai tì nữ vừa quay đầu cũng là lúc tiểu cô nương tiếp tục việc rèn luyện của mình. Một quá trình chống đẩy khác lại bắt đầu.

“Một... Hai... Ba... Bốn...”.

“... Mười lăm... Mười sáu... Mười bảy...”.

...

“Hai mươi sáu... Hai mươi bảy... Hai mươi tám...”.

...

“Thác Đán, ngươi đang làm gì vậy?”.

Giữa lúc tiểu cô nương đang ra sức thực hiện nâng hạ cơ thể thì bất chợt, một giọng non nớt êm tai truyền đến.

Gần như lập tức, cô bé ngưng động tác, xoay đầu nhìn lên. Từ góc khuất hành lang phía xa, một thân ảnh nhỏ nhắn được bao bọc trong chiếc áo choàng đen dần lộ rõ.

Này...

Phải mất một lúc quan sát cô bé mới nhận ra được thân phận đối phương.

“Lạc Lâm?”.

“Thì là ta chứ còn ai vào đây”.

Nghe đối phương xác nhận, lúc này cô bé, cũng tức Thác Đán mới hoàn toàn tin tưởng.

Thật ra cô bé vốn chẳng xa lạ gì với Lạc Lâm, hơn thế, cả hai còn là bằng hữu tốt nhất của nhau, trước giờ vẫn rất gắn bó. Sở dĩ có chút ngờ vực là bởi vì bộ dáng hôm nay của Lạc Lâm, nó quả thật rất cổ quái.

Trong lòng thấy khó hiểu, Thác Đán thắc mắc: “Lạc Lâm, sao hôm nay ngươi ăn mặc kỳ cục vậy?”.

Kỳ cục?

Hai hàng chân mày Lạc Lâm bất giác cau lại, khe khẽ thở dài: “Ài... Chuyện dài lắm”.

Tiến tới bên cạnh Thác Đán, cô bé ngồi chồm hổm xuống, ngón tay chọc chọc vào mấy miếng đá hình chữ nhật trên lưng đối phương, hiếu kỳ hỏi:

“Thác Đán, đây là đá gì thế?”.

“Ngân cương đấy”. – Giọng tùy ý, Thác Đán đáp lại.

Trái ngược với thần sắc thản nhiên của Thác Đán, Lạc Lâm nghe xong thì mặt mày lập tức biến đổi:

“Thác Đán, ngươi không có đùa ta đấy chứ? Ta nhớ ngân cương có màu trắng bạc a”.

“Lạc Lâm, ta nói thật, nó là ngân cương”.

“Ngươi gạt ta. Ngân cương sao lại có màu đen được”. DpaptZMW

Thấy người bằng hữu tốt của mình không chịu tin, Thác Đán giải thích: “Ta không có gạt ngươi, nó thực sự là ngân cương, bên ngoài có màu đen là do đêm qua ta đem ngâm vào Trọng Thủy đấy”.

Trọng Thủy?

Lạc Lâm thoáng hồi tưởng một chút liền nhớ ra. Trọng Thủy chính là một loại dung dịch chuyên dùng để gia tăng trọng lượng lên các binh khí, vật dụng, được sử dụng khá phổ biến trong các tiệm rèn...

Khoan đã!

Như chợt nhớ đến điều gì, Lạc Lâm mở to mắt, miệng há hốc, hết chỉ vào mấy miếng đá ngân cương rồi lại chỉ vào Thác Đán, lắp bắp:

“Thác Đán, ngươi ngươi... Ngươi... Đừng... Đừng có giỡn a!”.

Nếu kiến thức của cô bé không sai thì trọng lượng của ngân cương khá là lớn, một trung đẳng ma tộc bình thường muốn nhấc lên một miếng với kích cỡ như vầy cũng phải hao phí một phen sức lực đấy. Còn như trên lưng Thác Đán hiện giờ, rành rành là đang có tận bốn miếng đá ngân cương...

Đối diện, Thác Đán ngó thấy Lạc Lâm một bộ ngạc nhiên như vậy thì không khỏi đắc ý cười hì hì: “Ta nói thật đấy. Lạc Lâm ngươi nếu không tin thì cứ nhấc lên một miếng thử xem”.

Đôi mắt tim tím to tròn ngước lên hạ xuống mấy lượt, rốt cuộc thì Lạc Lâm cũng đưa ra quyết định.

“Nhấc thì nhấc. Ta sợ gì chứ”.

Mau chóng đứng thẳng người dậy, cô bé phủi tay mấy cái, nói: “Thác Đán, xem ta đây này”.

Nói đoạn, cô bé khom người định cùng lúc đem cả bốn miếng đá ngân cương nhấc lên.

“Hự”.

