Nàng há miệng, muốn nói nhưng lời chẳng biết tại sao lại không thể thốt ra ngay được. Phải mất một lúc tiếng nàng mới vang lên:
“Phụ thân...”.
...
“Ừ... Ừ...”. – Đối diện, sau vài giây, Vương Chi lên tiếng đáp lại.
Chẳng có gì phải bàn cãi khi bảo rằng lời hồi đáp của hắn có phần ngốc ngếch. Trong tình cảnh phụ tử đoàn viên này, thiết nghĩ còn rất nhiều câu hay ho hơn để nói. Mà thật ra thì đâu chỉ lời nói, dáng vẻ hiện giờ của hắn trông cũng ngốc ngếch không kém.
Có điều, nói đi cũng nên nói lại. Từ nhỏ Vương Chi đã là trẻ mồ côi, hắn lớn lên một thân một mình, thực sự chẳng có ai là người thân thuộc, gia đình... Nó quả có phần xa lạ. Huống hồ hai mươi mấy năm qua, hắn vẫn luôn ngỡ rằng con mình đã chết, vẫn luôn lầm tưởng về Lăng Tố; Còn Tâm Lan, hắn đâu biết tới sự tồn tại của nàng... Hôm nay nhìn nhận, nghe nàng gọi hai tiếng phụ thân, hắn nhất thời... Nhất thời không biết mình nên nói gì cho đúng, dù trước đó đã có một khoảng thời gian để chuẩn bị.
Cười chẳng ra cười, khóc không ra khóc, đấy chính là khuôn mặt của Vương Chi lúc này. Hơn bất cứ ai khác, Tâm Lan nhìn rất rõ cái khuôn mặt có phần ngốc ngếch kia. Thế nhưng thật kỳ lạ, khuôn mặt ấy, nó lại khiến nàng cảm thấy hạnh phúc.
Bất giác, khóe môi nàng hé mở. Đó là một nụ cười, và nếu nhận dfRubUlZ xét một cách công bằng thì nụ cười này... Rất khó coi.
Nhưng, ai thèm quan tâm chứ?
Tiến thêm hai bước ngắn nữa, trái ngược với thời điểm sà vào lòng Lăng Tố, Tâm Lan chầm chậm đưa tay ôm lấy Vương Chi, nhẹ nhàng tựa đầu lên ngực hắn, khẽ giọng:
“Phụ thân, con đã rất mong nhớ người”.
“Ta... Phụ thân...”.
Vẫn là chẳng nói nổi một câu ra hồn. Vương Chi, đầu óc hắn đúng là không dùng được lúc này.
Sau tất cả thì hắn chỉ có thể đặt tay lên lưng Tâm Lan rồi vỗ nhẹ, động tác hết sức dịu dàng.
Trông thấy phụ tử hai người bọn họ như vậy, Lăng Tố đứng bên cạnh lại không kiềm được lần nữa rơi nước mắt. Hôm nay, nàng đã khóc rất nhiều. Nhưng... Nó đáng.
Hai mươi mấy năm dài, rốt cuộc cũng đã đợi được rồi. Ngày hôm nay, giờ phút này, nàng đã thật sự có phu quân, con gái nàng đã thật sự có phụ thân. Nàng... Có gia đình rồi.
...
Lau khô nước mắt, Lăng Tố hít sâu một hơi, đang định nhấc chân tiến sát lại thì một thân ảnh chợt hiện ra bên cạnh nàng.
Đích thị là Na Trát.
Nhưng chẳng phải Na Trát đang bận điều tức sao? Thời gian trôi qua vẫn chưa được bao lâu...
Có điều không ổn.
Lăng Tố nghĩ thế. Nhất là khi nhìn vào thần sắc có phần âm trầm của Na Trát thì nàng càng chắc chắn hơn.
“A di, có gì bất thường sao?”. – Lên tiếng là Vương Chi.
Tương tự Lăng Tố, hắn cũng nhìn ra được điều khác thường.
Đem thần thức thu lại, Na Trát đáp: “Hình như là chúng ta có một vị khách không mời”.
Khách không mời?
Vương Chi và Lăng Tố thoáng nhìn nhau trong giây lát, kế đó, Vương Chi hỏi:
“Tu vị đối phương là gì?”.
“Chân nhân cảnh giới thứ sáu”.
“Linh anh đệ lục trọng”.
Câu trả lời của Na Trát quả thực khiến cho Vương Chi ngạc nhiên. Hắn không nghĩ vị khách không mời nào kia lại có tu vi cao như vậy. Linh anh đệ lục trọng, so với Hoàng Thiên Hóa cũng chẳng hề thua kém.
Thế nhưng kẻ đó là ai, có thân phận gì? Tại sao hắn lại nhắm đến chỗ này? Là vì Vạn Kiếm Môn hay vì người nào khác, hay là nói bởi do bọn họ?
Lại nói, từ khi nào một đại lục nhỏ bé như Vân Lam lại xuất hiện nhiều cường giả như vậy. Na Trát, Hoàng Thiên Hóa, giờ lại đến vị khách không mời kia...
“Lẽ nào có quan hệ với Hoàng Thiên Hóa”. – Hết sức tự nhiên, ý nghĩ ấy chợt nảy ra trong đầu Vương Chi.
