...
Dựa vào tu vi Linh châu đệ ngũ trọng của mình, Vương Chi chẳng mất bao nhiêu thời gian thì đã kéo giãn khoảng cách ra được vài dặm so với vị trí của đám người Tiểu Kiều, Tiểu Đinh Đang. Mặc dù vẫn là ngọn núi cũ nhưng cảnh vật nơi đây quả thực là khác xa một trời một vực. Chỗ này hoàn toàn không có lấy một cành cây ngọn cỏ nào, có, chỉ là đất đá. Những tảng đá to lớn đủ hình hài nhấp nhô lên xuống, đếm sơ thì cũng vài trăm có dư...
Trên một trong số hàng trăm tảng đá ấy, lúc này đã trở thành điểm đặt chân của Vương Chi, và cả Na Trát.
Sau khi thả ra thần thức thăm dò và nhận thấy không có điểm gì bất thường, Vương Chi lúc này mới đặt Tâm Lan xuống, quay sang Na Trát nói:
“A di, phiền ngươi”.
“Ừm”.
Na Trát cũng không nhiều lời, gật nhẹ rồi lập tức tiến tới trước mặt Tâm Lan hiện vẫn đang còn đứng bất động.
Đối với trạng thái này của nàng, dĩ nhiên là Na Trát chẳng có ý kiến hay phàn nàn gì, khôi phục tự do cho nàng lại càng không. Một sự chống đối trong quá trình tra xét chắc chắn không phải là một điều thú vị.
“Tiểu muội muội, chúng ta bắt đầu nhé”.
“Ta không muốn”. – Dám cá đó sẽ là câu trả lời của Tâm Lan nếu như nàng còn có thể mở miệng nói chuyện.
Tiếc rằng... Thực tế thì nàng vẫn đang bất động. Nghe, nhìn, hiểu nhưng không thể nói. Điều duy nhất mà còn nàng làm được là dùng ánh mắt bất thiện của mình để biểu lộ sự phản đối.
Và hiển nhiên là nó vô dụng. Na Trát sao lại bận tâm đến cái nhìn của nàng được chứ.
Bỏ qua “ý kiến” của Tâm Lan, Na Trát bắt đầu thi pháp.
Trước tiên, giống như Vương Chi đã làm trước đó, nàng cũng điều khiển linh lực kèm thần thức tiến vào thể nội Tâm Lan...
Quá trình tra xét căn bản này diễn ra không lâu lắm thì kết thúc. Và kết quả mà Na Trát có được là...
“Không có điểm nào khác thường”. – Đó là kết luận vừa được đưa ra.
Với một chút ngoài ý muốn, Vương Chi hỏi lại:
“Một chút cũng không có sao?”.
“Không có”. – Na Trát lắc đầu khẳng định.
Tiếp đó thì nói:
“Nếu như trong người cô gái này có phong ấn huyết mạch Kim Nguyệt Tu La, vậy thì vật dùng để phong ấn, phẩm cấp tuyệt đối không kém gì Thiên Tàm Thủy. Bằng như không có vật phong ấn mà chỉ đơn thuần là dùng linh lực tạo nên thì người thi pháp khẳng định phải là một đại tu sĩ...”.
“A di, ngươi định thế nào?”.
“Còn có thể thế nào. Dù sao ta và ngươi cũng đã lường trước tình huống này rồi...”.
Nhẹ phẩy tay, Na Trát rất không khách khí bảo:
“Được rồi, ngươi tránh ra một chút để ta làm việc”.
Đợi cho Vương Chi đã di chuyển ra xa, Na Trát thoáng điều chỉnh trạng thái cơ thể, kế đấy thì đưa ngón tay lên miệng cắn nhẹ.
Gần như tức khắc, một dòng máu chảy ra.
“Hôm nay đúng là ngày xuất huyết mà”. – Cúi nhìn ngón tay rướm máu của mình, Na Trát lắc đầu cảm thán.
Dẫu vậy, động tác của nàng cũng chẳng chậm đi chút nào. Ngay khi lời vừa ra hết cũng là lúc nàng bắt đầu thi pháp.
Tay nhanh chóng kết quyết, nàng hô khẽ:
“Hoạt Huyết”.
...
...
Khoảng mười phút sau.
Na Trát thu hồi linh lực, thần sắc xấu đi thấy rõ.
Nàng nhìn qua Vương Chi vừa mới tiến đến, hỏi:
“Cốt Đãi, đối với suy đoán của mình, ngươi chắc được bao nhiêu?”.
“A di, vẫn không phát hiện được gì sao?”. – Vương Chi không đáp mà hỏi lại. Từ những gì Na Trát vừa nói, chẳng khó để hắn nhìn ra sự việc.
“Một chút cũng không có”. – Bên kia, Na Trát lắc đầu xác nhận.
“Thật sự không phải ư”. – Vương Chi lẩm bẩm, vẻ thất vọng hiện rõ ra mặt.
Lúc này thì hắn đã gần như tin tưởng, rằng Tâm Lan và hắn vốn chẳng có quan hệ gì cả. Cảnh giới của hắn là Linh châu đệ ngũ trọng, tra không ra có thể hiểu được; Nhưng còn Na Trát, nàng chính là một tu sĩ Linh anh đệ bát trọng hàng thật giá thật, vậy mà cũng chẳng thể phát hiện điểm gì khác thường, bất kể đã sử dụng thủ đoạn Hoạt Huyết kia...
Lẽ nào phong ấn huyết mạch của Tâm Lan là do một đại tu sĩ tự mình hạ xuống?
Có khả năng sao?
Đại tu sĩ đều là những kẻ cao cao tại thượng, đừng nói là không thể gặp, dù có quen biết cũng chưa chắc có thể mời bọn họ ra tay...
