Phù Thiên Ký

Chương 25: Thiên thủy giá y (2)




Vương Chi là đang sống trong phúc mà không biết phúc sao? Chưa hẳn. Lăng Mị đúng là giúp đỡ hắn học đan thuật thật, tuy nhiên đó chỉ là một phần trong kế hoạch của nàng. Thậm chí ngay cả việc nàng muốn thu Vương Chi làm đồ đệ, bên trong có mấy phần là thật tâm cũng chỉ có bản thân nàng mới biết rõ.

Gặp gỡ Lăng Mị là may mắn hay là xui xẻo của Vương Chi? Mặc may có trời mới biết.

...

Theo thời gian trôi đi, các đệ tử ngoại môn cũng lần lượt hoàn thành phần thi của mình; đáng ngạc nhiên là toàn bộ đều luyện ra được Thanh Linh Đan, mặc dù phẩm chất có chênh lệch nhưng nhìn chung vẫn đạt tiêu chuẩn cần thiết.

Còn Vương Chi đâu này?

Hắn đang toát mồ hôi, cả trong lẫn ngoài. Nếu như khuôn mặt hắn hệt như một khối băng đang từ từ tan chảy thì trong lòng hắn lại chẳng khác gì một nồi nước đang bị đun sôi cả. Hắn đang rất lo sợ. Hắn sợ lô Thiên Thủy Giá Y của mình sẽ bị hỏng. Đây chính là linh thạch, là tiền đấy!

Thiên Thủy Giá Y rất cao cấp ư? Không phải. Nó cũng chỉ là một loại phàm đan thôi, mà không, có lẽ nó còn chưa thể gọi là "đan" nữa. Sự thật thì Thiên Thủy Giá Y là một dạng linh dịch, đúng vậy, là "dịch" mà không phải "đan".

Theo kiến thức cơ bản thì hễ là cùng cấp bậc thì "dịch" bao giờ cũng dễ luyện chế hơn "đan". Tuy nhiên, cái này chỉ là tương đối, mọi thứ luôn có ngoại lệ. Và Thiên Thủy Giá Y chính là một trong số những ngoại lệ đó. Xét về phẩm cấp thì Thiên Thủy Giá Y cũng chỉ giống như Thanh Linh Đan, thuộc về cấp "phàm" trong số bốn cấp độ từ thấp đến cao là "phàm, linh, thánh, tiên". Thoạt nghe thì có hơi thấp một điểm, mà đúng là nó cũng thấp thật. Thế nhưng đó là trong con mắt của những tu sĩ Linh châu cảnh, Thiên hà cảnh kia; Vương Chi ư? Hắn chỉ là một tên Khai nhãn cảnh bé tí ti.

Đan phương của Thiên Thủy Giá Y thì Vương Chi đã đọc, hơn nữa còn là đọc rất kỹ; cũng chẳng phải do hắn ham học hỏi gì, đơn giản chỉ vì Thiên Thủy Giá Y rất có giá trị, rất đáng tiền, sánh ngang với cả một linh đan nhất phẩm loại tốt nhất.

Vẫn thường nghe "Tiền nào của nấy", trường hợp của Thiên Thủy Giá Y chính là như vậy. Tuy chỉ là phàm đan nhưng công dụng của nó rất đặc biệt, đó là dùng để dung hòa các loại tài liệu có thuộc tính thủy - hỏa tương khắc lẫn nhau. Đừng nên xem nhẹ công dụng này, trong tu đạo giới có không ít những loại đan dược yêu cầu thành phần tài liệu có thuộc tính thủy - hỏa tương khắc, nhưng cũng chính sự tương khắc ấy đã làm cho quá trình luyện chế đan dược trở nên khó khăn và phức tạp hơn rất nhiều. May thay, ngoài cách luyện chế trực tiếp thì vẫn còn có biện pháp gián tiếp, ví như dùng một thứ có thể dung hòa tài liệu mà không làm ảnh hưởng đến phẩm chất đan dược muốn luyện chế chẳng hạn. Thiên Thủy Giá Y đúng là một thứ như thế, mặc dù nó chỉ có thể dung hòa ở cấp bậc linh đan nhị phẩm trở xuống.

Nhưng vậy thì sao? Với Vương Chi mà nói thì nhiêu đó đã đủ gọi là nhiều rồi. Tính nhẩm thì nó cũng đáng giá gần ngàn viên hạ phẩm linh thạch đấy. Vương Chi hắn là người rất biết tiết kiệm, và đó cũng là động lực thôi thúc hắn đánh chủ ý lên mớ tài liệu dành cho thi đấu còn thừa kia.

Ý nghĩ ban đầu của Vương Chi là ngay cả Thanh Linh Đan mình cũng đã dễ dàng luyện ra thì với Thiên Thủy Giá Y, loại đan dược có thành phần tài liệu còn ít hơn thì há lại làm khó được hắn. Thế nhưng... hắn sai. Đan đạo bao la nào phải một tu sĩ Khai nhãn trung kỳ thấp kém như hắn có khả năng nhìn hết được. Tài liệu giống nhau nhưng trình tự và cách thức luyện chế khác nhau thì độ khó cũng sẽ có sai biệt đấy. Chỉ là hắn không ngờ sai biệt lại lớn đến thế. Hắn làm sao lường được luyện Thiên Thủy Giá Y lại hao tổn nhiều linh lực như vậy. Cái này gọi là tham thì thâm a.

