Phù Thiên Ký

Chương 219: Cởi hay không cởi?




Vừa rồi, khi nàng còn đang cắm đầu cắm cổ chạy, chẳng biết từ đâu, tên kia lại bỗng hiện ra ngay trước mặt rồi giơ tay đánh cho nàng một chưởng. Cái chưởng kia, quả thực là không hề nhẹ tí nào.

Cảnh giới thì cao hơn người ta, ấy thế mà người ta làm sao xuất hiện, làm sao áp sát và đánh ra làm sao, nàng lại hoàn toàn chẳng biết cái chi hết. Chỉ e là kẻ đang đứng trước mặt nàng đây, thực lực còn khủng bố hơn cả mấy tên từng đuổi giết nàng trước kia…

Đánh không lại, chạy cũng chẳng xong, Mộ Thiên Thù thật là đang rơi vào tình cảnh vô cùng hung hiểm, nhất là khi kẻ địch của nàng lại còn là một tên dâm tặc.

Phải, với Mộ Thiên Thù thì Vương Chi chính là một tên dâm tặc, một nhận định mà nàng nghĩ là không cần bàn cãi.

Trần trụi nhìn chằm vào một nữ nhân rồi bảo người ta cởi y phục, không là dâm tặc thì cái gì?

Nếu như có thể thì Mộ Thiên Thù sẽ lập tức dùng một đao chém chết tên dâm tặc kia ngay, đáng tiếc… thực lực không đủ.

Chém ư? Bằng niềm tin thì may ra.

Nhưng đó lại là một điều ngu ngốc.

Mộ Thiên Thù hiểu rõ là muốn thoát khỏi tay đối phương, mình nhất định phải trả một cái giá rất đắt. Rất có khả năng tu vi sẽ đại giảm nghiêm trọng…

Vậy nàng sẽ lựa chọn thế nào đây?



Qua một hồi đấu tranh tư tưởng, Mộ Thiên Thù chợt hỏi:

“Ngươi muốn ta?”.

Mặc dù cảm thấy nó có vẻ thừa thải nhưng Mộ Thiên Thù vẫn muốn xác nhận lại. Xem như thăm dò một chút.

Trước sự cảnh giác của nàng, bên kia, Vương Chi không đáp mà thản nhiên hỏi lại:

“Ta nên ôm, hôn, hay là phải làm gì thêm nữa thì ngươi mới biết?”.

“Đạo hữu, chúng ta không thù không oán, sở dĩ lúc nãy ta như vậy cũng chỉ vì…”.

“Ta không cần lời giải thích của ngươi”.

Dừng trong giây lát, Vương Chi nói tiếp:

“Thứ ta cần là câu trả lời: Cởi xuống y phục, hoặc ta sẽ giết ngươi”.

Chứng kiến vẻ mặt đã vừa điểm thêm một chút lạnh lùng của đối phương, một chút hy vọng sau cùng của Mộ Thiên Thù cũng lập tức tan thành mây khói.

Tên kia, hắn rõ ràng là không muốn thương lượng.

Thật ra thì trước đây, Mộ Thiên Thù cũng từng trải qua tình huống tương tự. Chẳng có gì khó hiểu, với nhan sắc của nàng, người ta động sắc tâm cũng là bình thường. Thế nhưng ở những lần đó, những kẻ truy bắt nàng kia, không một ai giống như nam nhân trước mặt này...

Câu đầu tiên hắn nói là gì? Kêu nàng cởi xuống y phục?

Không phải nên là tài bảo sao?

Bọn nam nhân trước kia đều là muốn tài bảo rồi sau đó mới là… Dù cho có xem trọng nhan sắc của nàng hơn thì cũng không nên trực tiếp và thẳng thừng như thế chứ.

“Chắc chắn là một tên dâm tặc vô cùng dâm đãng”.

Đinh ninh với ý nhận định ấy, Mộ Thiên Thù đối với Vương Chi càng trở nên ác cảm và… cũng sợ hãi hơn.

Rơi vào tay loại người như hắn, kết cục chờ đợi nàng chỉ có thể là bị giày vò đến chết đi sống lại thôi.

“… Lúc đó hắn sẽ làm ta một ngày bao nhiêu lần? Năm? Mười? Hai mươi? Một trăm?...”.

Chỉ mới nghĩ đến thôi thì Mộ Thiên Thù đã rùng mình rồi.

