Phù Thiên Ký

Chương 341: Ma Tộc (2)




Có một điều rất đặc biệt, hoàn toàn trái ngược với nhân giới là tại ma giới, tuyệt đối không bao giờ có tình trạng hỗn huyết xuất hiện, kể cả có là con do hai chủng tộc bất đồng, chênh lệch tầng thứ sinh ra. Hoặc là giống cha, còn không thì giống mẹ, huyết mạch chủng tộc chỉ có thể là một trong hai.

Thế nhưng có một chuyện rất kỳ lạ, rất khó hiểu là nếu như một ma tộc cùng một nhân loại kết hợp, đứa con sinh ra, trăm phần trăm chắc chắn lại là hỗn huyết, trong người đồng thời có cả huyết mạch của nhân loại lẫn ma tộc. Trong trường hợp này, những đứa trẻ sinh ra được gán cho một cái danh từ chung là: “Dị Chủng”. Vương Chi chính là ví dụ điển hình.

Tại bất kỳ giới diện nào, dù thuộc nhân giới hay là ma giới, Dị Chủng luôn rất không được chào đón, thậm chí có thể nói là người gặp người giết, ma gặp ma khinh.

Người – ma khác biệt, trước giờ đều luôn là kẻ thù không đội trời chung, vậy nên chẳng có gì lạ khi Dị Chủng – sự kết hợp huyết mạch giữa người và ma – lại đồng thời bị cả hai giới căm ghét đến như vậy. Từ xưa đến nay, thành phần Dị Chủng bị sát hại, dù chưa từng có một bảng thống kê chính thức nào nhưng thiết nghĩ số lượng tuyệt đối sẽ không ít hơn năm, sáu trong tổng số mười thành được sinh ra.

Xét cả hai giới, ở vấn đề Dị Chủng này, so với ma giới thì nhân giới càng quyết liệt hơn rất nhiều. Dù là tông môn hay thế lực nào, bất kể lớn nhỏ, chủ trương của bọn họ luôn chỉ có một: Giết. Nếu có kẻ dám bao che hoặc là trợ giúp Dị Chủng thì cũng sẽ phải chịu cùng chung kết cục như thế.

Ma giới thì nhẹ nhàng hơn đôi chút, ít nhất thì bọn họ không giống như nhân loại đuổi cùng giết tiệt những Dị Chủng được sinh ra. Thay vào đó, họ sẽ biến Dị Chủng thành nô lệ rồi sau đấy, hoặc để cho mình sử dụng hoặc sẽ đem đi trao đổi mua bán. Đương nhiên là tại ma giới, nô lệ không chỉ có mỗi Dị Chủng. Thật ra thì thành phần nô lệ ở đây rất đa dạng. Nào hạ đẳng ma tộc, nào trung đẳng ma tộc và kể cả là cao đẳng ma tộc cũng có trên thị trường. Thậm chí... Thỉnh thoảng còn xuất hiện một ít chủng tộc đại ác ma được mang ra mua bán...

Tuy nhiên, dù có là loại nô lệ nào đi chăng nữa, là cao đẳng, trung đẳng hay chỉ là loại hạ đẳng thấp kém nhất thì vẫn sẽ được đối jwwiVv6 xử tốt hơn so với Dị Chủng.

Dị Chủng, bọn họ không hơn gì những kẻ thừa thải, những sinh mạng thấp hèn bị ghẻ lạnh nhất. Trừ phi phụ mẫu có thực lực cường đại, sau lưng có hậu trường vững chắc chống đỡ thì may ra mới có thể an ổn mà trưởng thành. Nhưng kể cả có là vậy đi nữa, trong mắt mọi người, họ vẫn sẽ luôn bị kỳ thị, luôn bị xem thường...

Nếu hỏi trên thế giới này chủng tộc nào là bi ai nhất, đáng thương nhất thì câu trả lời chắc chắn là Dị Chủng. Bọn họ không phải người, cũng chẳng phải ma. Bọn họ thậm chí còn không được xem là một chủng tộc nữa.

...

Trừ điều này ra, ma giới còn có một điểm rất khác biệt nữa với thế giới nhân loại. So sánh với nhân loại, xét về tổng thể thì thực lực ban đầu của ma tộc mạnh hơn nhiều. Tuy nhiên, càng về sau thì thay đổi lại càng nhiều.

Nhân loại thiên phú cao thấp khác nhau, nhưng nếu nỗ lực tu luyện thì đại đa số sức mạnh sẽ không chênh lệch nhiều; Còn ma tộc lại bất đồng, ở mỗi cấp bậc khác nhau, lực lượng huyết mạch khác nhau thì thiên phú, tốc độ tu luyện và thành tựu cũng là vô cùng sai biệt.

Ví như mấy chủng tộc thuộc cấp hạ đẳng như Dịch Ma, Hào Ma, Liệt Ma,..., cho dù bọn họ có nỗ lực cả đời đi nữa thì cảnh giới cao nhất có thể đạt được bất quá cũng chỉ Linh tuyền cảnh là cùng. Trong khi đó, các chủng tộc thuộc tầng lớp trung đẳng như Giác Ma, Hắc Ám Địa Tinh, Ngân Lâu, Miên Cốt,..., cảnh giới cao nhất mà bọn họ có thể đạt tới lại là Linh châu cảnh, hơn hẳn hạ đẳng ma tộc một đại cảnh giới. Về phần cao đẳng ma tộc như Hắc Ám Tinh Linh, Giác Ma, Liêm Đao, Song Nguyệt,..., thành tựu của bọn họ càng cao hơn nữa, cao nhất còn có thể đạt đến cảnh giới Thiên hà đệ cửu trọng.

