Phù Thiên Ký

Chương 318: Đoàn tụ cũng là chia ly (1)




“Lẽ nào trận chiến với Hoàng Thiên Hóa đã làm nàng ta bị thương”. – Đó là ý nghĩ vừa hiện lên trong đầu La Thiên Bằng.

Hắn có lý do để nghĩ thế. Tu luyện đến cảnh giới như hắn, ánh mắt là cỡ nào tinh tường. Vừa rồi, hắn quả thực đã loáng thoáng cảm nhận được điều bất ổn ở Na Trát. Khí tức đột ngột thay đổi ấy, nó không giống như đang giả đò...

Vậy thực tế? Na Trát có đúng là đang diễn kịch?

Chưa xác định được. Thấy, chỉ là dáng vẻ cùng giọng điệu tự tin như cũ của nàng, bất kể cái khí tức đặc trưng của tu sĩ Linh anh đệ lục trọng có đang hiển hiện ngay trước mắt nàng đi chăng nữa.

“La Thiên Bằng, giáo chủ Cửu Âm Giáo?”.

Na Trát lắc đầu: “Ngươi đâu cần phải quảng cáo rõ ràng như vậy, ta đây là người thông minh, nói ít hiểu nhiều”.

Nàng nói tiếp: “Ngươi muốn bắt cháu dâu ta? Cứ tự nhiên, nếu ngươi cảm thấy mình có bản lãnh đó”.

Toàn bộ lời nói cùng cử chỉ của Na Trát, mỗi một thay đổi nhỏ đều được La Thiên Bằng ghi lại trong đầu. Và khi mà nàng đã nói xong, chẳng rõ vì sao hắn bỗng nở một nụ cười khó hiểu. Nó giống như là hắn đã phát hiện ra điều gì khiến bản thân hài lòng...

Ngoài ý muốn của Na Trát, hắn chìa tay ra trước, nói:

“Vậy thì mời đạo hữu xuất thủ”.

Theo lý, thân là kẻ tầm cừu, La Thiên Bằng nếu quyết định đánh nhau thì hẳn nên là người ra tay trước mới phải. Càng nhanh chóng và bất ngờ thì càng tốt a. Đằng này, trông bộ dáng của hắn lại cứ như đây là một trận đấu giao hữu đánh để cho có vậy.

Kẻ thù ngay trước mắt mà còn có thể đứng nói tới nói lui, cử chỉ thong dong như thế, đúng là kỳ quái. Ít nhất thì Na Trát nàng khó mà làm được.

“Xem ra là một con cáo già”.

Đó là đánh giá mà Na Trát vừa dành cho La Thiên Bằng. Trong mắt nàng, nếu đem so với Hoàng Thiên Hóa thì hắn không nghi ngờ là kẻ khó đối phó hơn.

Có điều... Cũng chẳng phải với nàng. Bất kể hiện tại vết thương cũ – món quà lưu lại từ cuộc lẩn trốn cùng Vương Chi năm xưa – có đang bắt đầu giở chứng đi chăng nữa.

Phải, biểu hiện lúc nãy của nàng, cái vẻ nhợt nhạt cùng khí tức bất ổn thoáng qua kia là thật, không phải cố tình diễn kịch cho La Thiên Bằng xem.

Nhưng như đã nói, thương tích đó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến màn giao đấu sắp tới đây. Một tên tu sĩ Linh anh đệ lục trọng còn chưa đáng để làm nàng e ngại, thậm chí dù hắn có lợi hại hơn Hoàng Thiên Hóa gấp bội thì kết quả cũng sẽ chỉ có một.

“Vương Chi”. – Na Trát nói trong khi mắt vẫn đang nhìn La Thiên Bằng phía trước – “Ta nghĩ các ngươi cần vào Túi Càn Khôn một lúc đấy”.

Hiện tại không giống thời điểm đối đầu cùng Hoàng Thiên Hóa, nàng cảm thấy nên cẩn thận một chút thì vẫn tốt hơn.

Vương Chi đương nhiên cũng hiểu được tình hình. Sau lưng Na Trát, ở vị trí cách nàng khoảng tầm năm bước chân (do trước đó đã lùi lại vì uy áp phát ra từ người La Thiên Bằng), hắn thoáng ngó qua Lăng Tố và Tâm Lan bên cạnh, bảo: “Sẽ ổn thôi”.

Kế đấy, chẳng chần chừ thêm nữa, cả ba hướng về Túi Càn Khôn hiện đã được mở ra, chuẩn bị bay vào.

Nhưng chính vào lúc này, khi mà linh lực trong người họ vừa mới được điều động thì bất chợt, Na Trát thất thanh hô lên:

“Tránh ra!”.

Trong tiếng hô gần như hét ấy, thân ảnh nàng cũng đã chuyển động, điểm đến thì chính là vị trí của ba người Vương Chi.

Nhanh. Rất nhanh. Tốc độ của Na Trát căn bản đã gần như là vượt qua phạm trù di chuyển, so với thuấn di của chân nhân cảnh giới thứ chín cũng không thua kém bao nhiêu.

Dẫu vậy, nàng vẫn muộn.

Bên kia, kẻ giấu mặt đã hiện thân. Tay hắn đã chạm vào lưng Vương Chi. Một chưởng chí mạng đã được đánh ra.

Nhưng đó vẫn chưa phải toàn bộ. Ngoài Vương Chi thì cùng lúc, cả Lăng Tố và Tâm Lan cũng đều bị đối phương tập kích. Khác chăng là thứ đánh lên người các nàng, nó không phải tay hay chân mà là... Hai thanh trường kiếm!

