Như nhận ra nỗi lòng của hắn, bên kia, Na Trát lần nữa cất tiếng:
“Cốt Đãi ngươi không phải đang cảm thấy mình bị oan uổng hay gì đó đại loại như thế đấy chứ?”.
“A di”. – Chẳng muốn vòng vo, Vương Chi trực tiếp hỏi thẳng – “Ta đã làm gì đó không đúng sao?”.
“Không đúng?”.
Na Trát lắc đầu, giọng mỉa mai: “Nào có. Ngươi đâu có làm gì không đúng. Hoàn toàn ngược lại, ngươi đã làm rất đúng. Rất rất đúng là khác”.
Thoáng liếc qua Lăng Tố, nàng tiếp tục: “Nói thế nào thì người ta cũng là lần đầu, ngươi giày vò đến chết đi sống lại như vậy...”.
“A di!”.
Lên tiếng cắt ngang không phải Vương Chi mà là Lăng Tố. Nàng cũng không muốn vô lễ, thế nhưng nếu để Na Trát nói tiếp thì...
“Các ngươi... Nãy giờ là đang nói... Đang nói tới chuyện ấy?”.
Tương tự lúc nãy, câu hỏi của Vương Chi lại tiếp tục khiến cho nét mặt Lăng Tố thay đổi. Và lần này thì chẳng những gò má mà đến đôi tai nàng cũng nóng bừng hết cả lên.
Ngượng càng thêm ngượng, Lăng Tố vội đem đầu cúi thấp, chẳng dám nhìn ai.
Đứng kế bên, Vương Chi hết nhìn nàng lại đến nhìn Na Trát, một cách vô thức, hắn đưa ngón trỏ lên mặt, gãi nhẹ hai cái, nhỏ giọng:
“Chuyện đó... Đã qua lâu rồi mà...”.
Nếu như có thời gian để hồi tưởng, thiết nghĩ Vương Chi hẳn sẽ nhận ra rằng mình vừa làm một điều rất quen thuộc.
Cái gãi nhẹ lên mặt nọ, đó là cử chỉ mà đã rất lâu rồi hắn không làm, dù trước kia hắn vẫn thường như thế.
Có lẽ tâm hắn đã đổi. Và cũng có lẽ... Con người trước kia của hắn, một phần nào đó đang dần sống lại.
...
Chẳng biết qua bao lâu, nhưng rốt cuộc thì vấn đề khiến người ngượng ngùng xấu hổ kia đã chấm dứt. Hoặc nên nói nó đã tạm thời được gác lại. Bởi vì biết đâu vào một lúc nào đấy, có một kẻ nào đấy trong phút tâm tình bất ổn lại đem nó khơi ra cũng không chừng.
Nhưng dù sao thì vẫn chỉ là nếu, và chắc chắn nó là chuyện của sau này. Còn bây giờ, có một vấn đề khác đang cần được xử lý ngay.
Đưa mắt nhìn Hoàng Thiên Hóa hiện đang nằm bất động với cánh tay đã mất dưới đất, Na Trát bảo:
“Cốt Đãi, đây vốn dĩ là chuyện của ngươi. Lúc này hắn vô hại, ta giao hắn cho ngươi tùy nghi xử trí”.
Nói đoạn, nàng nhấc chân lên, xoay người bước qua một bên.
...
Sau một đỗi trầm mặc, Vương Chi quay sang Lăng Tố bên cạnh, hỏi:
“Trung Liên, ý nàng thế nào?”.
Ngước mắt xem Vương Chi rồi cúi đầu nhìn Hoàng Thiên Hóa, chần chừ hồi lâu, Lăng Tố nói:
“Vương Chi, có thể... Tha cho hắn không?”.
Nàng không yêu cầu, cũng chẳng xin xỏ, có chỉ là một chút trông đợi.
Đối với Hoàng Thiên Hóa, đúng là nàng chẳng có tình cảm gì. Tuy nhiên, nếu lúc này Vương Chi giết hắn... Nàng sẽ cảm thấy rất áy náy. Trước giờ hắn vẫn luôn đối xử rất tốt với nàng và Tâm Lan...
“Được”.
Đó là lời của Vương Chi. Hắn vừa đáp lại.
Thú thật thì Lăng Tố đã có hơi ngạc nhiên. Nàng không nghĩ Vương Chi sẽ nhanh chóng đáp ứng như thế, hơn nữa còn chẳng hỏi han gì cả.
“Vương Chi, trước đây hắn đã từng cứu ta, thời điểm mạng sống của Tâm Lan bị đe dọa cũng là nhờ hắn ra tay giúp đỡ. Ta...”.
Tới đấy thì Lăng Tố không nói thêm được nữa. Miệng nàng đã vừa bị ngón tay ai đó đặt lên.
“Nàng không cần giải thích, ta hiểu”.
“Vương Chi, cảm ơn”.
Cười nhẹ, Vương Chi lắc đầu: “Là lỗi của ta. Bao năm qua ta đã không thể chăm sóc cho nàng và Tâm Lan”.
...
...
“Cốt Đãi, ngươi chắc chứ?”. – Liếc qua Hoàng Thiên Hóa còn đang nằm bất động dưới đất, Na Trát lên tiếng.
Thú thật, trong lòng nàng hiện chẳng thoải mái gì lắm. Nguyên do thì dĩ nhiên là bởi quyết định của Vương Chi vừa đưa ra.