Riêng cấp bậc cuối cùng, cũng là cao cấp nhất: Đại ác ma như Lạc tộc, Quyển Thiện, Minh Ti, Câu Kỳ, Di Thù, Huyết Lâu,..., bất kể là tư chất hay ngộ tính đều không phải mấy chủng tộc phía dưới có khả năng so bì. Ngay từ đầu thì khởi điểm của các chủng tộc đại ác ma đã cao hơn rất nhiều rồi. Lẽ tất nhiên, thành tựu mà họ có thể đạt tới cũng là vô cùng cao. Cơ duyên tốt một chút thì trở thành chân nhân cảnh giới thứ chín: Linh anh đệ cửu trọng cũng chẳng có gì lạ...

Tóm lại, xét trên tổng thể các phương diện, khởi điểm của ma tộc là cao hơn nhân loại, thọ mệnh cũng lâu dài hơn, nhưng khả năng tăng tiến lại kém hơn nhiều. Cấp bậc chủng tộc càng thấp thì không gian phát triển càng nhỏ, thành tựu càng ít. Ngược lại, đối với các chủng tộc cấp cao thuộc tầng lớp đại ác ma, không gian tăng tiến của bọn họ là rất lớn, chẳng thua gì những thành phần nhân loại được xem là có tư chất ưu việt hạng đầu. Đặc biệt nhất phải kể đến những chủng tộc bá chủ, giống như Lạc tộc của đại công chúa Lạc Mai Tiên và tiểu công chúa Lạc Lâm, tiềm lực của bọn họ là vô hạn, không gian phát triển là vô tận, đừng nói sơ kỳ Đại hải, cho dù là cảnh giới Đại hải đệ cửu trọng trong truyền thuyết cũng không phải không thể đạt tới. Hơn thế nữa, trừ bỏ tư chất và tiềm lực kinh khủng ra thì thiên phú huyết mạch cũng là một thứ đáng nhắc đến ở những chủng tộc bá chủ. Nó thật sự rất cường đại, uy lực hết sức đáng sợ...

Tiếc rằng... Đà Lan Giới lại có điểm cổ quái bất thường. Tại đây không hề có khái niệm Đại hải cảnh, kẻ có thực lực mạnh nhất bất quá cũng chỉ Linh anh đệ cửu trọng là cùng.

...

...

“Khà khà...”.

Bật cười hai tiếng, vị trung niên Huyết Lâu tộc nọ lên tiếng hỏi: “Tiểu công chúa, hôm nay người như thế nào lại ăn mặc kỳ quái như vậy?”.

Khác hẳn thái độ dành cho bốn tên thị vệ canh cửa, Lạc Lâm đối với vị trung niên Huyết Lâu tộc có tướng mạo dữ dằn này lại hết sức thân thiện.

“Thác Bất Thế thúc thúc, thúc tốt a”.

Nói xong, cũng chẳng đợi nghe đối phương hồi âm, cô bé cúi đầu một cái rồi nhanh chóng lách qua, chạy thẳng vào bên trong.

Đáng tiếc, khi còn chưa kịp bước qua cửa lớn thì cả người cô bé đã bị một đôi tay to lớn nhấc bổng lên.

“Ai da! Thác Bất Thế thúc thúc, thúc làm cái gì vậy? Mau thả người ta xuống đi!”.

“Khà khà... Tiểu công chúa, người vội vội vàng vàng như thế làm gì chứ. Bộ xảy ra chuyện lớn rồi à?”.

Nghe vậy, Lạc Lâm tức thì gật mạnh mấy cái: “Đúng đúng! Đã xảy ra chuyện lớn rồi a! Rất rất rất là lớn a!”.

“Lớn?”.

“Khà khà khà...”.

Thác Bất Thế đột nhiên cười phá lên, hai tay vừa lắc tiểu công chúa Lạc Lâm qua lại trên không vừa nói: “Tiểu công chúa, mũi người chỉ là xảy ra một chút thay đổi thôi, đâu phải chuyện lớn gì chứ”.

Hai mắt Lạc Lâm nhất thời mở to, trong lòng thầm hô lên: “Bị phát hiện rồi!”.

Trong lúc cô bé còn chưa kịp phản ứng thì tiếng Thác Bất Thế lại truyền tới tai:

“Ta cảm thấy bộ dáng của người bây giờ vẫn rất xinh đẹp mà. So với lão Thác ta đây thì thực sự là đẹp hơn không ít...”.

Thác Bất Thế chưa nói còn đỡ, vừa nói ra liền làm cho hai mắt Lạc Lâm vốn đã mở to nay lại càng trợn lên trân trối.

C-Cái gì chứ? Một tiểu cô nương mỹ lệ, trong sáng, ngây thơ, thuần khiết, vô cùng vô cùng đáng yêu lại bị đem ra so sánh với một bộ mặt vuông vóc góc cạnh, râu rậm mày to, da ngâm thịt cứng...

Lạc Lâm thật là muốn ngất đi mất. Cô bé cảm thấy đầu mình bị choáng váng a!

“Khục khục... Khục...”.

Ho khan mấy tiếng, tiểu công chúa Lạc Lâm gian nan mở miệng:

“Thác... Thác thúc thúc. Trước tiên cứ bỏ ta xuống... Bỏ ta xuống”.

“Tốt”. – Gật đầu đáp gọn, Thác Bất Thế hạ tay xuống. Nhưng là động tác lại không được nhẹ nhàng gì mấy.