Phù Thiên Ký

Chương 241: Lại hủy Anh Tiên Đài






Thanh Tùng Tử, Cao Tất Hàn, Công Tôn Quy, Mai Diễm Phương, Bách Lý Tiểu Băng, khuôn mặt cả năm người lại một lần nữa biến sắc. Nhất là Công Tôn Quy, khi nhìn thấy huyết long hướng về chỗ mình thì trong lòng hắn cũng bất giác run lên.

“N-Này… đừng… đừng có đùa chứ…”.

Công Tôn Quy không hiểu tại sao đột nhiên Vương Chi lại làm ra hành động như thế. Bỗng dưng lại cho mấy con rồng kia quay đầu hướng về các thế lực, hắn đây là ý gì?

Không phải đánh tới phát điên luôn rồi chứ?

Hơi thở chẳng rõ từ lúc nào đã ngưng trệ, từ trong sợ hãi, Công Tôn Quy âm thầm điều động linh lực, tùy thời phản ứng…

Giống như hắn, những người khác cũng hành động tương tự. Bọn họ có thừa lý do để làm như vậy. Sức mạnh hiện giờ của Vương Chi quá lớn, mỗi con huyết long do hắn điều khiển đều có lực lượng vượt quá Linh châu đệ cửu trọng… Nghĩ mà xem, nếu như chúng đồng loạt nhằm vào bọn họ đánh tới thì sẽ thế nào? Tránh không kịp thì khẳng định là không chết cũng trọng thương. Ngoại trừ Tả Vinh Thành, Tứ Thiên Điện và Hoàng Thiên Hóa thì ở đây không ai có khả năng trực tiếp đối kháng được với mấy con rồng kia cả. Huống hồ gì bọn chúng lại còn đang hướng về phía họ mà nhe nanh múa vuốt nữa… Mặc dù lý trí nói cho họ biết khả năng Vương Chi tấn công mình là cực kỳ thấp, hai ba phần trăm còn chưa đến, thế nhưng… đối với thứ sức mạnh có thể tiêu diệt mình, hơn nữa lại còn hăm he ngay trước mặt thì mấy ai còn bình tĩnh nổi chứ. Tu sĩ thì cũng có lúc phát điên a.

Sau tất cả, người đầu tiên lên tiếng là Công Tôn Quy. Sự an toàn đã thôi thúc hắn mở miệng.

“Vương Tân, à không Vương Chi…”.

Nét mặt khẩn trương thấy rõ, Công Tôn Quy nói gấp:

“Ngươi đừng có làm bậy! Ở đây còn có chân nhân…”.

“Rống!”.

“Rống!”.



“Rống!”.

Lời của Công Tôn Quy còn chưa kịp ra hết thì đã bị tiếng gào thét của năm con huyết long cắt đứt. Bên kia, Vương Chi đã vừa hành động.

Từ miệng hắn, những âm điệu lạnh lẽo phát ra.

“Long Nộ Cửu Thiên…”.

“Phẫn… Vi… Thiên… Hạ!!”.

“Rống!”.

“Rống!”.



Trong âm vang đầy giận dữ, năm con huyết long cuối cùng cũng phát động công kích. Và mục tiêu thì chính là… chỗ của năm thế lực kia!

Hắn vậy mà thực sự tấn công bọn họ…

Tuy rằng trước đó Vương Chi đã ‘biểu đạt” ý muốn, đã cho năm con rồng của mình hướng về phía họ và dù rằng họ cũng có ngờ vực, có phòng bị, thế nhưng khi hắn thật sự tấn công thì…

Bọn họ vẫn cảm thấy rất ngoài ý muốn a!

Món quà này, nó đã nằm ngoài mong đợi rồi.

Và thế là gần như cùng lúc, chẳng ai bảo ai, ngoại trừ chỗ của Yêu Tông đã được Hoàng Thiên Hóa bảo vệ ra thì bốn nơi còn lại, toàn bộ đều lập tức lùi ra xa.

Món quà của Vương Chi quá lớn, bọn họ thật là tiếp không nổi.

Chính tại thời khắc họ tránh đi ấy, vốn đã tiếp cận, năm con huyết long của Vương Chi bỗng bất ngờ chuyển mình hướng lên trên, kế đấy thì bay ngược trở về và… đâm vào nhau.

Ngay tức khắc, một tiếng nổ kinh thiên vang lên. Nó cực to, đến nỗi khiến cho một phương Trung Châu cũng bị một phen kinh động.

Tuy nhiên, đó vẫn chưa là gì hết, thứ đáng sợ nằm ở sức tàn phá của vụ nổ kia. Việc năm con huyết long đâm vào nhau, nó không khác gì tự bạo cả. Lực lượng ấy… nó lớn tới mức chấn nát toàn bộ Anh Tiên Đài, thậm chí chỗ của Tứ Thiên Điện và Yêu Tông cũng chẳng ngoại lệ. Kết giới hộ thân mà Tu Thiện, Tu Chiến và Hoàng Thiên Hóa tạo ra chỉ che chắn người chứ không bảo vệ phiến đá dưới chân mình.

Hiện tại thì Anh Tiên Đài đã chẳng còn lại gì nữa hết. Ngoài một bãi đất bằng và vô số những mảnh vụn.

Ngoài Vạn Kiếm Môn, Thần Đao Môn, Hồng Diệp Cốc, Bách Hải Đường đã tránh đi trước đó ra thì không rõ từ lúc nào ba đại tông môn còn lại là Minh Đạo Các, Nhạc Hàn Sơn và Thanh Y Môn cũng đã nối gót thoái lui.