“Không được!”.

Mộ Thiên Thù nàng không thể lâm vào cảnh đó được!

“Soạt!”.

Sau khi bật người ra sau để kéo giãn khoảng cách với Vương Chi, Mộ Thiên Thù cắn răng điều động chân nguyên. Tại thời khắc đó, nơi mi tâm nàng bỗng hiện ra một dấu ấn hình trăng khuyết.

Đứng ở phía xa, Na Trát Sa Đài vừa nhìn thấy dấu ấn nọ thì hai mắt liền ngưng lại.

“Quả nhiên là Ngân Nguyệt Tri Chu”.

Trong lòng Na Trát cảm thấy rất kinh ngạc. Nàng không hiểu tại sao tộc nhân của bộ tộc Ngân Nguyệt Tri Chu lại có thể xuất hiện ở đây, tại đại lục Vân Lam này. Nó quả là rất bất thường.

Theo nàng được biết thì Ngân Nguyệt Tri Chu là một trong những bộ tộc hùng mạnh nhất của Mộng Hồng Giới, cách giới diện này rất xa, so với khoảng cách từ Thiên Nguyệt Ma Giới tới đây còn muốn nhiều hơn gấp rưỡi.

Từ một nơi xa xôi như vậy, người của bộ tộc Ngân Nguyệt Tri Chu chạy đến giới diện cấp thấp này làm gì?

Mối quan hệ giữa nhân tộc và ma tộc từ xưa đến nay đều là như nước với lửa đấy.

Lại nói, nhìn bộ dạng của Mộ Thiên Thù kia thì nào có vẻ gì là giống với một người đang mang nhiệm vụ…

“Xem ra phải cùng nàng ta trò chuyện một chút rồi”.



Giữa lúc Na Trát Sa Đài đang âm thầm suy tính thì phía bên kia, Mộ Thiên Thù đã hoàn thành xong bí thuật của mình.

Có điều, thay vì chiến đấu thì nàng lại… tiếp tục bỏ chạy.

Bí thuật của nàng là để đào tẩu chứ không phải dùng để đánh nhau!

Và lần này, nàng đã chạy rất nhanh, so với trước đó thì tốc độ phải gọi là… khủng khiếp. Thậm chí còn chưa đầy một cái chớp mắt thì khí tức của nàng đã triệt để biến mất rồi. Nó đã hoàn toàn thoát ra khỏi phạm vi thần thức của Vương Chi.



Liếc quanh khoảng không vô định, cũng chẳng biết nghĩ thế nào, Vương Chi bỗng lẩm bẩm:

“Tốc độ của ngươi không thể nào nhanh như vậy được…”.

Nói đoạn, hắn bất ngờ đưa ngón tay lên miệng, cắn nhẹ.

Dùng máu của mình vẽ lên một đồ án kỳ lạ giữa không trung, hắn hô khẽ:

“Truy”.

Ngay lập tức, đồ án đang tụ liền tán ra, phân thành hàng ngàn, hàng vạn tia huyết quang bắn khắp bốn phương tám hướng.

Vài giây sau…

“Tìm được ngươi rồi”.

Lời vừa dứt, thân ảnh Vương Chi liền tiêu thất, đến khi lần nữa xuất hiện lại thì đã ở cách chỗ cũ một đoạn chừng vài dặm.

Chẳng một chút nhân nhượng, hắn tung một cước vào khoảng không trước mặt.

“Ba!”.

Một tiếng va chạm trầm thấp vang lên.

Một cước tưởng chừng như vô dụng ấy đã bỗng trở nên vô cùng hữu hiệu. Kẻ trốn chạy đã lộ mặt.

Hóa ra Mộ Thiên Thù cũng chẳng chạy đi đâu quá xa cả. Nàng ở ngay đây. Bí pháp vừa rồi của nàng không phải dùng để đề thăng tốc độ hay gì khác tương tự, tác dụng của nó là giúp nàng ẩn giấu khí tức lẫn dao động do linh lực phát tán…

Giữa chốn núi rừng hoang vu, thiên địa rộng lớn này, công bằng mà xét thì bí pháp trốn chạy của nàng rất hữu dụng. Nghĩ mà xem, khắp bốn phương tám hướng như vầy, kẻ địch làm sao có khả năng biết nàng đã chạy ngõ nào chứ?