Dẫu sao thì đại lục Vân Lam nho nhỏ này cũng chẳng có gì hấp dẫn đối với tu sĩ cấp cao, vài chục năm có một cường giả ghé qua đã là nhiều chứ huống hồ là chân nhân cao cao tại thượng. Trong một ngày, tại một nơi lại xuất hiện tận ba vị chân nhân, nếu là trùng hợp ngẫu nhiên thì cũng hơi quá rồi.
“A di, chúng ta có nên rời đi không?”.
“Đợi xem thế nào”.
Thần thái tự tin, Na Trát bảo: “Cốt Đãi, tứ a di ngươi nói thế nào cũng là chân nhân cảnh giới thứ tám, tuy hiện tại chân nguyên có tổn hao đôi chút nhưng để đối phó thêm một tên nhân loại, hơn nữa tu vị lại còn thấp hơn mình hai trọng thì cũng chẳng khó khăn lắm đâu”.
Mắt thấy nàng tin tưởng như vậy thì Vương Chi cũng không nói thêm gì nữa.
So với mấy cảnh giới trước thì Linh anh cảnh đột phá khó khăn hơn nhiều, nhưng bù lại, mỗi lần đột phá được một trọng thì thực lực sẽ đại tăng. Trong cảnh giới này, chênh lệch giữa các trọng là rất lớn, thánh khí, phù bảo,... Không dễ gì khỏa lấp được, thậm chí kể cả khi Na Trát hiện đã hao tổn khá nhiều chân nguyên đi nữa. Chẳng bởi vậy mà Hoàng Thiên Hóa đã dễ dàng bị đánh bại đó ư.
Lùi một bước, nếu có gì ngoài ý muốn thì chẳng phải nàng vẫn còn một Linh anh chưa dùng đến sao?
Nghĩ vậy nên Vương Chi cũng không mấy lo lắng, cùng Na Trát và mẹ con Tâm Lan chờ đợi...
Chẳng quá lâu, từ xa, một đạo lưu quang với tốc độ cực nhanh bay đến. Đúng như những gì Na Trát nghĩ, vị khách không mời kia đã dừng lại ở chỗ của bọn họ.
Vừa tới là một lão nhân bề ngoài tuổi độ năm mươi, mắt sáng, mày rậm, thần thái uy nghiêm. Khiến người ấn tượng nhất có lẽ là làn da cùng mái tóc của lão, chúng sáng bóng một cách dị thường.
Trong bộ đồ màu vàng óng với họa tiết chim hạc dang cánh giữa trời, lão thoáng quan sát một lúc rồi hướng Na Trát hỏi:
“Đạo hữu, xin hỏi cao danh quý tánh?”.
Này...
Na Trát nghe lão nhân nói mà trong mắt không khỏi lóe lên một tia khác lạ. Giọng của đối phương khá là “đặc biệt”. Nó quá mềm mại đối với một nam nhân, đến mức làm nàng cũng phải tự nhận không bằng.
“Hừm”.
Khẽ hắng giọng một tiếng, Na Trát đáp lời: “Tán tu vô danh”.
Tán tu?
Lão nhân thật là không mấy tin tưởng. Nữ nhân ăn mặc cổ quái đứng trước mặt hắn đây rõ ràng là một vị chân nhân hàng thật giá thật, hơn nữa lại còn là cảnh giới thứ năm, hai chữ “vô danh” há có thể tin.
Phải, giống như Hoàng Thiên Hóa trước đó, lão nhân chỉ nhìn ra được Na Trát là tu sĩ Linh anh đệ ngũ trọng, hoàn toàn không biết cảnh giới chân chính của nàng. Âu cũng dễ hiểu, dẫu sao Na Trát vốn xuất thân từ hoàng tộc Kim Nguyệt Tu La, tu tập qua không ít pháp môn cao thâm, nếu đã cố tình che giấu thì một tên Linh anh đệ thất trọng như lão nhân há có khả năng nhìn ra được. Chưa cần đề cập tới những thứ khác, chỉ riêng Bách Biến Thiên Ma Công cũng quá đủ để qua mặt đối phương rồi.
Lão nhân nhìn lầm, đó là điều đã và đang hiển hiện. Và cũng chính bởi sự lầm tưởng này mà trong lòng hắn không quá bận tâm đến Na Trát. Tại Linh anh cảnh, mỗi một trọng đều là khác biệt rất lớn, chênh nhau cả quãng đường dài, hắn không cho rằng Na Trát có thể chống lại mình.
Giọng tùy nghi, lão nhân hỏi tiếp: “Theo những gì ta đang thấy thì chỗ này hình như vừa có một trận giao đấu, đạo hữu hẳn là có liên quan?”.
“Đích thị là có liên quan”.
Tâm tư thoáng động, Na Trát ‘tiết lộ’: “Đối thủ của ta là Hoàng Thiên Hóa”.
Sau vài giây nghĩ ngợi, lão nhân chợt nói:
“Thì ra đạo hữu đây cũng không phải trợ lực của Hoàng gia”.
“Vậy tức là ngươi cũng không phải?”. – Mang theo ngờ vực, Na Trát hỏi lại.
Tương tự Vương Chi, Na Trát đã nghĩ lão nhân mới đến này có quan hệ cùng Hoàng Thiên Hóa, tất nhiên chỉ là một trong những khả năng, dẫu vậy thì xác suất của nó vẫn là cao nhất. Thế nhưng bây giờ, nghe giọng điệu của đối phương thì có phần không giống. Hoặc là nói cái “quan hệ” này, nó chẳng như điều nàng đã nghĩ.