Chúng hiện đã đâm xuyên qua ngực các nàng!

Mọi chuyện diễn ra quá đột ngột, chỉ trong sát na ngắn ngủi, đối phương đã đồng thời khống kiếm và tung chưởng, hoàn toàn chẳng chừa cho Na Trát một cơ hội nào cả. Tại thời điểm nàng lao đến thì đã chậm, chưởng lẫn kiếm của đối phương đều đã đánh lên ba người Vương Chi, Lăng Tố, Tâm Lan.

Mắt như muốn nứt ra, bằng cả hai tay, với linh lực điên cuồng điều động, nàng đánh lên kẻ giấu mặt kia.

“Ba!”.

...

“Cốt Đãi! Cốt Đãi!”. – Đỡ lấy Vương Chi, Na Trát vừa gọi vừa khẩn trương đưa linh lực cùng thần thức tiến vào thân thể hắn.

Đúng tại khoảnh khắc bất cẩn này của nàng, kẻ giấu mặt một lần nữa cầm kiếm tấn công.

“Cút cho ta!!”.

Trong sự lo lắng cùng phẫn nộ, Na Trát hét lớn, lực lượng chân chính bất ngờ bạo phát. Trên tay chẳng rõ từ bao giờ đã có thêm một cây liêm đao đen kịt dài hơn sáu thước, nàng đem nó chém ngang, trực tiếp nghênh đón đường kiếm hiểm hóc của kẻ giấu mặt kia.

“K... E... N... G...!”.

Sau màn va chạm, một tiếng ngân chói tai vang lên. Cùng với đó, kẻ giấu mặt nọ cũng bị đẩy lui một quãng dài.

“A a a a a a a...!!”.

Phẫn còn chưa tan, Na Trát lại lần nữa vung liêm đao.

“Oành!”.

“Oành!”.

...

“Oành!”.

...

Cùng với mỗi đường đao chém xuống, liên tiếp là những tiếng nổ dữ dội truyền khắp bốn phương tám hướng. Có lẽ là mười, hoặc cũng có lẽ là mười một...

Có một điều không thể không công nhận: Uy lực của mỗi lần vung đao ấy đều hết sức khủng bố. Nó đủ để làm bất cứ một tên tu sĩ Linh anh đệ bát trọng nào cũng phải e dè. Đơn giản là vì nếu mà thực sự bị đánh trúng, tên tu sĩ đó chắc chắn sẽ bị trọng thương ngay. Cứ nhìn La Thiên Bằng liền hiểu, tuy còn chưa bị liêm đao chém trúng mà mặt mày hắn đã đại biến rồi.

Thật sự là hắn đang cảm thấy cõi lòng lạnh toát. Hắn làm sao cũng không thể ngờ được Na Trát lại đáng sợ đến bực này. Vậy mà lúc nãy hắn còn tự tin sẽ đánh bại nàng... Đúng là quá sai lầm!

Cũng may... Cũng may là chưa muộn. Cái mạng hắn hiện vẫn còn nguyên. Khỏi phải nói, La Thiên Bằng hắn chắc chắn là phải cảm ơn kẻ vừa mới thình lình xuất hiện làm thế cục biến đổi kia. Nếu không nhờ đối phương thì sợ rằng hôm nay hắn đã phải bỏ mình tại địa phương khỉ ho cò gáy này.

Nhân lúc Na Trát ngừng tay để lo cho Vương Chi, La Thiên Bằng di chuyển đến bên cạnh “ân nhân” của mình, giọng cung kính:

“Thánh tử, tại sao ngài lại ở đây?”.

Thú thực thì cùng với sự khẩn trương, trong lòng La Thiên Bằng cũng xuất hiện một ít ngờ vực. Theo hắn nhớ thì trước khi hắn rời khỏi tổng giáo để đi đến Vân Lam đại lục, lúc đó vị Thánh tử này rõ ràng còn đang bế quan...

Như thế nào bây giờ y lại bỗng nhiên xuất hiện ở đây, còn là ngay chỗ hắn đến? Nếu bảo là trùng hợp ngẫu nhiên thì cũng hơi quá rồi.

Trừ phi...

La Thiên Bằng vừa nghĩ tới một khả năng mà hắn ds9B0yhO cho là hợp lý nhất: Thánh tử đã theo hắn đến.

“Ta đến vì Vạn Cổ Tiên Liên”. – Kế bên, vị Thánh tử nọ vừa lên tiếng đáp lại.

Dừng một chút, hắn nói tiếp: “Là cùng ngươi đi đến”.

Quả nhiên.

Hiện tại thì suy đoán của La Thiên Bằng đã được xác nhận. Thánh tử, y đích thị là đã âm thầm theo sau hắn từ Cổ La Giới đến Vân Lam đại lục này. Như vậy cũng tức là... Y đã biết rõ mọi chuyện.

Dạ đầy bất an, La Thiên Bằng giải bày: “Thánh tử, khi nhận được tin tức, ta vốn định báo lại nhưng nghe nói ngài đã bế quan...”.

“Mọi chuyện đợi về tổng giáo”. – Ngắn gọn và dứt khoát, vị Thánh tử nọ bảo.

Lời vừa ra hết cũng là lúc hắn quay mặt đi, chuyển ánh mắt về phía Na Trát, hay chính xác hơn thì nên nói là hai nữ nhân đang nằm cạnh Na Trát trong vũng máu: Lăng Tố và Tâm Lan.