...
...
“Híc... Híc...”.
Giữa lúc Vương Chi cùng Lăng Tố mừng mừng tủi tủi trong cuộc sum vầy sau hai mươi lăm năm biệt ly ngang trái thì Tâm Lan trên này cũng nghẹn ngào rơi nước mắt.
Mười chín xuân, mười chín hạ, cũng là mười chín thu – đông... Ngần ấy năm nàng lớn lên trong vòng tay của mẫu thân, thế nhưng... Lại không có hình bóng của phụ thân.
Nàng từng hỏi, từng mong nhớ, từng hoài nghi trăm mối... Nàng chờ đợi hết tháng này qua tháng khác, năm này qua năm khác, tất cả cũng chỉ vì muốn một câu trả lời. Thời gian, nó như muốn bóp nghẹt nàng.
Rốt cuộc thì hôm nay nàng đã có thể thở được nhẹ nhàng. Tảng đá đè nặng trong lòng bao năm, cuối cùng đã được bỏ xuống.
Chỉ là... Nàng vẫn thấy đau xót. Không phải cho mình mà cho mẫu thân và phụ thân...
Suốt những tháng năm chờ đợi, Tâm Lan nàng há lại chưa từng tự mình suy diễn về chuyện của họ, về lý do tại sao họ chia lìa, vì đâu họ xa cách...
Rất nhiều, rất nhiều lần nàng tự hỏi.
Nhưng... Có nghĩ thế nào nàng cũng chẳng thế ngờ được duyên tình của họ lại trắc trở, lại lắm trái ngang như vậy.
Người ôm hận ra đi, kẻ hụt hẫng bao năm tìm kiếm, đợi chờ... So với họ thì một chút ưu thương của đứa con nàng đây có là gì chứ. Vậy mà... Nàng lại còn hờn trách...
Càng nghĩ nước mắt lại càng chảy dài trên đôi má Tâm Lan. Nửa bởi vui mừng, nửa vì xót xa...
“Xem ngươi kìa”.
Ngồi bên cạnh, Na Trát dịu dàng đưa tay lau nước mắt cho nàng, nói: “Ngươi định để phụ mẫu ngươi nhìn thấy bộ mặt khó coi như vầy sao?”.
“Đừng khóc nữa. Bọn họ đang chờ ngươi đấy”.
Cố gắng kiềm chế cảm xúc lại, Tâm Lan thoáng ngó qua Na Trát, nhẹ gật đầu, đợi cho nước mắt ngừng chảy thì chuyển mình đứng lên, chuẩn bị thả mình bay xuống Phong Vũ Kỳ Bàn.
Chỉ là còn chưa kịp thực hiện thì tay nàng đã bị người níu lại.
“Đợi một chút”. – Mặc dù lời là dành cho Tâm Lan nhưng hai mắt Na Trát thì lại đang hướng về một kẻ khác.
Là Hoàng Thiên Hóa. Nàng vừa nhận thấy một chút khác thường trên mặt hắn. Và nàng đang “hiếu kỳ” muốn biết sự khác thường đó là khởi đầu cho cái gì.
Cũng không để Na Trát phải chờ đợi, gần như lập tức, sau khi lời nàng vừa dứt bên này thì bên kia Hoàng Thiên Hóa đã lên tiếng:
“Quả là một câu chuyện làm người cảm động”.
Phía dưới, Lăng Tố nghe hắn nói vậy thì không khỏi ngước mặt nhìn lên.
Như chỉ chờ có thế, Hoàng Thiên Hóa nói tiếp: “Tố Tố, đáng lý ra ta nên cảm thấy vui mừng cho sự sum hợp này của muội, tuy nhiên... Ta không thể. Muội không nghĩ là mình đã quên mất điều gì đó sao?”.
Quên mất?
Lăng Tố nghi hoặc: “Hoàng huynh, ta không hiểu lắm những lời huynh vừa nói”.
“Tố Tố, xem ra muội đúng là đã quên thật rồi”.
Mặt buồn vui không lộ, Hoàng Thiên Hóa tiếp tục: “Nếu vậy ta sẽ nhắc lại cho muội nhớ. Tố Tố, chẳng phải chính miệng muội đã hứa là sẽ gả cho ta ư?”.
Lần này thì đến Vương Chi cũng bị làm cho nghi hoặc. Theo phản ứng tự nhiên, hắn liếc qua Lăng Tố.
Cho hắn một UM0P cái lắc đầu, Lăng Tố chuyển lên nhìn Hoàng Thiên Hóa bên trên, mắt không giấu được vẻ khó chịu:
“Hoàng huynh, những lời ta đã nói ta dĩ nhiên chưa quên. Năm đó ta hứa với huynh là nếu sau ba mươi năm nữa mà phụ thân Tâm Lan vẫn chưa trở về tìm ta, chừng ấy ta sẽ triệt để buông bỏ, cùng huynh kết thành đạo lữ. Thế nhưng tính đến hôm nay thì chỉ mới qua hai mươi năm...”.
Ngó sang Vương Chi, nàng hạ giọng đi một chút: “... Và người ta chờ đợi, chàng cũng đã trở về tìm ta. Mà không, vốn dĩ chàng vẫn chưa bao giờ quên ta...”.
“Vậy theo ý muội là ta đã nhớ lầm sao?”.