Chẳng lẽ phải trơ mắt nhìn gần ngàn viên linh thạch bay mất ư?

Không được! Nhất định phải kiên trì. Chỉ một chút nữa là sẽ thành công rồi.

Vương Chi rất không cam tâm nhìn linh thạch đã sắp vào tay lại còn bay mất. Hắn bắt đầu thiêu đốt chân nguyên để duy trì cho linh hỏa của mình không bị suy giảm vì thiếu linh lực.

Lát sau...

Cùng với mồ hôi ướt nhẹp và vầng trán nổi gân xanh cuồn cuộn, hai mắt Vương Chi đã hiện đầy tơ máu. Bộ dạng hắn lúc này trông khá dữ tợn, gì chứ để dọa trẻ con nín khóc là chuyện hoàn toàn có thể. Hắn đang làm một việc điên cuồng, đến nỗi khiến cho ai đó không nhịn được mà lên tiếng mắng một câu:

"Ngu ngốc! Đúng là bị linh thạch đè chết mà!".

Tuy giọng Nguyễn Oánh rất nhỏ nhưng với linh giác nhạy bén của tu sĩ Linh châu cảnh thì Lăng Tố và mấy đệ tử hạch tâm khác đều dễ dàng nghe rành mạch. Cùng với một chút nghi hoặc, họ hướng ánh mắt về phía Nguyễn Oánh.

Phát giác những cái nhìn khác thường nọ, Nguyễn Oánh vội giải thích:

"Trưởng lão, đệ tử là nói tên Vương Chi kia".

Gật đầu xem như hiểu được, Lăng Tố bảo: "Ngươi nhận xét về hắn rất đúng".

Tiểu tử kia quả thật là một kẻ tham tiền như mạng.

Thầm than khẽ, Lăng Tố lấy ra một chiếc lọ nhỏ màu trắng đưa qua cho Nguyễn Oánh, dặn:

"Ngươi cầm qua cho hắn uống đi".

Nhìn chiếc lọ kia, Nguyễn Oánh ngập ngừng muốn hỏi lại thôi. Quả thật nàng rất muốn chứng thực suy đoán của mình. Nàng hoài nghi bên trong chiếc lọ rất có khả năng là...

"Bách Niên Linh Nhũ". - Như hiểu được suy nghĩ của Nguyễn Oánh, Lăng Tố chủ động lên tiếng: "Bên trong chiếc lọ là Bách Niên Linh Nhũ".

Quả nhiên.

Nhận được đáp án, suy đoán trong lòng Nguyễn Oánh cuối cùng cũng được chứng thực. Nhưng chính vì như thế mà nàng lại bắt đầu cảm thấy khó hiểu. Nàng thật tình không rõ tại sao trưởng lão lại đem Bách Niên Linh Nhũ cho tên Vương Chi ngu ngốc kia. Phải biết rằng giá trị của Bách Niên Linh Nhũ không hề dưới tứ phẩm linh đan!

Do đâu mà giá trị của nó lại cao đến vậy? Công dụng rất nhiều sao? Không. Nó chỉ có một công dụng duy nhất là giúp bổ sung linh lực cho tu sĩ. Điều đáng nói ở đây là tốc độ bổ sung của nó cực kỳ nhanh, căn bản không phải những thứ như Hồi Khí Đan có thể so bì. Một giọt. Chỉ cần dùng một giọt liền có thể khiến cho linh lực của tu sĩ dưới Linh châu cảnh khôi phục trong nháy mắt.

Tưởng tượng mà xem, khi có hai tu sĩ cùng cấp giao đấu, một người có Bách Niên Linh Nhũ và một người thì không sẽ như thế nào? Trừ phi thần thông của đôi bên chênh lệch nhiều, bằng không thì người có Bách Niên Linh Nhũ kia sẽ chiếm ưu thế tuyệt đối. Kết quả cuối cùng của cuộc đấu thiết nghĩ chẳng cần nói cũng biết.

Như vậy có thể thấy tác dụng của Bách Niên Linh Nhũ là quan trọng cỡ nào. Trong một vài trường hợp khẩn cấp, nếu nói nó là vật bảo mệnh của tu sĩ cũng không sai biệt lắm.

Một thứ quý giá như Bách Niên Linh Nhũ vậy mà trưởng lão lại đem tặng không cho Vương Chi, Nguyễn Oánh thật là không hiểu được. Mặc dù có thể trong mắt trưởng lão nó chẳng quan trọng lắm nhưng cũng không nên tùy tiện đem cho một tên đệ tử cấp thấp xa lạ như thế chứ.

Trưởng lão là quá tốt bụng sao? Nguyễn Oánh không mấy tin tưởng.

"Cái này hẳn là ngốc có ngốc phúc đi". - Sau cùng thì Nguyễn Oánh chỉ có thể đưa ra một nhận định như vậy.