“Hẳn là ta đã nghĩ nhiều...”.
Khẽ cười tự giễu, Vương Chi hướng Na Trát, nói: “A di, đã phiền ngươi vô ích rồi”.
Cũng chẳng đợi hồi âm thì hắn đã tiến lại bên cạnh Tâm Lan, thoáng nhìn cô gái trước mặt, thở nhẹ rồi bảo:
“Nếu ồn ào thì ta sẽ lại phong bế huyệt đạo của ngươi”.
Nói đoạn, hắn giơ tay lên, đang định giải khai huyệt đạo thì giọng Na Trát chợt truyền đến:
“Chờ một lát”.
Mang theo chút nghi hoặc, Vương Chi xoay đầu nhìn lại.
“Cốt Đãi”. – Na Trát nói – “Vẫn còn một biện pháp nữa”.
Dừng trong thoáng chốc, nàng tiếp tục: “Nếu quả thật trong người nàng ta có huyết mạch Kim Nguyệt Tu La, khi dùng bí pháp này, ta nghĩ nhất định có thể nhận ra được”.
...
Sau một đỗi trầm ngâm, Vương Chi đột nhiên hỏi:
“A di, bí pháp ấy... Có phải sẽ gây ảnh hưởng xấu đến ngươi?”.
Vương Chi hắn không phải kẻ ngốc, hắn đã nhìn ra được từ sự chần chừ do dự của Na Trát. Nếu đó chỉ là hao tổn chút ít linh lực, 0Q2QQBq thần thức thì nàng sẽ chẳng đợi đến bây giờ mới nói ra.
Và sự thật thì cũng không khác bao nhiêu so với những gì Vương Chi nghĩ. Bí pháp mà Na Trát đề cập, muốn sử dụng đích thị là cần phải bỏ ra một cái giá... Tương đối lớn.
Tuy nhiên...
“Với ta thì cũng chẳng đáng ngại lắm”.
Na Trát ra vẻ tự tin: “Ngươi cũng biết ta là chân nhân cao cấp a, trên người đương nhiên sẽ có vài món bảo vật hộ thân, dễ gì tổn hại được”.
Như để chứng minh lời mình vừa nói, trước sự chứng kiến của Vương Chi, nàng lấy từ trong không gian giới chỉ ra một lọ đan dược và một lọ nhỏ khác đựng nước màu trắng, lần lượt mở nắp cả hai ra.
“Này là... Vạn Niên Linh Nhũ”. – Nhìn vào lọ nước nhỏ màu trắng trên tay Na Trát, Vương Chi nói ra tên gọi.
“Ồ”. – Na Trát cười nhẹ - “Không ngờ chỉ vừa ngửi là ngươi đã nhận ra rồi”.
Đưa lọ còn lại lên, nàng lắc lư qua lại hai cái, kế đấy thì trút một viên ra lòng bàn tay, ngó qua Vương Chi, hỏi:
“Vậy còn cái này thì sao? Nhận thức chứ?”.
Quan sát một lúc, Vương Chi thành thật lắc đầu: “Chưa từng kiến thức qua”.
“Ngươi không biết mới là bình thường”. – Na Trát có chút đắc ý – “Đây là thượng phẩm thánh đan đấy”.
“Quả nhiên là thánh đan...”.
Vương Chi cũng chẳng quá ngạc nhiên về đẳng cấp viên đan dược trong tay Na Trát. Thượng phẩm thánh đan tuy là bảo vật trân quý nhưng với tu sĩ cấp bậc như nàng, có thể sở hữu cũng không có gì lạ.
“A di”. – Lần lượt liếc qua viên thượng phẩm thánh đan và lọ Vạn Niên Linh Nhũ trên tay Na Trát, Vương Chi chuyển dời tầm mắt, nhìn thẳng mặt Na Trát, lần cuối xác nhận – “Thật sự ổn chứ?”.
“Ngươi là đại nam nhân mà sao lại rườm rà như vậy”. – Na Trát lắc đầu chê trách.
Kế đó, nàng xua tay bảo: “Ngươi lui qua một bên hộ pháp là được rồi, mọi việc cứ giao cho ta liệu”.
Hơi chần chừ, nhưng rồi Vương Chi cũng gật đầu đồng thuận: “Vậy... Phiền a di”.
Dõi theo thân ảnh Vương Chi, môi Na Trát bỗng nhếch lên, trong lòng thầm nói một câu:
“Coi như tiểu tử ngươi còn có chút lương tâm”.
Nhanh chóng thu lại tiếu ý, nàng ngó sang Tâm Lan hiện vẫn còn đang đứng bất động với ánh mắt phức tạp.
“Ngươi nên tự cầu nguyện mình thật sự là con cháu của dòng họ Sa Đài chúng ta đi. Bí pháp của ta cũng không phải là tùy tiện mà đem ra dùng đâu”.
Cúi xuống nhìn hai món đồ vật thuộc hàng thánh phẩm trong tay mình, Na Trát thầm than:
“Đều là thánh vật bảo mệnh khó tìm a”.
Cảm thán quy cảm thán, rốt cuộc thì Na Trát cũng chỉ có thể đem chúng cho vào miệng. Sau khi giúp Lăng Mị phong ấn thì chân nguyên của nàng đã tổn hao hết ba thành, thần thức cũng tiêu thất không ít, giờ nếu không dùng thì e lát nữa sẽ chẳng còn đủ sức để mà thi pháp.
“Chỉ mong nếu có thì đó cũng không phải do đại tu sĩ tam, tứ trọng trở lên hạ xuống”.
Phong ấn của mấy lão quái vật cấp bậc ấy, Na Trát nàng dù có hao tận sinh cơ cũng chẳng có khả năng phá giải đấy.