Lúc này tất cả bọn họ đang đứng cách phạm vi Anh Tiên Đài rất xa. Mà xa nhất thì chắc chắn là Công Tôn Quy. Lại nói, vừa rồi, khi mà huyết long gào thét lao đến thì chính hắn cũng là người đã bỏ chạy trước tiên. Phản ứng có thể gọi là cực kỳ mau lẹ, hơn hẳn người khác một bậc chứ chẳng ít.

Mặc dù sau đó, huyết long kia đã không thật sự tấn công, nhưng kết quả thì mấy phiến đá lơ lửng nọ vẫn là bị chấn đến tan nát, tình huống không khá hơn bao nhiêu. Vậy nên Công Tôn Quy cũng chẳng cảm thấy có gì đáng xấu hổ hay là ngượng ngùng khi mình là người đã bỏ chạy đầu tiên hết. Mấy con rồng kia nào phải chuyện đùa. Cứ nhìn vụ nổ vừa rồi liền biết, nếu mà Công Tôn Quy hắn đứng ngay đó thì chắc chắn giờ phút này đầu mình tay chân của hắn, mỗi cái đã văng một nơi rồi…

“Thật là đáng sợ…”.

Đưa tay lau trán, Công Tôn Quy lẩm bẩm, khuôn mặt còn chưa hết khẩn trương.

Hắn… vẫn còn sợ. Một chút.

Mà… nói gì hắn, người của Tứ Thiên Điện còn bị làm cho câm lặng nữa là.

Bọn họ khiếp sợ, nhưng không phải chỉ là thực lực mà còn là năng lực và tiềm lực của Vương Chi.

Mới là Linh châu đệ ngũ trọng mà đã nắm giữ sức mạnh có thể dễ dàng diệt sát tu sĩ Linh châu đệ cửu trọng, năng lực bậc này, tiềm lực bậc này… dù lật tung hết Tứ Thiên Điện lên cũng không moi ra được một người đấy!

Trước khi Tông môn chi chiến bắt đầu, Tu Thiện, Tu Chiến và Cố Hồng Nhan, ba người bọn họ thật là chẳng có bao nhiêu hứng thú. Bọn họ đến Vân Lam – cái đại lục cấp thấp này – chỉ đơn giản là vì tông môn phân phó – một công việc hoàn toàn không tự nguyện.

Họ có thể tìm ra được gì ở cái đại lục cấp thấp này chứ?

Trước họ cũng đã có những người khác đến rồi, và toàn tộ đều lấy kết quả tay không trở về.

Bọn họ… chẳng trông mong gì.

Đúng vậy, trước khi Tông môn chi chiến chính thức diễn ra thì bọn họ đã đinh ninh như thế đấy.

Còn thực tế?

Nó đi ngược lại.

Đầu tiên là sáu Linh châu đệ ngũ trọng dưới năm mươi tuổi, tiếp đấy là Thiên Sinh Đấu Hồn, rồi một chưởng hủy nát Anh Tiên Đài, thực lực khủng bố vượt quá Linh châu đệ cửu trọng…

Từ bất ngờ đến kinh ngạc và cuối cùng thì chuyển thành khiếp sợ, thú thực là tâm tình của bọn họ đã bị đả kích rất lớn. Đặc biệt là Cố Hồng Nhan. Trong mắt nàng bây giờ, Vương Chi – kẻ vừa mới hủy nát Anh Tiên Đài lần thứ hai kia, giá trị của hắn còn hơn xa chục tên cường giả Thiên hà cảnh cộng lại. Nếu hắn nguyện ý đầu nhập nàng mà nói… vị thế ở Tứ Thiên Điện của nàng chắc chắn sẽ được nâng lên rất nhiều, nhất là sau khi nàng và hắn tham gia vào chiến trường kia…

Vương Chi… Cố Hồng Nhan nàng nhất định phải thu phục bằng mọi giá.

Đó là ý định, quyết tâm của Cố Hồng Nhan. Nàng cần Vương Chi, hay chính xác hơn thì là khả năng và tiềm lực kinh khủng của hắn.

Tuy nhiên, nàng muốn không có nghĩa là người khác cũng muốn. Ở đây, có một kẻ rất không nguyện ý nhìn thấy Vương Chi sống tiếp.

Kẻ đó… là Hoàng Thiên Hóa.

Hơn ai hết, hắn thừa hiểu Vương Chi đáng sợ tới mức nào. Chiến lực của Vương Chi, Hoàng Thiên Hóa hắn chỉ từng đọc, từng nghe chứ chưa từng thấy. Hôm nay là lần đầu tiên hắn được tận mắt chứng kiến.

Nhưng, đây là điều mà hắn chẳng hề mong đợi.

Vì Lăng Tố cũng được mà vì bản thân mình cũng tốt, hắn nhất định phải giết chết Vương Chi. Một kẻ như vậy tuyệt đối không thể để cho trưởng thành!

Bất giác, một tia sát cơ lộ rõ trong mắt Hoàng Thiên Hóa.





Tám đại tông môn, Tứ Thiên Điện, Hoàng Thiên Hóa, tâm trí của bọn họ đều bị cái tên “Vương Chi” vây lấy.

Có điều, riêng với bản thân mình, Vương Chi lại chẳng có bao nhiêu hứng thú. Duy nhất khiến hắn bận tâm chỉ có một người: Lăng Tố - vị Trung Liên Tiên Tử kia.