Mộ Thiên Thù rất tự tin vào bí pháp bảo mệnh này của mình. Trước kia nàng cũng đã từng sử dụng qua, đó là thời điểm tu vi của nàng mới chỉ là Linh châu đệ ngũ trọng. Khi ấy, nàng đã bị một tu sĩ nhân loại có tu vi Linh châu đệ thất trọng truy bắt, vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, trong đầu nàng chẳng rõ vì sao bỗng xuất hiện những đoạn ký ức mơ mơ hồ hồ, bí pháp ẩn giấu khí tức này chính là nàng từ trong đoạn ký ức ấy lĩnh ngộ ra.

Phải, dù có chút khó tin nhưng đó là sự thật. Nàng đã lĩnh ngộ và thậm chí là nắm giữ nó chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cứ như thể bản thân đã từng tu tập qua rất nhiều lần vậy…

Hôm đó, chính nhờ vào nó – cái bí pháp mơ hồ ấy – mà nàng đã bình an thoát được một kiếp. Và… có lẽ nàng có thể tiếp tục qua thêm được một kiếp nữa nếu như kẻ nàng đang đối mặt không phải là Vương Chi.

Tiếc rằng mọi thứ vẫn chỉ là nếu…

“Soạt soạt…”.

Từng bước chậm rãi, Vương Chi tiến đến trước mặt Mộ Thiên Thù mới vừa từ dưới đất đứng lên, nói:

“Ngươi vẫn còn muốn chạy chứ?”.

Chạy?

Có thể thoát được sao?

Mộ Thiên Thù đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi. Ngay đến bí pháp bảo mệnh cuối cùng kia cũng không giúp ích gì được thì còn cách nào thoát được nữa đây…

Chẳng màn đến vẻ khẩn trương lo sợ của Mộ Thiên Thù, Vương Chi nâng cánh tay, đặt ngón trỏ lên mi tâm nàng, hỏi:

“Cởi… hay là không?”.

Mộ Thiên Thù nghe xong nhưng không trả lời. Nàng chưa biết nên đáp thế nào, kháng cự hay buông xuôi…

Mắt thấy đối phương chần chừ không nói, Vương Chi khẽ động thần niệm. Từ ngón tay hắn, một luồng khí nhanh chóng xâm nhập vào người Mộ Thiên Thù.

“Ta đếm đến ba, nếu không trả lời… ngươi sẽ chết”.

“Một”.

“Hai”.

Theo mỗi tiếng thốt ra từ miệng Vương Chi, tim của Mộ Thiên Thù cũng không tự chủ mà nhảy lên thình thịch, vô cùng gấp gáp, y hệt như hơi thở đứt quãng của nàng lúc này…

Nàng đang rất sợ.

Thứ âm điệu hờ hững vô tình kia, nàng thật là không muốn nghe tiếp nữa…

Chỉ là… nàng không thể không nghe. Hắn không chịu dừng lại…

“Ba”.

Sau cùng thì con số giới hạn kia cũng được thốt ra. Tuy nhiên lần này, ngoài nó thì còn có một âm thanh khác nữa.

“Ta cởi!”.

Là giọng của Mộ Thiên Thù. Nàng đã thỏa hiệp.

Sau tất cả, mạng sống với nàng vẫn là quan trọng nhất.



“Cởi đi, ngay bây giờ”.

Dưới sự thúc dục của Vương Chi, Mộ Thiên Thù cắn răng chịu nhục, đem thắt lưng rồi áo lần lượt tháo xuống…

Rất nhanh, một thân thể yêu kiều trần trụi đã hiện ra trước mắt Vương Chi.

Đẹp. Không một chút tì vết. Nhất là bộ ngực ngạo nhân và nơi tư mật kia…

“Ngươi rất đẹp… Thật sự là rất đẹp…”.

Vừa nói, cánh tay đang điểm lên mi tâm Mộ Thiên Thù của Vương Chi cũng từ từ xê dịch xuống dưới.

… Lướt qua mắt, chạm vào má, sờ lên môi… cho tới khi xuống đến cổ nàng thì…

Bất thình lình, từ vuốt ve, bàn tay Vương Chi bỗng xòe rộng, kế đó thì… đem chiếc cổ thon mê người của Mộ Thiên Thù siết chặt lại.

“Ngươi không phải nữ nhân tốt… không phải…”.