Kết quả rất nhanh đã có. Không may thay, đó lại chẳng phải những gì cô bé đang mong đợi. Bốn miếng đá ngân cương nọ vẫn chưa rời khỏi tấm lưng Thác Đán một tấc, một li nào.

Đối với kết quả này, Lạc Lâm tất nhiên là rất không vui. Khuôn mặt nhăn lại, cô bé hít sâu một hơi, thử lại lần nữa. Và lần này, lực đạo đã được đề thăng lên khá nhiều.

“Hự!”.

Vẫn không lên.

Âm thầm nghiến răng, Lạc Lâm cấp tốc điều động linh lực.

“Hự!”.

Sau cùng thì “trời chẳng phụ người”, cô bé rốt cuộc cũng nhấc được bốn miếng đá ngân cương ra khỏi tấm lưng của Thác Đán.

Chỉ là... Giữ còn chưa được bao lâu thì cô bé đã phải buông bỏ. Kế đấy, một lời không nói, cô bé ngồi bệch luôn ra đất, liên tục thở dốc.

“Phù... Phù...”.

“... Phù... Phù...”.

Thác Đán chẳng biết từ khi nào đã thu người ngồi dậy. Dành cho người bằng hữu tốt của mình một ánh mắt khâm phục, cô bé nói: “Lạc Lâm, ngươi giỏi thật, vậy mà có thể cùng lúc nhấc lên cả bốn miếng đá ngân cương đã ngâm qua Trọng Thủy”.

Dù được khen ngợi là vậy, thế nhưng Lạc Lâm lại không hề cảm thấy vui vẻ tí nào, ngược lại, cô bé tỏ ra rất bất mãn, thậm chí giọng điệu còn pha chút tức giận:

“Thác Đán, ngươi cũng đừng có châm chọc ta. Ta giận a”.

“Không có. Lạc Lâm, ta không có châm chọc ngươi. Lời ta nói là thật lòng”. – Thác Đán lắc đầu đính chính.

“Thật lòng cái gì chứ”. – Sắc mặt càng thêm khó coi, Lạc Lâm chỉ rõ – “Mấy miếng đá ngân cương kia, lúc nãy ngươi cõng trên lưng chống đẩy nhẹ nhàng như vậy, còn ta đến nhấc lên một lát cũng không làm được. Ngươi nói xem ta giỏi ở chỗ nào hả?”.

“Lạc Lâm, ngươi sao có thể so sánh như vậy được...”.

“Sao lại không được? Ngươi là đại ác ma ta cũng là đại ác ma, tu vi chúng ta thì ngang bằng, đều là Linh tuyền cảnh hậu kỳ”. – Thác Đán còn chưa kịp nói hết thì Lạc Lâm đã chen ngang.

Im lặng trong giây lát, Thác Đán chợt đưa tay vỗ lên trán: “Thì ra là ta vẫn chưa nói với ngươi”.

Vỗ mạnh lên vai Lạc Lâm, cô bé cười hì hì, thông báo: “Lạc Lâm, cho ngươi biết: Ta đã đột phá rồi”.

Đột phá?

Đôi mắt chớp chớp mấy cái, Lạc Lâm nhìn người bằng hữu tốt của mình một đỗi, tiếp đó thì cúi thấp đầu, một lời không ra khỏi miệng.

“Lạc Lâm?”.

“Lạc Lâm, ngươi làm sao vậy?”.

Trước biểu hiện khác thường của Lạc Lâm, Thác Đán trong dạ nghi hoặc, cánh tay di chuyển xuống dưới, đặt ở cằm đối phương. Tại thời điểm cô bé định đem nó nâng lên thì...

“A a a a a...!”.

Một tiếng hét trong trẻo cao vút cất lên. Chính là được phát ra từ trong miệng của tiểu công chúa Lạc Lâm.

Với khoảng cách gần trong gang tấc cộng thêm yếu tố bất ngờ, Thác Đán tức thì bị tiếng hét chói tai nọ làm cho giật mình, không kiềm được la lên, người nhích về phía sau một chút.

“Ha ha ha! Ha ha...”.

Thái độ thay đổi còn nhanh hơn trở ngược bàn tay, tiểu công chúa Lạc Lâm chợt cười to, dang tay chồm tới ôm chặt Thác Đán, liên tiếp vỗ mạnh lên lưng đối phương mấy cái, nói:

“Thác Đán! Ngươi đã đột phá Linh châu cảnh rồi, thật là tốt quá! Ta mừng quá đi!”.

Trước sự chuyển biến quá đỗi đột ngột này, Thác Đán nhất thời còn chưa kịp phản ứng, khuôn mặt cổ quái, chỉ biết ngồi im một chỗ, mặc cho người bạn tốt của mình thân tình biểu lộ.