Thả Hoàng Thiên Hóa, đó là một quyết định rất tồi. Na Trát nhận định như thế. Hôm nay đôi bên đã kết oán, ngày sau ai đảm bảo sẽ không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn? Đừng thấy bộ dạng thảm hại hệt như mèo bệnh của Hoàng Thiên Hóa hiện giờ mà lầm, một khi quay về Hoàng Phong Giới, dưỡng thương xong thì sẽ lập tức biến trở lại thành một con hổ ngay đấy.
Trong tu đạo giới, trăm vạn năm nay có biết bao nhiêu nhân vật, bao nhiêu thế lực đã ngã xuống chỉ vì bỏ sót một vài tên tiểu tu sĩ trong những lần thanh trừng, thôn tính, mở rộng thế lực,...?
Nhiều lắm. Tương lai mấy ai lường được. Tại tu đạo giới này, có chuyện gì lại không thể xảy ra?
Chồi non không diệt, cơ duyên tốt một chút mà nói thì tất có ngày sẽ phát triển thành đại thụ. Chừng đó, muốn diệt cũng khó. Biết đâu còn bị nó đè chết nữa kìa.
Lại nói, Hoàng Thiên Hóa há lại chỉ là chồi non?
Hắn là một con hổ, một nhân vật có hậu trường. Sau lưng hắn còn cả một Hoàng gia chống đỡ.
Mất một tay thì sao? Thiết nghĩ cũng chẳng quan trọng gì mấy, với năng lực của một đại gia tộc, muốn chữa trị hẳn sẽ không quá khó khăn.
Tóm lại thì Na Trát rất không tán đồng với quyết định thả hổ về rừng của Vương Chi. Lúc nãy, nàng nghĩ rằng Vương Chi sẽ hành động khác nên mới giao cho hắn tùy nghi xử trí, ai ngờ...
Nàng đã quên mất Lăng Tố.
Thật ra nàng cũng chẳng hờn trách gì, chỉ là trong lòng có chút không thoải mái, hoặc nên nói là thất vọng cũng được.
Vương Chi lẫn Lăng Tố, bọn họ còn quá ngây thơ. Trong con mắt của Na Trát thì chính là như vậy. Và điều đó... Quả thực không ổn.
“Xem ra sau này phải từ từ uốn nắn lại thôi”.
Tâm tư của Na Trát, Vương Chi đúng là chẳng thể tường tận, tuy nhiên, hắn nghĩ mình cũng hiểu được phần nào. Câu hỏi cùng vẻ mặt của nàng đã cho hắn biết, một chút.
“A di”. – Hắn hồi âm – “Ngày trước mạng của Trung Liên và Tâm Lan đều là nhờ Hoàng Thiên Hóa cứu, chúng ta thiếu hắn một ân tình. Mặc dù hôm nay hắn cố tình lật lọng, muốn bắt ép Trung Liên, p9zgLNX muốn giết ta, nhưng dẫu sao thì ân vẫn còn đó, tha hắn cũng coi như là tròn đạo nghĩa”.
“Ngươi đã nghĩ đến hậu quả chưa?”.
Na Trát nói tiếp: “Hắn biết chúng ta là ma tộc. Khi trở về Hoàng Phong Giới, ngươi có chắc rằng hắn sẽ chịu im miệng không? Cốt Đãi, ta phải nhắc ngươi một điều: Đâu đó ngoài kia, tên tiểu nhân đê hèn đã đẩy chúng ta vào tình cảnh không nhà để về như hôm nay vẫn còn đang cho người truy lùng đấy”.
Tuy nàng nói không nhiều nhưng bấy nhiêu cũng quá đủ để cảnh tỉnh Vương Chi.
Thú thật là vừa rồi, khi quyết định thả Hoàng Thiên Hóa, hắn đã không nghĩ tới điều đó. Hoàng Thiên Hóa khác với những tu sĩ ở Vân Lam đại lục này, với tu vi cùng địa vị của mình, nếu hắn muốn loan truyền, điều tra hoặc tệ hơn là làm ra mấy việc ác ý nào đấy thì hậu quả quả thực rất khó lường...
Đang đứng bên cạnh, Lăng Tố thấy Vương Chi lâm vào trầm mặc thì trong lòng không khỏi tự trách. Những lời từ nãy giờ của hắn và Na Trát nàng đều nghe được. Dù còn chưa rõ ràng lắm “tên tiểu nhân đê hèn” cùng chuyện “truy lùng” kia là thế nào nhưng nàng cũng thừa trí thông minh để nhìn ra tầm nghiêm trọng của vấn đề.
“Vương Chi”. – Thần sắc áy náy, Lăng Tố cất tiếng – “Xin lỗi, ta đã không nghĩ đến những chuyện đó”.
Đáp lại nàng là một cái lắc đầu nhè nhẹ.
Vương Chi, hắn không trách nàng. Theo ký ức của hắn thì Lăng Tố chẳng phải hạng người tâm cơ thâm trầm gì, e là đến ý nghĩ mưu hại ai đó nàng còn chưa từng vạch ra. Người như nàng, bình thường hẳn là hiếm khi suy diễn sâu xa về lời nói hoặc một vấn đề bất chợt nào đấy...
“A di”.
Hướng sang Na Trát, Vương Chi đưa ra kiến nghị: “Ngươi thấy một bản khế ước thì sao?”.
“Linh hồn khế ước?”. – Na Trát hỏi lại.
“Phải”.
Nghe Vương Chi xác nhận xong, nghĩ ngợi vài giây, Na Trát nói:
“Mặc dù ta cảm thấy diệt cỏ tận gốc vẫn tốt hơn, nhưng nếu ngươi đã quyết định như vậy, thế thì cứ làm theo ý ngươi đi. Dẫu sao lúc nãy ta đã nói là để ngươi toàn quyền xử lý mà”.