Hoàng Thiên Hóa cười nhạt: “Tố Tố, những lời muội nói với ta năm đó không phải như thế. Năm đó muội đã hứa rằng sau ba mươi năm nữa, đợi muội sinh hạ Tâm Lan ra rồi nuôi dưỡng nó nên người thì sẽ chính thức gả vào Hoàng gia, trở thành đạo lữ của ta, vốn dĩ làm gì có điều kiện đợi chờ nào chứ?”.
Nghe tới đây thì thần sắc Lăng Tố cũng hoàn toàn biến đổi, không còn là một chút khó chịu đơn thuần biểu lộ qua ánh mắt nữa.
Thật sự nàng bị làm cho bất ngờ, theo khía cạnh nào đó. Nàng không tưởng tượng được Hoàng Thiên Hóa lại có thể nói ra mấy lời như vậy. Nó... Là một sự dối trá.
“Hoàng huynh”. – Trong dạ nồng đậm bất an, Lăng Tố hỏi – “Huynh như thế là ý gì? Năm đó rõ ràng chúng ta đã nói là trong vòng ba mươi năm, chỉ cần phụ thân của Tâm Lan trở về tìm ta thì lời hứa cùng huynh kết thành đạo lữ sẽ lập tức được hủy bỏ. Tại sao bây giờ huynh lại nói như vậy?”.
Đối diện với lời chất vấn của Lăng Tố, Hoàng Thiên Hóa vẫn trước sau như một, khuôn mặt bình thản, dáng vẻ tự nhiên mà rằng:
“Tố Tố, muội nhớ lầm rồi. Vốn dĩ là chẳng có thỏa thuận hay điều kiện nào như thế cả. Sau ba mươi năm sẽ gả vào Hoàng gia, đó là những gì muội đã hứa với ta”.
...
Lăng Tố và Hoàng Thiên Hóa, mỗi người một ý, cả hai ai nấy đều khăng khăng với lời nói của mình.
Vậy thì lời của ai mới là sự thật?
Xét Hoàng Thiên Hóa, hắn đường đường là một vị chân nhân, tộc trưởng của một đại gia tộc, cũng đồng thời là một trong những thế lực mạnh nhất tại Hoàng Phong Giới, lời của hắn hẳn là đáng tin đi.
Còn Lăng Tố? Nàng đang nói dối sao?
Không thể nào.
Quả thực so với một chân nhân thì lời nói của nàng đúng là chẳng có bao nhiêu cân lượng, tuy nhiên, đây lại là thời khắc mà cả hai đều đang là người trong cuộc, là chuyện của hai người bọn họ.
Ngẫm mà xem, Lăng Tố là ai? Bất quá chỉ là một tu sĩ của đại lục Vân Lam, một thập tam trưởng lão của Yêu Tông, dù bàn về thân phận hay tu vi thì đều kém rất rất xa Hoàng Thiên Hóa. Với khoảng cách chênh lệch nhiều như vậy, nàng dám mặt đối mặt với Hoàng Thiên Hóa mà sửa đổi, mà bịa đặt ư? Trừ phi là nàng không để hai chữ “chân nhân” vào mắt.
Nhưng nàng dựa vào cái gì chứ? Vương Chi?
Chẳng hợp lý lắm. Tuy nói trong cơ thể Vương Chi đang tồn tại một Linh anh hình người, nhưng ai biết được là nó có đủ để chống lại Hoàng Thiên Hóa hay không.
Lại nói, với tất cả những gì đã xảy ra nãy giờ, từ thời điểm Vương Chi đột ngột bay tới rồi hướng Lăng Tố hỏi về Tâm Lan cho đến hiện tại, khi mà hết thảy uẩn khúc đều được làm sáng tỏ, chân tướng được phơi bày, hầu hết mọi người đối với duyên tình của bọn họ đều ít nhiều có chút đồng cảm. Huống hồ, so với Hoàng Thiên Hóa thì hình như lời của Lăng Tố nghe hợp lý hơn nhiều đấy.
Những người ngồi đây không phải là trẻ lên ba, cũng không phải kẻ ngốc, bọn họ đương nhiên có thể nhìn ra đâu mới là chân, đâu mới là giả.
Có điều, hiểu là một chuyện, biết là một chuyện nhưng còn lựa chọn phản ứng thế nào thì lại là chuyện khác. Tám đại tông môn, người của Tứ Thiên Điện, chẳng ai bảo ai, tất cả đều bảo trì im lặng. Thậm chí Cố Hồng Nhan – kẻ được xem là đạo lữ trên danh nghĩa của Vương Chi hiện giờ - cũng là như thế.
Tám đại tông môn thì quá dễ hiểu, bọn họ chỉ là những tu sĩ nhỏ bé, tu vi cao nhất bất quá là Thiên hà cảnh, so với Hoàng Thiên Hóa hay là Vương Chi thì yếu đến thương cảm, căn bản là chẳng có tư cách lên tiếng. Hoàng Thiên Hóa thì không nói làm gì, đối phương là chân nhân hàng thật giá thật, đừng nói mấy cái tông môn, dù có hủy diệt cả đại lục Vân Lam này cũng là chuyện hết sức đơn giản. Riêng với Vương Chi – Lăng Tố, mặc dù còn chưa rõ ràng lắm nhưng thiết nghĩ người ta muốn lấy mạng một tên tông chủ, môn chủ nào đó cũng không phải là việc gì quá khó khăn đâu.