...
“Nguy!”.
Nhận ra trận chiến giữa Hoàng Thiên Hóa và Vương Chi đã là điều không thể tránh khỏi, người của tám đại tông môn cùng Tứ Thiên Điện, trong lòng ai nấy đều khẩn trương thấy rõ. Trong số bọn họ, tu vi cao nhất bất quá cũng chỉ mới là Thiên hà đệ thất trọng, đứng trước trận chiến cấp chân nhân mà nói thì e sẽ lành ít dữ nhiều.
Vậy là chẳng ai bảo ai, trong đầu tất cả mọi người đều hiện lên một ý nghĩ: Chạy!
Và kẻ đầu tiên đã hiện thực hóa cái ý nghĩ ấy không phải ai khác, chính là Công Tôn Quy.
Hắn chạy rất nhanh, tốc độ có thể nói là bỏ xa tu sĩ cùng cấp.
Hẳn là nhiều người sẽ cho rằng hắn nhát gan sợ chết. Công Tôn Quy nghĩ vậy, tất nhiên là nếu hắn có thời gian để nghĩ.
Nhưng là... Hắn không bận tâm lắm đâu. Đối với Công Tôn Quy hắn, so với mặt mũi thì mạng sống quan trọng hơn rất rất nhiều a. Huống hồ trong trường hợp này, hắn như vậy cũng đâu phải là nhát gan, nên gọi là phản ứng nhanh nhạy mới đúng.
Nhìn những kẻ còn lại mà coi, chẳng phải sau khi hắn chạy khỏi đó thì bọn họ cũng co giò trốn đi đấy ư?
Cuộc đời có biết bao nhiêu là thú vui, tội gì phải đứng xem người ta đánh nhau để rồi hứng lấy tai họa bất ngờ.
Thế là với ý nghĩ bảo mệnh, những tu sĩ có mặt lần lượt nối gót Công Tôn Quy rời khỏi phạm vi Anh Tiên Đài. Từ đệ tử cho đến trưởng lão, tông chủ, môn chủ, cốc chủ gì đấy, toàn bộ đều giống nhau. Thậm chí ngay cả thành viên của Yêu Tông – những người đang đứng chung một chỗ với Hoàng Thiên Hóa cũng là như thế: Nhanh chóng thoái lui. Ngoại lệ duy nhất hiện giờ còn chưa rời đi là ba người của Tứ Thiên Điện.
Hai lão nhân Tu Thiện và Tu Chiến, lý do mà họ ở lại, nó không phải vì bọn họ tự tin hoặc là can đảm cái gì, trong lòng bọn họ so với đám người của tám đại tông môn đã bỏ chạy kia cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, sở dĩ còn chưa rời đi là bởi vì Cố Hồng Nhan. Nàng ta... Vẫn đang đứng đây.
Tuy rằng bình thường Cố Hồng Nhan luôn gọi hai người bọn họ là sư huynh nhưng trên thực tế, bọn họ cùng lắm cũng chỉ là người theo bảo hộ nàng mà thôi. Trước khi khởi hành đến Vân Lam đại lục, mẫu thân nàng đã căn dặn bọn họ phải chăm sóc tốt cho nàng, nếu để xảy ra chuyện gì thì làm sao bọn họ dám quay về Tứ Thiên Điện nữa chứ.
“Sư muội, nơi này không tiện ở lại”.
Chẳng rõ từ bao giờ Tu Thiện và Tu Chiến đã rời khỏi tảng đá treo lơ lửng trên cao, đáp xuống Phong Vũ Kỳ Bàn, ngay bên cạnh Cố Hồng Nhan. Lời vừa rồi là phát ra từ miệng Tu Thiện.
Mắt thấy Cố Hồng Nhan còn chần chừ chưa đi, trong lòng nôn nóng, Tu Chiến cũng lên tiếng:
“Sư muội, trận chiến cấp chân nhân này chúng ta không thể xen vào được đâu”.
Cố Hồng Nhan nghe xong nhưng vẫn không nói gì. Tâm ý của hai người bọn họ nàng tất nhiên hiểu được. Chỉ là...
Thầm cắn răng, Cố Hồng Nhan rốt cuộc cũng lên tiếng, tuy nhiên, lời của nàng lại không dành cho Tu Thiện hay Tu Chiến mà là Hoàng Thiên Hóa.
“Tiền bối, Vương Chi hiện tại chính là vương tử của Tứ Thiên Điện...”.
Mới nói được bấy nhiêu thì Cố Hồng Nhan liền bị buộc phải dừng lại. Một luồng uy áp vừa phủ lấy nàng.
“Hừ!”.
Nhìn Cố Hồng Nhan bị đẩy lùi mấy bước, Hoàng Thiên Hóa lớn tiếng:
“Cố Hồng Nhan, ngươi còn chưa biết tội hay sao mà dám đứng ra bênh vực cho hắn?”.
Tội?
Cố Hồng Nhan nghe xong mà trong lòng mờ mịt. Nàng thật tình không hiểu Hoàng Thiên Hóa đang có ý gì.
“Ngươi biết hắn có lai lịch thế nào không?”. – Liếc qua Vương Chi, Hoàng Thiên Hóa hỏi tiếp.
Kế đấy, cũng chẳng cần ai trả lời, hắn tự mình giải đáp: “Hắn không chỉ đơn thuần là nhân loại. Hắn ta chính là...”.
“Hoàng Thiên Hóa!”.
Ngó sang Lăng Tố - người vừa hô lên, Hoàng Thiên Hóa hạ thấp giọng một chút:
“Tố Tố, nàng có lời gì muốn nói với ta ư?”.
“Ngươi... Nhất định phải làm thế này sao?”. – Lăng Tố không đáp mà hỏi ngược lại.
Tâm tình nàng hiện đang khá phức tạp. Có thất vọng, có hối hận, nhưng trên hết là lo sợ.
Nàng chưa bao giờ ngờ được Hoàng Thiên Hóa lại là loại người như vầy. Hơn hai mươi năm trước, thời điểm hắn cứu mạng nàng, đem nàng về Hoàng gia tận tình chăm sóc, nàng cứ ngỡ hắn là một người tốt, tưởng rằng hắn không giống đại đa số tu sĩ khác. Không nghĩ...
“Tố Tố. Ta thực sự không muốn mọi chuyện thế này”.
Hoàng Thiên Hóa ra vẻ thở dài trong khi bộ dạng thì vẫn cao cao tại thượng như cũ: “Chỉ cần nàng đồng ý thực hiện lời hứa năm xưa, cùng ta kết thành đạo lữ, trở thành tộc trưởng phu nhân của Hoàng gia, như vậy ta chẳng những sẽ bảo hộ nàng và Tâm Lan mà còn... Có thể cho hắn một cuộc sống bình an tại tu đạo giới”.
“Ngươi...”.
Lăng Tố nhè nhẹ lắc đầu, miệng bảo: “Hoàng Thiên Hóa, ta thật hối hận vì trước nay vẫn luôn xem ngươi là huynh trưởng, là ân nhân của mình...”.
“Trung Liên”.
Vẻ lo lắng hiện rõ trong đáy mắt, Lăng Tố nhỏ giọng: “Vương Chi, người năm đó giúp Tâm Lan phong ấn huyết mạch chính là Hoàng Thiên Hóa”.
Với câu nói này, ngay tức thì, một vài nghi hoặc trong lòng Vương Chi đã được giải đáp. Giờ thì hắn đã hiểu tại sao Hoàng Thiên Hóa lại nói mấy lời kia, lại cố ý kéo dài thời gian xuống.
“Trung Liên”. – Vương Chi hỏi – “Chuyện năm đó nàng hứa sẽ lấy hắn, nguyên nhân có phải một phần là vì Tâm Lan không?”.
Thoáng ngó lên Hoàng Thiên Hóa, Lăng Tố đáp: “Hơn hai mươi năm trước, khi ta vì tìm ngươi mà lưu lạc đến GKq9ipW Hoàng Phong Giới, hắn đã từng cứu mạng ta. Giữa lúc Tâm Lan bị lực lượng huyết mạch đe dọa đến tính mạng cũng là nhờ hắn không tiếc đại lượng thiên tài địa bảo ra tay cứu chữa...”.
“Trung Liên, xin lỗi nàng”.
Vỗ nhẹ lên bàn tay Lăng Tố, Vương Chi bảo: “Kể từ bây giờ mọi chuyện hãy để ta lo liệu”.
“Vương Chi...”.
“Đừng lo. Ta sẽ không sao”.
Nhìn vào mắt Lăng Tố, Vương Chi nói: “Tin tưởng ta”.
Mặc dù chỉ là ba chữ ngắn gọn giản đơn nhưng chẳng hiểu tại sao khi Lăng Tố nghe xong thì lo lắng trong lòng lại giảm đi không ít. Từ trong mắt Vương Chi, nàng thấy được sự tự tin cùng kiên định.
Hắn... Muốn bảo vệ nàng. Hắn sẽ như thế, không để nàng phải chịu thương tổn. Nàng biết là như vậy. Bởi vì trước đây, ánh mắt này, nàng đã từng nhìn thấy trên người tỷ tỷ - người sẵn sàng hy sinh cả mạng sống để bảo vệ nàng.
“Vương Chi”.
Đặt tay còn lại lên tay Vương Chi, Lăng Tố khẽ giọng: “Ta tin ngươi. Và sẽ luôn ở bên ngươi”.
Những gì đang diễn ra, từng lời nói cùng cử chỉ của hai người bọn họ, toàn bộ Hoàng Thiên Hóa đều chứng kiến. Hắn thấy và nghe rất rõ. Đôi mắt hắn, nó vốn vẫn luôn đặt ngay đấy.
Chính vì quá rõ ràng như vậy nên giờ phút này đây hắn đang vô cùng tức giận. Hắn không muốn, rất không muốn làm hình ảnh của mình trở nên xấu xí trong lòng Lăng Tố. Tình cảm hắn dành cho nàng là thật. Nếu chẳng phải yêu thì hắn há lại chờ đợi nàng suốt hai mươi năm nay?
Hoàng Thiên Hóa hắn có thân phận gì chứ?
Hai mươi năm... Suốt hai mươi năm hắn chờ đợi, suốt hai mươi năm hắn cố gắng khiến nàng rung động, khiến nàng yêu hắn.
Nhưng... Đến cả một nụ cười của nàng, hắn còn chưa từng được thấy.
Mà không. Thật ra thì lúc nãy hắn đã thấy rồi. Tiếc rằng... Nó lại chẳng dành cho hắn!
Nụ cười ấm áp tựa gió xuân kia là vì Vương Chi mà hé mở!
Chờ đợi là Vương Chi. Sầu muộn là Vương Chi. Nhung nhớ là Vương Chi. Nước mắt rồi cả nụ cười, tất cả đều là vì Vương Chi!
Tại sao?! Tại sao không phải là Hoàng Thiên Hóa?!
“Vương Chi, tất cả đều là Vương Chi...”.
Giọng chứa đầy căm hận, Hoàng Thiên Hóa nói: “Nếu nàng đã yêu hắn như thế... Vậy thì... Để ta tiễn hắn xuống địa ngục đi!”.
Ngay khi lời vừa dứt thì từ lòng bàn tay Hoàng Thiên Hóa, một vòng xoáy năng lượng lập tức xuất hiện, kế đó thì nhanh chóng bành trướng.